Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 44




Trần Viễn nghĩ rằng Cố An Thành đã nói rõ với Lương Tiến nên mới yên tâm không còn lo nghĩ về chuyện này nữa. Từ trước đến nay cậu đều học hành rất nghiêm túc, khi cậu đang sắp xếp lại bài ghi, Cố An Thành nhận được cuộc gọi của cậu mình thì đứng dậy ra ngoài hành lang bắt máy, cậu anh cho anh biết chuyện tài trợ đã ổn thỏa rồi, trường học không những chào đón Cố An Thành tuyển thẳng, thậm chí còn có thể cho anh vào lớp chuyên, Cố An Thành bày tỏ chuyện này không cần gấp, bây giờ có việc gấp hơn, anh nói: "Cậu, cháu muốn quyền quản lí mạng trường trung học số 5."

"Chuyện nhỏ đó cháu tự đi tìm ông ta bàn là được, nhưng lấy được quyền quản lý rồi cũng không được làm gì quá đáng, dù sao cũng đều là học sinh." Thường Húc Khôn vừa nghĩ đã biết Cố An Thành muốn dùng việc công làm việc tư. Thời ông còn đi học, mạng lưới còn chưa phát triển, đã có ai thấy qua máy tính là gì đâu, không như trẻ con bây giờ, đứa nào cũng quá chừng, tuổi nhỏ chút xíu mà đã biết khống chế dư luận để công kích người khác, nhưng ông tin Cố An Thành sẽ có chừng mực, chuyện thiệt thòi đương nhiên là để người khác chịu, Thường Húc Khôn chẳng qua chỉ là tùy tiện nhắc nhở một câu.

Cố An Thành cũng đồng ý, anh đương nhiên sẽ không quá đáng, anh là một người rất có chừng mực.

Chỉ là cho đồ không biết trời cao đất rộng đó một bài học, để cậu ta ngoan ngoãn cút đi thôi.

Cố An Thành không chút khiêm nhường mà trực tiếp đến phòng hiệu trưởng, hai ba câu đã lấy được tài khoản quản lí của mạng lưới trường học vào trong tay.

Trần Viễn không biết đến những điều này, vẫn học thuộc từ vựng như mọi khi. Tiết học đầu tiên của gia sư vào chủ nhật khiến cậu thấy bản thân dường như chẳng biết gì về tiếng Anh, sự căng thẳng và vốn từ hạn hẹp khiến cậu không hiểu được lời nói dài dòng của gia sư, may sao gia sư này có thể nói tiếng Trung đơn giản, còn tính là giao lưu được. Trần Viễn cùng Cố An Thành đã mua được rất nhiều sách phụ đạo, có "Đọc Tiếng Anh" mỗi ngày, "Sổ tay từ vựng", còn rất nhiều sách luyện tập khẩu ngữ khác.

Bản thân Cố An Thành là người học cho có, vừa nhìn thấy sách đã đau đầu, kiếp trước anh cũng không thi được TOEFL mà trực tiếp chạy đến nước Mĩ để mẹ anh dạy học, nhồi theo kiểu oanh tạc mới có thể đạt đến trình độ giao tiếp được. Anh nhìn dáng vẻ học tập nghiêm túc của Tiểu Viễn, không khỏi có chút khâm phục, nhưng miệng đương nhiên phải nói với bảo bối tiểu Viễn của anh, học một chút là được rồi, đừng để chúng ta mệt quá.

Và như thế cuối tuần lại đến, thời tiết cuối tháng sáu không quá nóng, Cố An Thành đưa tiểu Viễn đến công viên giải trí.

Ý nghĩ này đã có từ rất lâu rồi nhưng luôn có việc làm lỡ, Cố An Thành nghe viên cảnh sát mà ba anh phái đến nói, học sinh theo dõi họ lần trước lại xuất hiện gần nhà nên anh đã vui vẻ đưa Trần Viễn ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Trần Viễn vào công viên giải trí.

