Chương 48: Trở về làng, hồi ức về những sự kiện đã qua.
...Arc 2: Hành trình trao trả di vật...
-------------------------------------
Bầu trời đã chuyển màu.. Buổi chiều tại ngôi làng Erast, người dân và trẻ nhỏ ráo riết nhau cùng trở về nhà.
Phụ nữ đã dừng lại hết công việc để nhanh chóng thu dọn những bộ quần áo đang phơi ở ngoài sân, trẻ nhỏ thì phụ giúp và vui đùa cùng với nhau.
Đàn ông trong làng cùng với những thanh niên trai tráng đã trở về nhà sau chuyến đi săn ở trong khu rừng hoặc vùng thảo nguyên.
Ngay lúc này.. Ở trên con đường mòn dẫn ra khỏi khu rừng, có hai hình bóng đang lặng lẽ bước đi cùng với chiến lợi phẩm của mình.
Hai hình bóng đang bước, chính là chàng trai sở hữu mái tóc đen tuyền Raidou và vị cung thủ Kyler.
Bọn họ đã trở về ngôi làng Erast sau chuyến đi săn bắt ở bên trong khu rừng.
Chiến lợi phẩm hiện đang được vị cung thủ giữ.
Chúng bao gồm con thỏ hai sừng với bộ lông màu xám nhạt, và một con vật có hình dáng giống với chim hoặc gà.
Dường như chuyến đi săn đã rất suôn sẻ, khi mà hai con vật đấy có kích thước khá là bự và không nhỏ như những loại thông thường.
Đặc biệt nhất.. Chính là con thỏ hai sừng có bộ lông màu xám nhạt lúc trước.
Vết thương của hai con vật đều là do mũi tên ghim phải và g·iết c·hết, chúng đã bị b·ắn h·ạ.
Con thỏ hai sừng kia, người b·ắn h·ạ nó rõ ràng không phải là chàng trai trẻ Raidou.. Khuôn mặt của cậu đã nói lên điều đó.
“Thành thật xin lỗi.. Đáng lẽ ra..Tôi phải nhanh tay hơn.”
Một lời xin lỗi đột ngột được Raidou thốt ra.
Vị cung thủ Kyler đang bước kế bên, trong anh ta khá thoải mái và bình tĩnh.. Không hề tức giận hay khó chịu gì đối với Raidou đây.
Tất nhiên là khi lắng nghe được lời xin lỗi đấy, vị cung thủ đã lập tức lên tiếng đáp lại cậu:
“Không sao đâu, là do nhóc thiếu kinh nghiệm mà thôi”
“Lần đầu đi săn ở trong rừng ai cũng như thế cả thôi, nên nhóc đừng có bận tâm về chuyện lúc trước.”
Vị cung thủ mỉm cười thân thiện với Raidou, trong khi tay đang giữ chiến lợi phẩm của cuộc đi săn.
Chuyện gì đã xảy ra, khi Raidou bắn mũi tên đến phía con thỏ hai sừng có bộ lông màu xám nhạt.
Vị cung thủ Kyler sẻ trả lời cho tất cả biết, về những chuyện đã xảy ra khi mũi tên kia lao đến con thỏ hai sừng.
Cuộc đi săn này, vốn dĩ chỉ là để kiểm tra khả năng thiện xạ của Raidou.
Kể từ khi cuộc đi săn được diễn ra, vị cung thủ đã ngước nhìn và theo dõi từng hành động của chàng trai trẻ Raidou.
Mọi thứ đều được anh quan sát kĩ lưỡng, từng nhịp thở và cử chỉ không bỏ sót một thứ gì.
Khi mũi tên lao đến.. Con thỏ hai sừng kia đã phát hiện ra được nó.
Cảm thấy được nguy hiểm đến gần, nên con thỏ hai sừng đã sử dụng chân sau để nhảy lên và né tránh mũi tên của Raidou.
Sau đó thì nó đã chạy đi trước sự trứng kiến của hai người Raidou và Kyler.
Tất nhiên là bọn họ đã đuổi theo nó.
Con thỏ hai sừng kia đã chạy được khá xa.. Khi nó sắp sửa chạy thoát, thì vị cung thủ đã chính thức ra tay kết liễu.
