Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 43




Sáng thứ hai, hai người vừa đến trường học đã thấy có rất nhiều người đang đứng vây quanh cổng, còn có giáo viên và hiệu trưởng của trường cũng đang đứng ở đó, nhóm người này tụ tập nói chuyện ồn ào, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Trần Viễn không phải là người có tính tò mò nên chỉ muốn trực tiếp đi vào. Cố An Thành cũng không phải tò mò, chỉ là nghĩ tới người đã nhìn trộm anh trước đó nên anh cảm thấy đi xem xem có chuyện gì xảy ra thì sẽ an toàn hơn.

Anh để cho tiểu Viễn đi trước nhưng cậu lại do dự, không muốn đi. Vậy là Cố An Thành chỉ có thể để xe đạp sang một bên, nắm tay cậu và tiến vào trong đám đông.

"Mọi người hãy quay lại phòng học, đừng tụ tập xung quanh nữa!" Hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên tràn đầy năng lượng, có thể ông ấy đã từng làm lính trong quá khứ. Dù là đứng ở đâu đi nữa thì ông ấy luôn đứng thẳng người. Khi ông ấy dạy dỗ học sinh lại càng lợi hại hơn, rất nhiều học sinh vô cùng sợ hãi ông ấy, khi vào trường còn phải tụm năm tụm ba mà đi. Nhưng cũng có một số người "lợn chết không sợ nước sôi", chẳng hạn như Cố An Thành, người vẫn đi từng bước về phía trước, đúng lúc nhìn thấy Diêu Chính Kỳ bị hai giáo viên túm xuống từ công sắt của trường.

"À, đúng rồi, là Diêu Chính Kỳ..." Trần Viễn từ sau cánh tay của Cố An Thành thò đầu ra, Diêu Chính Kỳ bị đánh tới nỗi mặt như cái đầu heo, toàn bộ khuôn mặt sưng tấy, xanh tím, quần cũng bị rách, chỉ để lại cho cậu ta duy nhất một chiếc quần lót boxer trên người, coi như là có chút thương xót.

Cố An Thành vừa nhìn thấy kiểu đánh này thì đã biết là của ai, xem ra người này vô tình đắc tội Lương Tiến, mà cũng đúng lúc anh cũng không vừa mắt tên này, cho nên khi nhìn thấy cậu ta gặp xui xẻo thì anh khá vui vẻ.

"Chúng ta đi thôi." Cố An Thành kéo Trần Viễn rời đi, cậu vẫn có chút lo lắng mà quay đầu nhìn lại, vừa nhìn đã thấy Diêu Chính Kỳ đã bị giáo viên kéo xuống từ cổng trường, cậu ta cúi đầu đứng đó, thậm chí chân còn không mang giày..

Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cảm thấy có chút áy náy, cậu nghĩ tới quá khứ, nghĩ tới lúc Diêu Chính Kỳ còn rất bảo vệ cậu, lúc hai người bị vây lại vừa mắng vừa đánh, sau đó cậu ta luôn đến an ủi cậu, khuyên cậu đừng thất vọng, nói rằng sau này khi hai người họ lớn lên sẽ có thể phản kháng lại.

Tuy rằng trong lòng biết rõ bản thân có thể không có năng lực đó, nhưng Trần Viễn vẫn cảm thấy được an ủi, dù sao một người bất lực đến chết cũng không bằng hai người cùng đi, ít nhất cậu còn có người để dựa vào.

Trần Viễn nắm lấy tay Cố An Thành lắc lắc: "An Thành."

"Ừ." Cố An Thành thật sự vẫn còn có chút ký ức với cậu ta, không phải là từ lần gặp nhau trong hẻm, mà là người này trước đây hình như luôn gặp rắc rối với Trần Viễn. tuy anh không để ý tới người này lắm nhưng chỉ cần có liên quan tới Tiểu Viễn thì lại có chút ấn tượng: "Làm sao vậy".