Hải Thành cũng tính là một thành phố cảng, tuy không phải tỉnh lị nhưng ngành du lịch vẫn khá phát triển, vì thế nên những trò chơi của công viên giải trí không ít, Cố An Thành chọn một cái có đánh giá tương đối tốt, dẫn theo Trần Viễn hăng hái đến cửa soát vé.

Vừa bước vào công viên giải trí, trước mặt họ đã là một lâu đài to lớn. Vừa thấy mắt Trần Viễn trợn to lên, ngắm nhìn lâu đài sặc sỡ ấy mà thán phục không thôi: "Thật đẹp!"

"Bên trong còn đẹp hơn nữa." Cố An Thành kéo Trần Viễn đến trung tâm du khách lấy bản đồ. Công viên giải trí này là một trong những công viên nổi tiếng nhất ở Hải Thành, tuy là còn sớm nhưng đã có không ít du khách, Cố An Thành đương nhiên sẽ không để tiểu Viễn rời xa tầm mắt của anh. Điều tiếp theo khiến anh đó là anh đã nhìn thấy con chuột đang trốn tránh ở phía sau theo đến rồi.

"Cậu xem cậu xem, đây là xe điện đụng sao?" Trần Viễn chỉ vào khu vực có hình vẽ xe hoạt hình trên bản đồ: "Chắc sẽ thích lắm nhỉ?"

Cố An Thành lần đầu tiên thấy Trần Viễn vui đến như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy như đang phát ra hào quang, bên má còn có một lúm đồng tiền nho nhỏ khiến người ta yêu thích đến muốn cắn một miếng, Cố An Thành nhéo mặt cậu, anh nói: "Thú vị thì chúng ta đi ngay."

Trần Viễn ôm cánh tay của anh, nhịn không được mà muốn nhảy nhót, nhưng thấy xung quanh người nắm tay với nhau không phải cặp nam nữ thì cũng là đám con gái, cậu vẫn có chút ngại, vừa trộm nhìn Cố An Thành một cái thì Cố An Thành đã kéo tay cậu qua cùng cậu nắm chặt tay: "Đừng thả tay chồng ra, ở đây đông người, lỡ vợ lạc mất chồng thì sao?"

"Nhưng... Nhiều, nhiều người đang nhìn..." Trần Viễn cảm thấy như vậy sẽ càng nhiều người nhìn họ hơn.

"Để họ nhìn, chúng ta là những tên lưu manh dựa trên tiền đề là kết hôn, không sợ họ nhìn." Cố An Thành nói xong đã thấy mặt Trần Viễn đỏ lên trông thấy.

"Toàn nói bậy bạ..." Trần Viễn tưởng anh đang đùa.

Cố An Thành nở nụ cười xấu xa chọt chọt gương mặt ngại đỏ lên của cậu: "Không biết sao? Đồng tính cũng có thể kết hôn, đợi đến lúc chúng ta mười tám tuổi thì ra nước ngoài đăng kí."

Trần Viễn kinh ngạc: "Thật, thật sao?"

"Thật, đến lúc đó cậu có lớn tiếng gọi tớ là chồng cũng không có người cười cậu." Cố An Thành kéo theo nhóc con còn đang kinh ngạc một đường đi đến khu xe điện đụng, vì so với các thiết bị của các mục giải trí khác, xe điện đụng là hạng mục tương đối truyền thống nên không có bao nhiêu người xếp hàng, rất nhanh đã đến lượt chơi của hai người. Theo lí mà nói là một người một chiếc nhưng Cố An Thành không yên tâm, cuối cùng cả hai đã ngồi cùng một chiếc.

Trần Viễn nhìn gì cũng thấy hiếm lạ, sờ chỗ này đụng chỗ kia, Cố An Thành đeo dây an toàn cho cậu, từ phía sau ôm lấy cậu, giúp cậu giữ tay lái, Trần Viễn phụ trách đạp chân ga, Cố An Thành phụ trách chuyển hướng, thỉnh thoảng va chạm với xe điện đụng khác, Cố An Thành vội bảo vệ cậu nhưng Trần Viễn một chút cũng không sợ, luôn cười một trận dài giống như việc đó rất thú vị vậy.