Đáng lẽ ra, vị cung thủ đã nhường con thỏ hai sừng kia cho Raidou.
Nhưng khi đối mặt với tình huống đó, cậu đã chần chừ và chậm trễ trong việc nạp mũi tên vào cây nỏ của mình.
Nếu như vị cung thủ không ra tay kết liễu con thỏ, với mũi tên chính xác của mình.. Thì chắc chắn nó sẽ trốn thoát được, và bộ lông màu xám nhạt kia sẽ rất uổng phí.
Mọi chuyện chỉ như thế mà thôi.. Chốt lại là vị cung thủ đã kết liễu con thỏ hai sừng kia.
Sau khi con thỏ hai sừng bị b·ắn h·ạ.. Vị cung thủ và chàng trai Raidou đã nán lại khu rừng thêm một thời gian để tiếp tục cuộc đi săn.
Cho đến buổi chiều, bọn họ đã trở về ngôi làng Erast cùng với chiến lợi phẩm của mình.
Khi này, Raidou đang bước đi lặng lẽ ở kế bên vị cung thủ.
Cậu đã cực kỳ ấn tượng, trước khả năng thiện xạ và những kỹ thuật khác của vị cung thủ đây.
Anh ta đã kết liễu con thỏ hai sừng từ khoảng cách rất xa.. Khi trở về thì lại ghi nhớ đường đi một cách tỉ mỉ, đến nỗi không thể bị lạc ở đó.
Cuộc đi săn đã cho Raidou thấy được góc nhìn khác về vị cung thủ.
Anh ta có một thái độ rất thoải mái và thân thiện đối với tất cả mọi người ở xung quanh, nhưng khi đi săn hay vào công việc thì lại rất nghiêm túc.
Về phần kinh nghiệm, thì trong anh ta cứ như là một thợ săn chuyên nghiệp vậy.
“Này nhóc!!.” -Một giọng nói bất chợt phát ra.
Trong khi Raidou đang suy nghĩ và ấn tượng trước những gì mà Kyler đã thể hiện, thì anh ta đã lên tiếng.
“À vâng.. Có chuyện gì ư?.” -Chợt bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ của mình, Raidou đã lập tức lên tiếng trả lời lại.
Vị cung thủ nhìn vào Raidou, tay thì chỉ đến cây nỏ ở sau lưng cậu.. Anh ta liền mở miệng nói rằng:
“Chà.. Cũng không phải chuyện gì to tát lắm đâu, ta chỉ muốn cho nhóc một chút lời khuyên mà thôi.”
“Lời khuyên.. Dành cho tôi ư?.” -Raidou đã khá là ngạc nhiên khi nghe được những lời vừa rồi của vị cung thủ.
Cứ tưởng chuyến đi săn lần này đã là quá tốt dành cho cậu rồi chứ, một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Giờ cậu lại được thêm lời khuyên đến từ một người dày dặn kinh nghiệm nữa chứ, điều này thật sự quá tốt rồi.
Ngay sau đó, vị cung thủ đã dừng bước lại.
Ngước qua nhìn vào chàng trai Raidou, vị cung thủ liền lên tiếng cho khuyên rằng:
“Ta chỉ muốn khuyên.. Rằng nếu lần sau nhóc muốn có mũi tên thật nhanh chóng để nạp cho cây nỏ, thì hãy cân nhắc đến việc thủ sẵn một cái ở trên miệng của mình”
“Đấy là phương pháp của một số mạo hiểm giả, không cần thiết phải đưa tay ra sau để lấy mũi tên từ túi đựng”
“Hãy cứ dự phòng một cái ở trên miệng mình, nó sẽ giúp ích cho những tình huống khó khăn đấy.”
Vị cung thủ Kyler kết thúc lời bằng những câu như ban đầu để chắc chắn rằng Raidou đã ghi nhớ rõ lời khuyên.
Tất nhiên là Raidou đã ghi nhớ rõ những lời khuyên hữu ích vừa rồi, tuy nhiên cậu đã không lên tiếng thay vào đó là im lặng để suy nghĩ.