"Liệu có phải là do Lương Tiến làm không?" Trần Viễn cũng nghĩ đến Lương Tiến. Dù sao, việc treo học sinh lên cổng trường bằng cách tàn ác như vậy ngay cả những kẻ thường hay bắt nạt người khác cũng không dám làm, tính cả trường cũng chỉ có hai người làm được. Vì Cố An Thành luôn ở bên cạnh cậu nên đương nhiên không phải là anh làm, vậy chỉ còn lại Lương Tiến là "nghi phạm".

"Có thể." Cố An Thành tựa hồ vẫn không để ý lắm, ánh mắt mà Diêu Chính Kỳ nhìn Tiểu Viễn làm cho anh cảm thấy phát ghét, cậu ta đáng bị trừng phạt. Nếu Lương Tiến không ra tay, có thể có một ngày anh tâm trạng không tốt cũng sẽ túm cậu ta ra đánh.

Trần Viễn có chút xấu hổ mà cắn môi. Cậu lén nhìn Cố An Thành mà anh cũng đã nhìn thấy, nhưng lại giả vờ như không thấy gì cả. Lúc hai người tiến vào giảng đường, Trần Viễn càng không nói được gì thêm, một mình cậu lúng túng mà sinh ra hờn dỗi.

Lúc này Cố An Thành mới buồn cười xoa xoa gáy cậu, anh nói: "Có lời gì không thể nói, nhất định phải có chồng cậu dỗ cậu nói?"

Trần Viễn không khỏi cười nhẹ: "Cậu dỗ tớ được không?"

"Dỗ! Dỗ vợ là vui nhất!" Cố An Thành lại nhéo lỗ tai nhỏ của cậu: "Làm sao? Muốn sau này Lương Tiến đừng gây phiền toái cho tên nhóc kia sao?"

"Như vậy có phải không được tốt lắm?" Trần Viễn chỉ cảm thấy như thể mình đã phản bội bạn mình. Hai người mặc dù không phải là bạn thân nhưng cũng không phải là người xa lạ. Nếu cậu có thể cố gắng nói vài lời, tốt nhất là khiến Diêu Chính Kỳ có thể không bị bắt nạt nữa, chỉ là cậu không biết làm như vậy có khiến Cố An Thành mất mặt hay không.

"Không gì là không tốt, tất cả đều nghe theo lời vợ. Lát nữa tớ sẽ đi nói chuyện với Lương Tiến." Lúc này Cố An Thành chỉ nghĩ rằng đó là một sự cố nhỏ, khi tìm thấy Lương Tiến vào buổi trưa, Lương Tiến đang bị Cận Nghiêu mắng không nhấc nổi đầu lên.

Cố An Thành mở cửa tầng trên cùng, nhìn thấy Lương Tiến trợn mắt nhìn lên trời, trên mặt lộ ra vẻ mặt "còn nói tôi nữa", anh ta không dám trợn mắt nhìn Cận Nghiêu nên đành nhìn trời. Khi nhìn thấy bộ dạng uất ức đó của đối phương, tâm trạng Cố An Thành bỗng vui lên không ít.

"Mày lại làm gì khiến Nghiêu tỷ tức giận như vậy?" Cố An Thành không tiếc lời tổn thương hai người. Mối quan hệ của ba người rất tốt, có bối cảnh thế lực riêng, mặc dù Cận Nghiêu mang dáng vẻ như một thiếu gia xuất thân từ một gia đình tri thức nhưng thực chất nhà y lại kinh doanh bằng các địa điểm ăn chơi trụy lạc nên những người có mối quan hệ tốt đều sẵn lòng hại y. Thấy anh gọi "Nghiêu tỷ", Cận Nghiêu liếc mắt nhìn Cố An Thành.

"Mày thật vô tư, suốt ngày theo đuổi bạn trai nhỏ thật là thú vị, cũng không biết có người chụp ảnh." Cận Nghiêu đưa cho anh mấy tờ giấy trong tay.

