Chương 67: Điểm dừng chân đầu tiên của chuyến đi dài.. Nơi mà kẻ trộm gặp phải định mệnh.
...Arc 2: Hành trình trao trả di vật...
-------------------------------------
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, cho đến cả hàng giờ.
Đã hơn vài ngày trôi qua kể từ vụ việc Goblin phục kích tại khu rừng đầy rộng lớn.
Chuyến đi dài vẫn còn đang tiếp tục, nhóm của Raidou cũng đã đạt được một nửa chặn đường rồi.
Không có bất kỳ nguy hiểm hay quái vật nào t·ấn c·ông trên đường đi cả, có vẻ như chỉ có mỗi khu rừng đầy rộng lớn khi trước là nguy hiểm.
“LỘC.. CỘC..”.
“LỘC.. CỘC..”.
Vẫn là âm thanh xe ngựa di chuyển đấy.
Bánh xe gỗ lẫn lũ ngựa đang di chuyển trên con đường mòn.
Xung quanh vẫn là vùng thảo nguyên khi trước, hai bên con đường mòn là những thảm thực vật đa dạng của nơi đây.
“Cũng đã ba ngày rồi.. Vùng thảo nguyên này thật rộng lớn nhỉ, Raidou.”
“Ờ.. Ừm.. Quả thật là vậy..”
Trên toa xe ngựa lúc này, có hai giọng nói đang trò chuyện cùng với nhau.
Califa và Raidou, hai người bọn họ đang ngắm nhìn khung cảnh của nơi vùng thảo nguyên này.
Ta có thể thấy được Califa rất thoải mái trong việc giao tiếp với tất cả mọi người, nhưng Raidou thì lại hoàn toàn khác.
“...”
Vị vệ thần Ulanni Meredith im lặng thì không nói làm gì, đằng này thì đến cả Raidou cũng thế.
Rõ ràng là có một điều gì đó đang khiến cho Raidou bận tâm suy nghĩ về nó.
Chắc hẳn chính là vụ việc Goblin phục kích, rằng cảm giác lần đầu tiên tự tay g·iết c·hết quái vật vẫn đang còn đó.
“Raidou.. Có điều gì đó đang khiến cho cậu phải suy nghĩ nhiều sao?.”
Nhìn thấy Raidou cứ mãi im lặng, Califa đã quan tâm lên tiếng hỏi han.
Đáp lại, Raidou thoát khỏi những suy nghĩ của mình và ngẩn ngơ nhìn Califa.
“Hể.. Sao cô.. Biết được thế?.”
Đặt câu hỏi về những lời của Califa, nó hoàn toàn chính xác với những gì đang xảy ra với Raidou.
“Cậu đã im lặng hơn ba ngày nay rồi, nên cũng không khó để đoán được...”
Califa đã đáp lại câu hỏi của Raidou.
Sau đó thì cô ấy tỏ vẻ lo lắng nhìn người bạn của mình.
Không biết nên giải thích mọi chuyện ra sao, nên Raidou đã im lặng một lúc khi đối diện với Califa.
“Raidou.. Ta biết ngươi đang suy nghĩ về những gì.”
Một giọng nói khác bất ngờ lên tiếng với Raidou, đó chính là vị vệ thần Ulanni Meredith.
Thật lạ khi thấy ngài ấy quan tâm đến cuộc trò chuyện của người khác.
“Là về lũ Goblin có đúng không..”
Tròn mắt im lặng nhìn vị vệ thần, Raidou không thể thốt lên lời.
Vị vệ thần đã nói chính xác về những suy nghĩ của Raidou trong thời gian vừa qua.
“Vâng.. Là về lũ Goblin..”
Raidou có chút khó khăn khi phải thừa nhận về những suy nghĩ của mình.
Một phần cũng là vì không muốn làm phiền và liên lụy đến vị vệ thần đây.
“Quả nhiên.. Ta đã không lầm..”
Vị vệ thần lên tiếng khi thấy mình đã không nhầm lẫn.
“Raidou.. Tuy không biết ngươi đã từng có một cuộc sống ra sao”
“Nhưng, kể từ giờ hãy làm quen dần với chuyện đó đi.”
Vị vệ thần dặn dò Raidou nên tập làm quen dần với cảm giác g·iết c·hết quái vật.