“Mà.. Dù sao cũng chỉ là một lời khuyên nhỏ mà thôi, nếu như cậu không cần đến thì cũng đừng quá để tâm đến nó...”
Nhìn thấy được Raidou suy nghĩ chăm chú về những lời vừa rồi của mình, vị cung thủ đã nhắc nhở cậu rằng đấy chỉ là một lời khuyên nhỏ mà thôi.
Nhưng mà anh ta đâu biết rằng, lời khuyên nhỏ bé đấy có thể sẽ giúp ích cho cậu rất nhiều trong tương lai.
“Cảm ơn anh.” -Raidou liền lên tiếng ngay khi dừng suy nghĩ lại.. Một lời cảm ơn đã được thốt ra từ cậu: “Lời khuyên của anh.. Thật sự.. Rất hữu ích.. Với tôi.”
Đứng trước những lời cảm ơn vừa rồi, vị cung thủ chỉ mỉm cười và bảo rằng:
“Chà.. Nếu đã vậy, thì tốt quá rồi còn gì.”
Ngay sau đó.. Cả hai người bọn họ lại tiếp tục bước đi.
Trong ngày hôm nay, Raidou đã học được rất nhiều điều từ vị cung thủ đây.
Tuy chỉ là một lời khuyên nhỏ bé, nhưng chắc chắn rằng trong tương lai nó sẽ giúp ích cho cậu rất nhiều.
Dù sao thì đó là kinh nghiệm từ những bậc tiền bối đi trước, vì vậy cậu sẽ ghi nhớ rõ lời khuyên kia.
Bởi vì.. Những lời khuyên nhỏ bé đấy, sẽ giúp cho cậu tồn tại được lâu hơn tại thế giới xa lạ này.
...
Một lát sau.. Khi dạo bước trên con đường mòn tại ngôi làng Erast này, có một số người dân đã chào hỏi khi nhìn thấy được vị cung thủ Kyler.
Dường như vị cung thủ đã từng sinh sống tại nơi đây, và có rất nhiều người quen biết anh ta tại ngôi làng Erast.
Hiện tại thì đã là buổi chiều.. Nếu có đồng hồ ở đây, thì chắc chắn đã 4h hoặc 5h.
Trong khi đang dạo bước tiến đến lò rèn của Lão James, vị cung thủ đã bất chợt dừng lại và lên tiếng bảo với Raidou rằng:
“Ta sẽ ghé qua quán rượu nhỏ một lát để nhờ chủ nhân ở đấy xử lý hai con vật này”
“Nhóc cứ trở về lò rèn trước đi, có khi món v·ũ k·hí đã được Lão James rèn xong rồi đấy.”
Khi lắng nghe được vị cung thủ bảo thế.. Raidou đã không xin phép để được đi theo.
“Vâng.. Thế thì tôi.. Đi trước đây.. Hẹn gặp lại.. Tại lò rèn ông James.”
Raidou trả lời và hẹn gặp lại Kyler tại lò rèn của Lão James.
Và rồi vị cung thủ đã rời đi.. Anh ta tiến đến quán rượu nhỏ với trên tay là thỏ hai sừng có bộ lông màu xám nhạt, và con vật nhìn trong giống chim hoặc gà.
“...” -Ngước nhìn bóng lưng xa dần của vị cung thủ, Raidou tự hỏi liệu rằng anh ta dày dặn kinh nghiệm đến mức nào.
“Phải rồi.. Không biết Ruijerd bây giờ ra sao rồi nhỉ, mong là cậu ta sẽ không quậy phá...”
Trong khi đang ngước nhìn bóng lưng của vị cung thủ, Raidou đã chợt nhớ đến bạn của mình.
Cậu đã suy nghĩ rất nhiều về người bạn Ruijerd, nhưng ngay sau đó thì mọi thứ đã kết thúc.
Bởi vì đã có vị cung thủ Kyler rồi kia mà, nên là Raidou đã yên tâm mà tiếp tục bước đến lò rèn của Lão James.
“...!!!KENG!!!...”.
Ngay khi tiến đến gần lò rèn của Lão James, thì tiếng búa gõ vào kim loại đã len lỏi đến phía của Raidou.