Cố An Thành cau mày cầm lấy, quả nhiên, tất cả ảnh in trên giấy đều là ảnh của anh và Trần Viễn, có cả ảnh hai người nắm tay nhau, ôm, hôn, ảnh anh cõng cậu trên xe đạp, thậm chí cả ảnh hai người về nhà cùng đi vào một cánh cửa.Tổng cộng có hơn hai mươi tấm ảnh, không gian trong ảnh cũng đều khác nhau, có thể thấy đối phương thật rất dụng tâm theo dõi. Cố An Thành càng xem sắc mặt càng đen tối. Cuối cùng, anh không nhịn được mà cười cạnh một tiếng: "Đây là người bị treo trên cổng trường làm à?"

"Chính là nó." Cận Nghiêu tháo kính ra và xoa xoa lông mày: "A Lương nghe nói Tiểu Viễn đã đăng ký chạy 10.000 mét và có gì đó không ổn. Sau đó, cậu ta kiểm tra camera giám sát và thấy rằng trước khi đăng ký, Diêu Chính Kỳ đã xuất hiện trong phòng làm việc. Lúc đó cậu ta đã nghĩ rằng người này có vấn đề, nhưng chưa kịp hỏi thì sáng sớm đã thấy tên này dán những thứ này trên khuôn viên trường. May mắn là a Lương đến sớm vào hôm nay, nếu không những người khác nhìn chắc chắn sẽ tạo lên một cơn sóng lớn."

"Mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi à?" Cố An Thành lại nhìn tờ giấy đóng dấu trong tay.Tuy hình ảnh đen trắng không rõ ràng nhưng anh vẫn có thể nhận ra đó là ai, đặc biệt là những người trong lớp, liếc mắt một cái đã có thể nhận ra Trần Viễn trên đó, mọi thứ khác đều ổn, chủ yếu là tên khốn kiếp này cũng chụp bóng lưng của hai người trong phòng thiết bị, mặc dù họ không có bị lộ mặt, nhưng khi kết hợp với những bức ảnh khác thì sẽ không còn nghi ngờ gì nữa. Trong ảnh ở phòng thiết bị, hai người đang hôn nhau. Rất tốt, anh vẫn đang suy nghĩ xem người đó sẽ là ai, ai ngờ sự cố lần này lại cứu anh khỏi phiền phức.

Lương Tiến có chút không vui, bởi vì Cận Nghiêu quở trách khiến cho anh ta cảm thấy mình vẫn là tên không có đầu óc, nên vô cùng không phục: "Đã dọn sạch rồi! Tôi xé nát mọi thứ không chừa một mảnh nào, tôi cũng đã đánh thằng oắt con kia, còn treo nó lên cổng cho mọi người xem. Đây coi như là cảnh cáo và nhắc nhở nó sau còn như vậy sẽ bị lột sạch quần áo. Còn có vấn đề gì không?"

"Cậu cho rằng cậu làm như vậy là tốt sao?" Cận Nghiêu tức giận cười nói: "Phim ảnh ở chỗ của nó, cậu cho rằng sau khi câu đánh nó như vậy thì nó sẽ thật sự sợ hãi mà quay về xóa hết phim ảnh sao?"

"Vậy cậu nói tôi phải làm sao?" Vào một buổi sáng sớm, Lương Tiến vào một vừa bước vào khuôn viên trường đã thấy cái tên thần kinh đó đang điên cuồng dán những bức ảnh này, anh ta nóng lòng muốn bảo vệ danh dự của anh em mình nên đánh cậu ta cũng không có gì sai. Ra tay đánh cậu ta một trận, cậu ta sợ rồi sẽ không dám làm như vậy nữa, đến cuối cùng có cái gì không đúng?

"Giữ người đó, giao phim ra, sau đó lại đe dọa cậu ta." Cận Nghiêu thấy hai người có quan hệ anh em tốt bao nhiêu năm nên kiên nhẫn nói với anh ta: "Việc cậu đe dọa nó cũng đã cho nó thử qua một lần rồi, bị đánh cũng bị rồi, nó mất hết mặt mũi thì sao phải sợ cậu nữa?"