Lý do thì ngay sau đó chúng ta sẽ rõ thôi.
“Bởi vì trên đường đến phía tây, sẽ còn có nhiều thứ nguy hiểm hơn lũ Goblin kia”
“Nên là hãy cẩn thận, và đừng ngần ngại g·iết c·hết lũ quái vật...”
Quả đúng như những gì vị vệ thần vừa nói.
Nếu như không làm quen dần với cái cảm giác lần đầu tiên g·iết c·hết quái vật.
Thì chắc chắn sau này, Raidou sẽ gặp khó khăn khi chạm trán với lũ quái vật lẫn bầy Goblin lúc trước.
“Đúng thật.. Nếu như tôi.. Không làm quen dần..”
Raidou gục đầu xuống, tự hỏi về cái cảm giác lần đầu g·iết c·hết quái vật.
Trước giờ cậu chỉ chạm trán với quái vật, nhưng chưa từng tự tay mình g·iết c·hết chúng.
Có lẽ là cậu nên làm quen dần với nó thôi.
...
Suy nghĩ của Raidou vẫn tiếp diễn cho đến khi xe ngựa dừng lại.
Di chuyển trên con đường mòn tại vùng thảo nguyên cũng đủ lâu rồi.
Cuối cùng thì tất cả bọn họ đã đặt chân đến một nơi có người sinh sống.
Một thị trấn nằm ngay trên vùng thảo nguyên bát ngát này, nó trong khá giống với thị trấn bù nhìn khá là náo nhiệt.
Vì sao gọi là thị trấn thay vì một ngôi làng, bởi vì nơi đây có đường xá lẫn nhà cửa được xây dựng một cách tốt hơn.
Đường xá bằng đá lẫn những viên sỏi nhỏ li ti tạo nên một nơi dành cho người lẫn xe ngựa di chuyển qua lại.
Nhà cửa thì được xây dựng khá tốt, khung được làm nên từ ván gỗ lớn và tường được xây dựng bởi những viên gạch đá thô, một số vách thì được tô bằng đất sét trộn lẫn với rơm rạ.
Náo nhiệt thì vẫn là nơi trung tâm, một khu chợ đầy rẫy những quầy hàng được bầy bán ở ngoài trời.
Nơi thì rao bán những dụng cụ lẫn mặt hàng cần thiết cho cuộc sống hằng ngày.
Nơi thì rao bán thịt và một số rau củ quả, nhưng đa số khá là ít mặt hàng liên quan đến chúng.
Nơi khác thì rao bán v·ũ k·hí lẫn một số thứ ký lạ, những quầy hàng này đều ẩn mình gần con hẻm hoặc cuối khu chợ.
“Nào!!.. Nào!!.. Mời vào, thịt dê và heo giá rẻ không quá 1 Xu bạc đây!!..”
“Ai đi qua nên ghé lại coi thử một lần, đây là những thứ cần thiết cho cuộc sống sống chúng ta!!.. Chỉ với một vài xu đồng mà thôi!!!.”
Khi chiếc xe ngựa của nhóm Raidou tiến vào thị trấn, bọn họ đã lập tức bị thu hút bởi sự náo nhiệt tại đây.
Đến gần trung tâm, hai ông cháu Barlow và Carnell đã tìm một nơi thích hợp để dừng xe ngựa.
“Mọi người, đây là thị trấn Haswell”
“Một nơi khá náo nhiệt với những khu chợ đầy rẫy mặt hàng”
“Không chỉ có vậy, nó được so sánh là ngang nhau với thị trấn bù nhìn tại phương nam nữa đấy..”
Khi chiếc xe ngựa dừng lại, ông Barlow đã lên tiếng nói về thị trấn này.
Thị trấn có tên Haswell.. Một nơi náo nhiệt và có thể sánh ngang với thị trấn bù nhìn, đó là những gì được kể.
Những tưởng nhóm của Raidou sẽ bất ngờ với nơi đây, nhưng khi nhắc đến thị trấn bù nhìn thì bọn họ lại im lặng.
Chỉ có duy nhất Califa là bất ngờ với sự náo nhiệt tại nơi thị trấn Haswell này, dẫu sao cô cũng hiếm khi rời khỏi làng kia mà.
Về phần Galron thì chẳng mấy để tâm, hệt như anh ta đã qua lại nơi đây hơn hàng chục lần rồi.