Tiếng búa gõ thật mạnh mẽ và ồn ào, đến mức từ xa vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
“Ông ấy vẫn còn đang rèn ư, như vậy thì liệu có ổn không?.”
Tiếng búa gõ vang vọng kia đã khiến cho Raidou cảm thấy hơi lo lắng cho sức khỏe của Lão James.
Lập tức Raidou vội vàng bước đi, nhanh chóng tiến thẳng đến phía lò rèn.
Ngay khi vừa đặt chân đến cửa chính, cậu đã nhanh tay mở ra và thẳng bước đến phòng rèn.
Nhiệt độ ở bên trong phòng rèn đang lan tỏa ra khắp nơi, nóng đến mức chẳng mấy chốc Raidou đã đổ mồ hôi.
Đặt chân vào phòng rèn, ánh mắt của Raidou bỗng chốc ngạc nhiên khi thấy Lão James.
Lão đang đổ rất nhiều mồ hôi, màu da thì đang dần đỏ lên vì sức nóng từ lò nung.. Quần áo ướt đi, khiến cho cơ bắp đang hiện rõ trên khắp người lão.
Rõ ràng là Lão James đã không nghỉ ngơi hoặc chí ít là một vài phút mà thôi.
“Hử?.” -Khi thấy Raidou vội vã chạy vào phòng, Lão James đã chợt dừng lại công việc rèn của mình.
“Nhóc con!!.. Thằng Kyler đâu rồi, nó không đi cùng với ngươi sao!!?.”
Không để cho cậu phải chờ đợi, Lão James lập tức lớn giọng hỏi Raidou về vị cung thủ.
Hiện tại.. Bên trong phòng rèn chỉ có hai người, chàng trai sở hữu mái tóc đen tuyền và thợ rèn James.
Rõ ràng câu hỏi đấy là dành cho Raidou, và cậu cũng biết được điều đó.
“Vâng.. Khi nãy trên đường về.. Anh ta.. Bảo với tôi.. Là ghé qua, quán rượu nhỏ.. Một chút.”
Raidou cố gắng giải thích cho Lão James bằng ngôn ngữ của lục địa Vassia..
Tuy không thành thục, nhưng cũng đủ để cho người khác hiểu được là mình đang nói gì.
“Thế sao...” -Thay vì lớn giọng như ban nãy, thì đột nhiên lần này đã khác đi.
Lão James chỉ nói hai câu khi biết được Kyler đã ghé qua quán rượu nhỏ.
Chuyện của Kyler đối với Lão James không quan trọng lắm.. Lão chỉ muốn nhờ sự giúp đỡ của anh ta một lúc, nhưng giờ thì đã không cần thiết nữa.
“...!!CỘC!!...”. -Búa rèn đột ngột được đặt xuống dựa vào cái đe sắt lớn.
Sau đó Lão James liền ngước nhìn đến phía chàng trai Raidou, tay thì chỉ vào thứ đang nằm trên cái đe sắt lớn.
“Ngươi!!.. Mau lại đây.” -Lão James lên tiếng kêu gọi Raidou đến chỗ của mình.
Không muốn phải khiến cho Lão James tức giận, Raidou đã lập tức bước đến mà không ngần ngại hay sợ hãi.
Khi đặt chân đến gần.. Trước mắt Raidou chính là cái đe sắt lớn, và một thứ gì đấy đang nằm ở bên trên nó.
Thứ đấy là một lưỡi dao thẳng có màu bạc tối, được rèn từ khối kim loại khi trước.
Nó có họa tiết trong rất giống với con dao găm bằng đồng của Martin.. Tuy nhiên, nó đã thiếu sót những dòng chữ bị lu mờ bởi sự rỉ sét.
“Cái.. Cái này là!?.” -Raidou kinh ngạc ngước nhìn vào lưỡi dao nằm trên cái đe sắt.
“Hahaha!!.” -Vẻ mặt kinh ngạc của cậu đã khiến cho Lão James cười phá lên thay vì cau có hoặc tức giận.
“Thấy sao hả nhóc.. Nó tốt hơn so với cái của lão Martin có phải không?.”
Lão James mỉm cười, đưa tay về phía lưỡi dao một cách tự hào về nó.
Đúng như lời của Lão James.