Cố An Thành một bên chơi cùng cậu, một bên chú ý đến Diêu Chính Kỳ đang chụp lén hai người.

Diêu Chính Kỳ đúng thật là kỳ lạ, danh tiếng của Lương Tiến ở trường không có gì để nói, bản thân cũng không phải dạng dễ đối phó, tên Diêu Chính Kỳ này như mất trí vậy, cứ phải vội tìm cái chết.

Cố An Thành cười một cách kỳ dị, nhưng anh cũng có chút lo là cậu ta không đến, người này mà ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương rồi lặng lẽ chuyển trường ngược lại sẽ khiến Cố An Thành cảm thấy thấy tiếc. Anh đem tấm hình của Diêu Chính Kỳ treo lên mạng trường, đoán chắc được cậu ta sẽ nhận được gợi ý, quả nhiên đã có thể dụ được người ra.

"Ơ kìa sắp đụng rồi!" Trần Viễn giả vờ rất căng thẳng nhưng lại nở nụ cười đạp mạnh chân ga, trước khi hai chiếc xe đụng nhau Cố An Thành lại cố ý quẹo cua, hai chiếc xe tránh khỏi nhau. Trần Viễn cười khanh khách đến nỗi đau bụng, Cố An Thành thấy cậu vui thì biểu cảm cũng dịu lại, cùng cậu ngồi liên tiếp ba lượt, trong ánh mắt như đang nhìn người thần kinh của hướng dẫn viên mới kéo tay Trần Viễn đến trò chơi tiếp theo.

Nếu trò nào quá nguy hiểm thì Cố An Thành thế nào cũng không để Trần Viễn một mình ngồi. Hai người đến trải nghiệm xem phim điện ảnh 4D trước, sau đó mua một cái tai thỏ ở lâu đài Alice cho Trần Viễn đeo, Trần Viễn lắc lắc đôi tai lông lá, rất ngại mà hỏi: "Thế này có kì không?"

"Một chút cũng không kì lạ mà còn rất dễ thương." Cố An Thành cảm thấy chỗ nào cũng đáng yêu, dễ thương quá mức đến muốn khóc, hận bây giờ không thể ấn cậu lên tường hôn mạnh bạo, nhưng lý trí đã kịp thời ngăn anh lại. Anh dắt theo chú thỏ nhỏ của mình ngồi ở khoang phòng tách trà của Alice, lúc này đã đến buổi trưa, Trần Viễn không những không mệt mà còn trong dáng vẻ vô cùng phấn khích muốn tiếp tục ngồi tàu hải tặc. Cố An Thành vừa dỗ vừa lừa mới khiến cậu ngồi xuống uống một ly trà sữa: "chúng ta có tận một ngày, không gần gấp gáp."

"Ừm." Trần Viễn cầm trà sữa uống, cười tít mắt như muốn ngân nga hát lên, lúc này từ vị trí ngồi gần cửa sổ của hai người nhìn ra thì có thể thấy hai người đàn ông nhìn vào trong tìm kiếm, Cố An Thành mượn thời gian chỉnh tóc cho Trần Viễn, ra dấu cho hai người.

Hai người đó hiểu ý, lập tức rời đi.

Cố An Thành thấy đã đến lúc hành động rồi, cho hai người họ thời gian một buổi sáng để chụp nhiều ảnh chút, bây giờ anh đã hết trách nhiệm, phải xuống sân thôi.

Có một kiểu người đó là nếu không đánh đau họ, họ sẽ luôn không nhớ được bài học.

Trần Viễn đang hút trà sữa thì ngước mắt nhìn Cố An Thành, cảm thấy biểu cảm của Cố An Thành có chút nghiêm túc, không hiểu mà hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Cố An Thành nở nụ cười, tiểu Viễn của anh, không cần biết những chuyện này.