“Được rồi, chúng ta sẽ để lũ ngựa nghỉ ngơi”
“Trong khi đó các cô cậu đây có thể rời đi để làm việc của mình, một lát sau chúng ta sẽ lại tiếp tục lên đường”
“Mong mọi người thông cảm vì hai ông cháu chúng tôi cần phải bổ sung thêm lương thực lẫn những thứ cần thiết trên đường đi.”
Sau khi nói về thị trấn Haswell này.
Ông Barlow và người cháu Carnell đã lên tiếng bảo với tất cả mọi người, rằng xe ngựa sẽ dừng chân tại nơi đây một thời gian ngắn.
Lý do thì là hai người bọn họ muốn bổ sung thêm lương thực lẫn những thứ cần thiết cho chuyến đi dài.
Không một ai có ý kiến gì cả, một vài người đã bước xuống ngựa để đi làm việc mình cần.
“Nặng quá..”
“Califa.. Để tôi giúp.. Mang hành lý của cô.. Xuống xe ngựa..”
Nhóm của Raidou xuống khỏi xe ngựa và chỉ có duy nhất Califa mang theo hành lý.
Nhóm của bọn họ đều đã quyết định tiến đến trung tâm của thị trấn này.
Vị vệ thần Ulanni Meredith cũng sẽ theo cùng bọn họ, vì ngài ấy đang cần phải mua một số thứ.
...
Dạo bước cùng nhau đến nơi khu chợ ở giữa trung tâm của thị trấn.
Nơi đây thật đông đúc người qua lại, từ dân thường cho đến các tầng lớp khác nhau đều có.
Bầu không khí thì náo nhiệt với những quầy hàng ngoài trời bày bán đủ loại mặt hàng ở xung quanh.
“Ngài vệ thần, hướng đó là!?...”
Khi đến nơi khu chợ, vị vệ thần đã rẽ sang hướng khác.
“Ta cần phải mua một số thứ, nên các ngươi cứ làm việc của mình đi...”
Vị vệ thần đáp lại Raidou bằng những lời ngắn gọn.
Sau đó thì ngài ấy đã bước đi theo một hướng khác.
Giờ đây chỉ còn lại Raidou và Ruijerd lẫn Califa.
“Raidou, Ruijerd.. Hai người không phiền giúp tôi một lát chứ?.”
Califa nhìn sang hai người bạn của mình và lên tiếng nhờ sự giúp đỡ của họ.
Thấy không có gì để làm, nên Raidou cũng không ngần ngại đồng ý giúp đỡ Califa.
Ruijerd thì chẳng thể hiểu gì nhưng vẫn theo bước cùng Raidou.
“Califa.. Vậy là cô muốn bán đi một số thứ sao?.”
“Đúng vậy.. Tôi muốn bán đi một số thứ, để đổi lấy tiền mua những đồ cần thiết.”
Khi đồng ý giúp đỡ, Califa đã dành một chút thời gian giải thích những gì bọn họ cần làm.
Đơn giản là cô ấy muốn đem một số thứ để trao đổi lấy Xu Aurora's và rồi sử dụng nó cho mục đích mua những đồ cần thiết.
Những thứ để trao đổi thì được chuẩn bị xong xuôi, Califa đã cất giữ tất cả vào bên trong thùng gỗ hành lý của mình.
Đa số đều là những bánh xe gỗ hoặc một số thứ được cô ấy điêu khắc và làm ra.
Chẳng rõ những thứ như vậy có thể trao đổi được không, nhưng cứ thử xem sao đã.
...
Thời gian cứ vậy mà trôi qua.
Ba người bọn họ đã đi qua được một số quầy hàng tại khu chợ trung tâm này.
Một vài người đã từ chối việc trao đổi, vì những bánh xe gỗ khá là thô sơ, còn những thứ khác thì họ sẽ suy nghĩ lại.
“Hmm.. Có vẻ như bánh xe gỗ mà thôi làm ra quá thô sơ để sử dụng rồi, chắc sẽ không ai chịu trao đổi chúng đâu...”
Califa bước đi với vẻ hơi thất vọng khi không thể trao đổi được gì.
Nhưng vì không muốn những cố gắng của cô ấy trở nên vô nghĩa, nên Raidou đã lập tức lên tiếng an ủi.