Lưỡi dao rất tinh xảo và sắc bén.. Một đường thẳng tuyệt đối, bền vững và tốt hơn so với cái của Martin.
“Chờ đã.. Thứ này.. Ông làm nó cho tôi?.” -Raidou thắc mắc hỏi Lão James về lưỡi dao đang nằm trên cái đe sắt lớn.
Ngay lập tức, Lão James đã đáp lại sự thắc mắc của cậu bằng một giọng điệu bình thường: “Tất nhiên rồi, bởi vì nhóc là người quen của lão Martin kia mà.. Vả lại, đây là cách duy nhất để ta có thể trả lại ân tình cho lão ta.”
Ngay khi Lão James kết thúc lời, chàng trai Raidou đã không thể giấu nổi sự ngạc nhiên bên trên khuôn mặt của mình.
Cậu hiện đang rất sốc trước những gì đang diễn ra, không thể tin được Lão James đã rèn cho cậu một lưỡi dao còn tốt hơn so với cái lúc trước.
Cậu cứ nghĩ là Lão James chỉ đang sửa chữa lại con dao găm của Martin, hoặc chí ít là rèn ra một thứ bình thường mà thôi.
“Lần sau nếu ngươi đến nông trại tại thị trấn bù nhìn, hãy gửi lời hỏi thăm đến lão Martin giúp ta đấy.”
Lão James đột ngột lên tiếng nhắc về Martin, và điều này đã khiến cho Raidou khựng lại một phút chốc.
“Hửm?.. Ngươi sao thế?.” -Lão James liền tỏ vẻ thắc mắc khi nhìn thấy được vẻ sững sờ của Raidou.
Đứng sững sờ một chỗ, nhưng lời vừa rồi của Lão James đã khiến cho Raidou từ kinh ngạc chuyển sang khó khăn và hơi đau đớn trong lòng.
Cảnh tượng xác c·hết của Martin và Martha cùng với cô bé Oya.
Những chuyện kinh khủng đấy tại nông trại và thị trấn bù nhìn, về Gã quái vật Lankak.
Raidou sẽ không bao giờ quên được những chuyện đã từng xảy ra với cậu, và những người thân quen.
Nhưng mà.. Dù cho có đau khổ cỡ nào, thì cậu vẫn không thể để cho một ai biết được về những chuyện lúc trước.
Đặc biệt nhất chính là những người quen biết với Martin và Martha, hoặc là Oya.
Bọn họ sẽ nghĩ gì khi nghe đến những chuyện kinh khủng đấy chứ.. Tốt hơn hết là giữ kín.
“Vâng.. Khi đến nông trại.. Tôi sẽ gửi lời hỏi thăm, đến với Martin.”
Mỉm cười nhẹ.. Raidou đã đồng ý với lão James, rằng sẽ gửi lời hỏi thăm đến Martin khi trở lại nông trại.
Dù cho rất khó khăn, khi phải che giấu đi c·ái c·hết của Martin.. Nhưng cậu vẫn cố gắng nói dối.
“Hahahaha!!.” -Bỗng nhiên Lão James cười phá lên thêm một lần nữa.
Không nghi ngờ hay tức giận, ngay sau đó Lão James lập tức lên tiếng bằng một giọng điệu mừng rỡ:
“Cảm ơn nhóc, cũng đã lâu lắm rồi ta mới cảm thấy vui mừng như thế đấy!!.”
Tiếng cười phá lên của Lão James vang vọng khắp nơi bên trong phòng rèn.
Điều đó khiến cho Raidou an tâm thêm một phần, nhưng vẫn còn một chút áy náy bên trong mình.
“Đáng lẽ ra mình không nên nói như thế.”
Raidou bắt đầu cảm thấy hối hận khi đã nói dối với Lão James.
Nhưng nếu như cậu nói hết sự thật, thì liệu rằng Lão James có tin được những chuyện đó hay không đây.
...
“Này!!.. Sao anh vẫn còn ở đây thế?.” -Trong khi đang vướng bận với những suy nghĩ của mình, thì đột ngột có một giọng nói đã kết thúc điều đó.