Lương Tiến lần này nói không ra lời, nghe y nó cũng thấy có lý: "Tôi không nghĩ nhiều như thế, vậy nhỡ nó lại dán những thứ này thì sao? Cậu cũng không thể trông chừng nó cả ngày được."

"Không sao, chuyện này tôi tự xử lý."Cố An Thành nhìn vào một bức ảnh trong số đó, Trần Viễn ngồi trên ghế sau xe đạp, người dán chặt lên lưng anh, vẻ mặt có sự vui vẻ không thể nói thành lời. Cố An Thành ngắm nhìn tấm ảnh lại cảm thấy không quá tức giận, ít nhất còn miễn phí cho hai người cả đống ảnh. Chờ đến lúc có bản gốc của ảnh thì anh sẽ rửa ra một số tấm để cho Tiểu Viễn làm một album.

"Mày định trừng phạt cậu ta như thế nào?" Lương Tiến có chút hưng phấn nói: "Tên này nếu đã dám bắt nạt Tiểu Viễn thì tôi phải cho cậu ta thấy chút trừng phạt."

"Tiểu Viễn không phải cái tên để mày gọi." Cố An Thành xoa xoa cằm: "Mày đã quản xong chuyện nhà hay chưa?"

Cận Nghiêu liếc nhìn đức hạnh của đối phương, mỉm cười không nói gì, Lương Tiến tặc lưỡi: "Làm ơn, một mình mày cong là đủ rồi, Nghiêu tỷ và tao đang thẳng hơn cả ống thép."

Cận Ngiêu móc ra một điếu thuốc, châm lửa, vừa đưa lên miệng hút một hơi, Lương Tiến đã giật lấy nói: "Sau này cậu nên bớt hút thuốc đi, không hợp với tính cách của cậu."

"Tôi có khí chất gì?" Hình ảnh phản chiếu trên mặt kính của Cận Nghiêu phản chiếu bầu trời xanh trên đầu của nhiều người, Lương Tiến không thể nhìn rõ đôi mắt của y, anh ta cười khúc khích.

Cố An Thành cũng không biết nên đánh giá Lương Tiến vừa nói cái gọi là "ống thép thẳng" như nào, chỉ là cái tai họa mang tên Diêu Chính Kỳ này nhất định phải diệt được. Lương Tiến chỉ đơn giản đánh một trận rồi treo lên móc sắt trên cổng. Hành động này của anh ta rõ ràng là có chút trẻ con. Cậu ta dám sau lưng làm vậy với Tiểu Viễn của anh, anh không cố gắng chỉnh cậu ta thì lại có lỗi với cậu ta khi phải bỏ ra thời gian lâu như vậy để theo dõi hai người.

"Nếu mày cần giúp đỡ, chỉ cần nói với tao một tiếng, tao rất thích chăm sóc mọi người." Lương Tiến thấy Cố An Thành rời đi, nhanh chóng đuổi theo: "Bất cứ lúc nào gọi tao cũng được."

"Được, cảm tạ." Cố An Thành không ngờ chuyện này lại xảy ra sớm như vậy, bởi vì tính theo thời gian ở kiếp trước, lẽ ra anh đang học năm thứ hai trung học, cho nên anh vốn tưởng rằng người này sẽ không hành động vội vàng như vậy. Nhưng anh lại quên rằng kiếp trước mình học cùng Trần Viễn năm nhất cấp ba, kiếp này hai người bắt đầu bộc lộ tình cảm từ rất sớm, có lẽ cậu ta chỉ là không nhìn được người khác ngược đãi cẩu độc thân mà thôi.

Một tên hề không thích việc tốt của người khác, thật sự cho rằng chỉ bằng vài bức ảnh có thể làm nhục tiểu Viễn sao?

Vậy anh sẽ để cậu ta mở mang cái gì mới gọi là nhục nhã.