“Không đâu Califa.. Chúng ta sẽ bán được.. Những bánh xe gỗ.. Hãy thử tìm.. Một số quầy hàng khác xem..”
Những lời an ủi và động viên của Raidou không được thành thục cho lắm.
Dù vậy thì Califa vẫn có thể hiểu được lòng tốt của người bạn của mình.
Cô ấy liền trở nên tích cực và mỉm cười với Raidou.
“Raidou.. Cảm ơn cậu nhé, tôi sẽ thử ghé qua một số quầy hàng buôn bán vật phẩm khác”
“Tôi mong rằng sẽ có ai đó hiểu được giá trị của những bánh xe này...”
Nhờ có những lời an ủi và động viên của Raidou.
Califa đã tiếp tục dành thời gian ghé qua những quầy hàng khác để trao đổi.
Cuối cùng thì công sức của cô ấy cũng đã được đền đáp.
“Ôi.. Những bánh xe gỗ này của cô trong thật thô sơ làm sao, nhưng tôi nghĩ mình có thể giúp chúng trở nên hữu ích..”
Một người đàn ông cao tuổi khoảng 50 đã nhìn thấy được giá trị những bánh xe gỗ của Califa.
Người đó có trang phục không như những thương nhân, có vẻ như là người dân của ngôi làng này.
Quầy hàng của người này chỉ trưng bày những thứ liên quan đến điêu khắc hoặc đồ gia dụng gỗ tự làm.
“Điều ông nói là thật sao chủ quầy!?.”
“Ừm phải.. Những bánh xe gỗ của cô, ta sẽ thu mua lại chúng.”
May mắn dường như đã mỉm cười với Califa.
Người đàn ông cao tuổi tại một quầy hàng gần một con hẻm đã thu mua lại những bánh xe gỗ.
Nhưng tất nhiên người đó cũng không muốn chịu thiệt thòi, nên giá cả đã được quyết định với mức khá thấp.
“2 Xu đồng cho mỗi cái bánh xe gỗ, tổng là 10 Xu đồng”
“Bán đi những đồ vật không cần thiết nữa là được thêm 15 Xu đồng.. 25 Xu đồng.”
Trao đổi thành công với người đàn ông lớn tuổi.
Califa đã rời đi và hiện đang vui vẻ đếm từng đồng Xu Aurora's mà mình có được.
Cùng với đó cô ấy biết thêm một thông tin, rằng người mà mình vừa trao đổi chính là một thợ thủ công làm đồ gỗ và vật dụng.
“Này Califa...”
“Hửm?...”
Dạo bước tại khu chợ, cả ba người đã có một cuộc trò chuyện nhỏ.
Chủ đề thì chính là những thứ mà Califa vừa mới trao đổi để lấy 25 xu đồng Aurora.
“Liệu có ổn không.. Những vật vừa rồi.. Là dụng cụ điêu khắc kia mà..”
Trong cuộc trò chuyện nhỏ này.
Ta có thể thấy được những thứ mà Califa mang đi trao đổi, chúng khá là quan trọng.
Dụng cụ điêu khắc bánh xe gỗ, những thứ đó tuy không đắt giá nhưng chúng chứa nhiều kỉ niệm khó để quên được.
“Không sao đâu.. Tôi bán chúng đi là vì muốn có thêm chút Xu Aurora để mua những thứ cần thiết”
“Ví dụ như là lương thực này, chúng rất quan trọng cho tình hình hiện giờ đấy”
“Dù sao thì, tôi cũng không thể kiếm sống với công việc điêu khắc những bánh xe gỗ thô sơ kia mãi.”
Califa giải thích những gì mà mình làm.
Không phải tự nhiên mà Califa trao đổi những dụng cụ điêu khắc để đổi lấy Xu Aurora.
Chuyến đi dài lần này, rất khó để có thể đoán được điều gì sẽ xảy ra trên đường đi.
Vì thế chuẩn bị trước những thứ cần thiết là điều đương nhiên.
Quan trọng hơn nữa, những dụng cụ điêu khắc đó chỉ là Dao và búa lẫn những thứ liên quan.
Còn cây rìu và quần áo, chúng vẫn còn được giữ lại.
“Vậy là cô chỉ bán.. Những thứ không cần thiết.. Rìu thì vẫn giữ lại ư..”