Giọng nói đấy đến từ một cô bé 14 Tuổi, ngoại hình nhỏ nhắn cùng với mái tóc màu nâu nhạt được cắt tỉa gọn gàng.
Raidou liền nhận ra, đấy chính là cô bé Mila lúc trước tại quán rượu nhỏ.
Cô bé đang bước vào phòng, trên người thì ôm một bó củi khô.
Có vẻ như bó củi khô được sử dụng để duy trì ngọn lửa của lò nung, bởi vì cô bé đã đặt chúng ngay gần đấy.
Bó củi khô nằm tại vách tường ở bên trái, gần với lò nung, kế bên thì là những thùng than đá.
Tất cả đều được Lão James sử dụng để duy trì ngọn lửa tại lò rèn này.
“Này.” -Sau khi để bó củi khô tại vách tường, cô bé Mila liền bước đến chỗ của Raidou và lên tiếng:
“Mọi người đều đến quán rượu hết rồi đấy.. Anh cũng nên theo họ đi, ở đây chán lắm không có gì để làm đâu.”
Cô bé Mila ngước nhìn thẳng vào mặt của Raidou mà nói.. Theo như lời của cô bé thì mọi người đều đã đến quán rượu, kể cả Lão James.
Đúng vậy.. Vì mãi vướng bận với những dòng suy nghĩ áy náy của mình mà Raidou đã không để ý đến xung quanh.
Cho tới khi bừng tỉnh lại thì cậu mới nhận ra được, rằng Lão James đã rời đi từ khi nào rồi.
“Nó đâu rồi nhỉ?.” -Trong khi Raidou đang quan sát xung quanh, thì cô bé Mila đã bất ngờ lướt qua cậu.
“Ah.. Nó đây rồi.” -Cô bé đã bước đến gần vách tường ở bên phải, nơi đó có một chiếc bàn gỗ hình chữ nhật với những món dụng cụ của thợ rèn ở bên trên.
Từ những món dụng cụ đấy, Mila đã lấy đi một đôi găng tay lớn và dầy cộp.. Kích cỡ của nó thì lớn hơn cả đôi bàn tay của cô bé gấp hai lần.
Khó khăn trong việc đeo đôi găng tay và rồi bước đến gần bó củi khô ban nãy, cô bé đang dự định duy trì ngọn lửa của lò nung chăng.
Bước qua Raidou thêm một lần nữa, tiến đến bó củi khô và những thùng than đá.
Cô bé Mila lại mang bó củi khô lên và bước đến gần lò nung, đôi găng tay kia đã được sử dụng để chống chọi lại nhiệt độ của lò nung.
Từng khúc củi khô được chính tay Mila bỏ vào bên trong lò nung, tuy là đôi găng tay rất lớn nhưng cô bé vẫn có thể sử dụng được nó một cách quen thuộc.
Trong khi cô bé đang duy trì nhiệt độ của lò nung, thì gần đấy Raidou đang chật vật với những dòng suy nghĩ của mình.
Cảnh tượng của sự kiện chọn lọc cứ ùa về trong đầu cậu, về c·ái c·hết của những người thân quen và Gã Orc Lankak.
Tuy không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng khi cậu bình tĩnh lại và thoát khỏi những thứ tiêu cực kia thì cũng chính là lúc ngọn lửa của lò rèn được bùng cháy mạnh mẽ hơn.
“Hả?.. Anh vẫn còn ở đây sao?.” -Cô bé Mila dừng lại công việc của mình, sự chú ý đã được chuyển sang Raidou thay vì lò nung.
“Này!!.. Không phải em đã bảo, là anh nên đến quán rượu rồi sao.”
“Hể.. Cái gì?.. Em có nói.. Anh như vậy ư??.”
Raidou đã không hề lắng nghe được những lời lúc trước của cô bé Mila.
Tất cả.. Chỉ vì bị lấn át bởi những dòng suy nghĩ về sự kiện chọn lọc, thành ra cậu đã bỏ ngoài tai mọi thứ ở xung quanh mình.
“Tất nhiên rồi, còn mỗi anh và em ở lò rèn này thôi đấy!!.”
Mila bước đến gần và tỏ vẻ tức giận, quần áo cô bé thì trong khá bụi bặm với một ít tro củi bị bám ở bên trên.
Ngay lập tức chỉ tay thẳng vào mặt của Raidou, cô bé Mila lên giọng bắt đầu nói chuyện giống hệt với Lão James:
“Này!!.. Đừng bảo khi đấy anh đã bỏ ngoài tai những lời mà em nói đấy nhé!!.”
“À.. Ờm..” -Raidou cố gắng để giữ bình tĩnh trước tình huống của hiện tại.
Cậu đang hoang mang và khó khăn khi phải đối diện với sự tức giận của Mila, chẳng mấy chốc một lời xin lỗi đã được thốt lên:
“Thành thật xin lỗi.. Khi đó.. Anh cứ mãi suy nghĩ.. Nên không để ý..”
Raidou vừa gãi đầu vừa cười gượng gạo với cô bé Mila.
Tuy lời xin lỗi không đủ tốt vì ngôn ngữ vẫn chưa thành thục, nhưng cũng may là cậu đã được tha thứ.
“Anh nên đến quán rượu đi, ở đây không còn gì để làm cả đâu.”
Mila đã nhỏ giọng lại và nhắc nhở Raidou nên rời khỏi lò rèn.
Ngọn lửa của lò nung vẫn còn đang rực cháy rất mạnh mẽ.. Đủ để duy trì đến buổi tối.
Mila đã rời khỏi phòng rèn để chuẩn bị đến quán rượu nhỏ.. Giờ chỉ còn lại một mình Raidou và lò nung đang tỏa ra nhiệt độ nóng hừng hực.
Raidou nhìn lò nung một lát.. Thay vì lại suy nghĩ tiêu cực về sự kiện chọn lọc kia, cậu liền bất chợt nhớ đến người bạn của mình:
“Phải.. Cứ ở yên đây thì cũng chẳng thể làm được gì, mình nên đến quán rượu để xem Ruijerd ra sao đã.”
Cứ thế.. Raidou bước ra khỏi phòng rèn, đến gần cửa chính và mở nó ra.
...
Đặt chân ra khỏi lò rèn, Raidou liền chạm mặt với cô bé Mila.
Cô bé đang dùng tay để phủi đi những vết tro bám trên quần áo của mình, khuôn mặt thì vẫn trong hơi bụi bặm.
“Anh đang đi đến quán rượu ư?.” -Sau khi phủi bớt đi tro bụi ở trên quần áo, Mila đã bước đến gần và hỏi chuyện Raidou.
Cậu cũng liền đáp lại rằng: “Ừm.. Anh đang.. Đi đến quán rượu.. Để gặp gỡ bạn mình.”
Nhìn thẳng vào Raidou với một khuôn mặt niềm nở, cô bé Mila liền lên tiếng ngỏ lời:
“Thế thì đúng lúc quá rồi.. Em cũng đang dự định trở về quán rượu, hay là chúng ta đi cùng nhau nhé.”
“Hở?.” -Một hình bóng quen thuộc chợt xuất hiện ngay trước mắt Raidou.
Nụ cười niềm nở đấy kèm với những lời vừa rồi.
Cô bé Mila khi này trong thật sự rất giống với em gái của cậu.. Yuki.
“Này.. Anh ổn chứ?.” -Khi hình bóng của Yuki chợt xuất hiện, Raidou đã khựng lại một lát.
Điều đó đã khiến cho Mila bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng, và cô bé đang nhìn Raidou trong khi sự im lặng vẫn còn đấy.
Nhưng thật may.. Không để cho cô bé lo lắng thêm nữa, Raidou đã lập tức bừng tỉnh.
“Ừm.. Anh ổn.. Chúng ta đi thôi.. Tiến đến quán rượu.”
Mỉm cười nhẹ khi đối diện với Mila, trong Raidou có vẻ khác với những lần trước.
Chắc tại vì, cậu đã chấp nhận những chuyện của ngày trước. Những chuyện đau buồn, về c·ái c·hết của Yuki và mọi người.
“Vâng!!. Ta đi thôi nào!!.” -Cô bé Mila đang nở rộ một nụ cười rạng rỡ với Raidou.