Raidou ngơ ngác lên tiếng, và Califa lập tức trả lời bằng giọng điệu tích cực của mình.
“Raidou.. Thấy vậy thôi, nhưng thật ra cây rìu này cực kỳ quan trọng đấy”
“Nó sẽ cứu gánh chúng ta trong trường hợp thiếu gỗ hoặc đốn hạ cây đấy, và có thể sử dụng để chiến đấu với quái vật nữa này.”
Califa giải thích rõ về công dụng quan trọng của cây rìu.
Lắng nghe hết tất cả, Raidou hiểu được sơ qua nhưng vẫn còn có chút khó khăn và bỡ ngỡ.
Về phần Ruijerd thì càng khó hiểu hơn vì không biết Califa vừa nói gì.
“Mà thôi.. Dù sao thì.. Cũng may mắn là chúng ta.. Bán được chúng..”
“Hehe.. Raidou, tất cả đều là nhờ những lời động viên lúc trước của cậu đấy.”
Raidou có chút vui mừng vì Califa đã bán được những thứ không cần thiết.
Nhưng càng vui hơn nữa khi cô ấy nói tất cả là nhờ có những lời động viên lúc trước.
“Phải rồi.. Giờ thì chúng ta.. Sẽ làm gì tiếp theo đây?.”
Raidou vừa đi vừa lên tiếng hỏi Califa sẽ làm gì tiếp theo.
Tất nhiên rồi, cô ấy chắc chắn sẽ mua một vài thứ cần thiết.
“Hmm.. Chắc là chúng ta sẽ đi mua một ít lương thực, rồi sau đó sẽ ghé qua xem thử một số quầy hàng.”
Califa lên tiếng nói rõ, thứ đầu tiên phải mua chắc chắn là lương thực.
Raidou cũng liền lên tiếng đáp lại những lời đó.
“Hóa ra là th...
“...!!BỊCH!!...”.
Nhưng rồi sau đó, đã có một sự việc xảy ra cắt ngang cuộc trò chuyện.
Một người nào đó đã đụng phải Raidou khi đang dạo bước.
Cú đụng chạm khá mạnh, khiến cho Raidou suýt nữa ngã xuống mặt đất.
Nhưng cũng may điều đó đã không xảy ra.
“Ôi chúa ơi.. Raidou cậu không sao chứ!?.”
“Grah!?...”
Califa và Ruijerd liền lo lắng hỏi người bạn của mình.
“Au.. Tôi không sao.. Chỉ hơi đau nhức chút..”
Raidou giữ lấy tay trái của mình, cú v·a c·hạm vừa rồi đã khiến nó b·ị đ·au không hề ít.
Nhưng khi quan sát kỹ lưỡng, có một điều lập tức khiến cho Raidou bất ngờ.
“Không thể nào!?”
“Vòng tay của Oya.. Lẫn hầu bao đựng tiền.. Chúng đâu mất r...
Raidou đã trở nên khá hoảng khi không thấy được vòng tay của Oya trên tay trái, lẫn cả túi hầu bao đựng tiền được đeo bên thắt lưng.
Chợt bừng tỉnh khỏi cơn hoảng, Raidou liền nghĩ lại cú v·a c·hạm với người vừa rồi.
Không khó để nhận ra, rằng người đó chính là kẻ đã trộm đi vòng tay Oya và túi hầu bao.
“Người đó.. Ở đâu.. Bên này.. Hay ở kia..”
Raidou lập tức quan sát xung quanh, với suy nghĩ muốn tìm kiếm người vừa mới v·a c·hạm mình.
Cũng không mất thời gian để phát hiện ra người đó.
Hắn đang chạy lại một lối rẽ vào bên trong một con hẻm.
“Raidou!?.. Cậu chạy đi đâu thế?.”
“Rai.. Raidou!?.”
Califa và Ruijerd lên tiếng thắc mắc hỏi.
Bởi vì Raidou đã đuổi theo khi phát hiện người vừa trộm đồ của mình.
“Tôi sẽ trở lại ngay thôi.. Nên hai người cứ đi trước...”
Raidou chạy rẽ vào bên trong con hẻm.
Đuổi theo cái người vừa ă·n t·rộm vòng tay Oya và túi hầu bao.
...Kết thúc...