Sự lo lắng vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ của một đứa trẻ.. Khác hẳn khi ở bên trong lò rèn của Lão James
Ngay sau đó, cả hai người liền bước rời xa khỏi lò rèn.
Cô bé Mila bước đi nhanh chóng với một tâm trạng vui vẻ, Raidou thì cứ lẳng lặng ở phía sau mà không lên tiếng.
Tất nhiên là không để cho cậu cứ mãi im lặng như thế được, Mila bước đến kế bên và bắt đầu một cuộc trò chuyện nhỏ.
“Này.. Anh thấy lò rèn của ông James thế nào?.”
Tỏ vẻ thắc mắc trước câu hỏi của cô bé, Raidou liền suy nghĩ nhanh gọn và đáp lại rằng:
“Theo anh thấy.. Lò rèn của ông James.. Thật sự.. Rất tuyệt vời”
“Có rất nhiều.. Vũ khí và giáp.. Và anh chưa từng thấy qua chúng.”
Kết thúc lời.. Những gì mà Raidou vừa nói đã lập tức khiến cho cô bé Mila bật cười khúc khích kèm theo sự tự hào ở trên khuôn mặt.
Thật sự thì.. Những món v·ũ k·hí ở bên trong lò rèn của Lão James, chúng khiến cho Raidou rất kinh ngạc và khi tận mắt chứng kiến thì càng tuyệt vời hơn.
Từ những thanh kiếm sắc bén, cho tới giáp và trang bị dành cho mạo hiểm giả hoặc hiệp sĩ, tất cả đều là những thứ mới mẻ đối với Raidou đây.
“Anh Raidou!!.” -Mila ngước lên nhìn thẳng vào Raidou bằng một ánh mắt khá tự tin.
“Hể?.. Có chuyện gì ư.” -Raidou liền khựng lại khi ánh mắt đấy nhắm vào cậu.
“Anh thấy đấy.. Ngày nào đó, em chắc chắn sẽ trở thành một thợ rèn giống như ông James!!”
“Khi đó em sẽ rèn ra thật nhiều trang bị cho những mạo hiểm giả, và cả đoàn hiệp sĩ của ngài Patrick nữa!!.”
Cô bé Mila rất tự tin khi thốt lên những lời đấy.
Tuy là không hiểu tại sao cô bé lại nói những lời đó với minh, nhưng khi thấy được ánh mắt tự tin đấy Raidou đã lập tức hiểu.
Hiểu được, tại sao cô bé lại muốn đến lò rèn của Lão James.
Mila thật khác biệt so với những đứa trẻ khác ở độ tuổi của mình.
“Ừm.. Hãy cố gắng lên.. Em chắc chắn sẽ làm được thôi.”
Raidou mỉm cười và lên tiếng.. Thay vì hỏi tại sao, cậu đã cổ vũ tinh thần cho cô bé bằng một vài lời ủng hộ.
“Hí.. Hí..” -Bước kế bên và cười khúc khích, cô bé Mila trong thật giống với Yuki thông qua góc nhìn của Raidou.
Cậu muốn giữ mãi khoảnh khắc này cho riêng mình, bên trong những dòng ký ức hiện tại về một thế giới khác so với ngày trước.
Hoài niệm là điều không thể tránh khỏi, hai hình bóng đang bước đi trên con đường mòn trong thật giống với ngày trước.
Raidou cùng với em gái của mình.. Yuki.
...Kết thúc...
Chuyện ngoài lề: Con vật nhìn giống chim hoặc gà mà Raidou cùng với Kyler săn được là gì?.
Nó cũng là một loại động vật hoang dã tại lục địa Vassia này, với cái tên chim deyoe.
Loài chim này được các mạo hiểm giả săn bắt thường xuyên, chúng sinh sản rất nhiều và đôi lúc có một số gia đình còn nuôi như gia súc để lấy thịt hoặc trứng.
Để tìm hiểu về loài chim này, trong tương lai chắc chắn sẽ có thêm thông tin về chúng.
Còn hiện tại thì không thể tiết lộ được.
Một phần là vì chương này quá dài rồi, nên mong các bạn thông cảm nhé.. Cảm ơn vì đã đọc.
Hẹn gặp lại vào chương tiếp theo.