Sủng Phi Đường

Sủng Phi Đường - Chương 42




Hai người đi tới ngọn núi giả, trước mắt chính là hồ hoa ngọc bích, lúc này mặt nước được ánh trăng và ngọn đèn chiếu vào, trở nên lung linh huyền ảo.

“Ta đang nghĩ hôm nào bảo Lý tẩu mua ít cá thả vào trong hồ.” Lâm Tam Tư mím môi, cười dịu dàng, “Trong hồ không có cá, cảm thấy cứ thiếu thiếu.”

Hoắc Dực bước xuống thềm đá trước, bóng dáng bạch y đứng trong núi giả trông càng tiêu sái tuấn dật, hắn xoay người lại, cực kỳ tự nhiên đưa tay nắm lấy tay Lâm Tam Tư, cẩn thận đỡ nàng đi xuống bậc, nói: “Nàng thích cá gì?”

“Ta cũng không biết là thích cá gì.” Lâm Tam Tư lắc đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng giống như có một loại ma lực khiến cho người ta không muốn dời mắt. “Khi còn bé, cha ta biết ta thích hoa, nhưng lại không rõ là ta thích hoa gì nhất, cho nên ông liền mua bao nhiêu hoa từ chợ về để ta trồng.Thược dược, mẫu đơn, hoa hồng, đỗ quyên, thủy tiên…Cửa hàng còn phải đánh mấy chuyến xe mới chuyển được hết, trong vườn không đủ chỗ chứa, ngay cả trước cửa phòng ta cũng toàn là chậu hoa.”

Hoắc Dực gật đầu nói: “Ừ, cho nên sao?”

Lâm Tam Tư đáp: “Cho nên ý của ta là, bất kể là cá gì thì ta cũng có thể nuôi được.”

Hoắc Dực híp mắt nói: “Hả? Nàng có lòng tin vậy sao?”

“Điện hạ không tin ư?” Nghĩ tới mấy năm đại học, Lâm Tam Tư vẫn vô cùng tự hào, nàng là học sinh chăm ngoan học giỏi trong mắt các thầy cô đấy! Cũng may là đến năm hai mươi mấy tuổi thì nàng mới xuyên không đến đây. “Điện hạ còn nhớ lúc ta mới vào phủ, có rắc hạt giống hoa trong vườn không? Ngày mai chàng ra mà xem, hoa mọc rất tốt đó…”

Lâm Tam Tư còn chưa nói hết thì chợt thấy bên hông bị người ta nắm chặt, cả người như thể bay lên trời, giây lát sau liền vững vàng đặt chân ở một chỗ khác.

Thanh âm của Hoắc Dực nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu: “Ta tin.”

Lâm Tam Tư bị ôm quay một vòng, chân vừa mới đứng vững thì nghe thấy Hoắc Dực nói là hắn tin, lập tức mơ hồ nói: “A?”

Nhìn cổ áo bị gió thổi dựng lên của Lâm Tam Tư, Hoắc Dực liền bước lên một bước, dùng thân thể của mình để che cho Lâm Tam Tư, ngay sau đó cổ áo của nàng bị tụt xuống, hắn liền tự mình chỉnh lại áo choàng cho nàng, ngữ điệu ấm áp nói: “Nếu ta không tin thì bây giờ nàng đã rơi xuống nước rồi.”

Lâm Tam Tư nghe vậy liền ngoảnh lại nhìn chỗ vừa rồi, quả nhiên nàng chỉ lo nói chuyện mà không nhìn đường, nếu còn bước tiếp một chút thì đã ngã thẳng xuống hồ rồi.

Tính ra đây là lần thứ hai, lần trước là ở hành lang! Nghĩ đến làm Lâm Tam Tư vô cùng mất thể diện, nhưng không hiểu sao mà khi ở cùng Hoắc Dực, nàng luôn mất tự chủ, không để ý đến xung quanh, như thể chỉ cần có hắn ở bên là nàng không phải lo lắng sợ hãi điều gì nữa.

Lâm Tam Tư mỉm cười, chủ động nhích lại gần Hoắc Dực, nàng cao đúng đến cằm Hoắc Dực, chỉ cần nàng đứng trước mặt hắn, không cần cúi đầu thì hắn cũng có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể nàng.

Lâm Tam Tư ngẩng khuôn mặt trắng nõn bầu bĩnh lên, hai mắt chớp chớp, cười nói: “Điện hạ, chúng ta về phòng đi.”

Hoắc Dực cười, “Mệt rồi sao?”

Lâm Tam Tư ngủ dậy muộn nên hiện tại không thấy mệt mỏi, chẳng qua là cơm tối cũng tiêu được kha khá rồi, mà Hoắc Dực thì mới lặn lội đường xa trở về, phải để chàng nghỉ ngơi thật tốt mới được.

“Vâng, ngủ sớm dậy sớm, sáng mai ta còn muốn nhìn điện hạ tập luyện nữa!”

Hoắc Dực nghe vậy liền bất đắc dĩ đáp: “Đi thôi.”

Hai người đi xuyên qua hồ, bước lên con đường nhỏ làm bằng đá cuội, trên người Lâm Tam Tư mặc áo choàng mà Hà Tất Kỳ chuẩn bị cho Hoắc Dực, cái áo này Hà Tất Kỳ đã phải tốn bao nhiêu công sức và thời gian mới tìm được, dáng áo vừa đẹp vừa giữ ấm tốt.Lâm Tam Tư đi được một lát thì lòng bàn tay liền toát mồ hôi, nàng xấu hổ len lén quan sát Hoắc Dực, muốn rút tay về, lại bị Hoắc Dực phát hiện ra ý đồ, ngược lại nắm chặt tay nàng hơn, không còn cách nào khác là mặc kệ vậy.

Hai người nắm tay nhau vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã đi được một nửa đường trong phủ, cuối cùng trở về Thanh Lan các.

Thanh Lan các không phải là nơi xa hoa nhất trong phủ, nhưng đối với Hoắc Dực thì đây là nơi quan trọng nhất.Năm mười bốn tuổi, trước khi theo quân xuất chinh, hắn hầu như đều dành phần lớn thời gian của mình ở Thanh Lan các này, ở nơi đây cũng lưu lại rất nhiều kí ức mà hắn không muốn nhớ lại.Cho nên khi hắn nói cho Dung bà bà là muốn an bài Lâm Tam Tư ở trong Thanh Lan các, Dung bà bà đã kinh ngạc không thôi.

Hoắc Dực đã tắm rửa rồi nên Lâm Tam Tư liền giúp hắn thay quần áo để đi ngủ.Lúc hắn không có ở đây, nàng không có việc gì làm nên liền lấy y phục của hắn ra để luyện tập một chút, cho nên kỹ thuật cởi nút áo hiện giờ của nàng đã trở nên vô cùng thành thục, trong nháy mắt đã cởi bỏ được trường sam của Hoắc Dực, khiến cho Hoắc Dực có phần không kịp thích ứng, nắm tay nàng cười nói: “Cuối cùng cũng không còn phải lo lắng sẽ bị nàng siết chết rồi.”

Lâm Tam Tư ngượng ngùng cười nói: “Đây mới là lần đầu tiên thôi.”

Hoắc Dực dịu dàng nhếch môi cười, xoay người đi về giường, Lâm Tam Tư tay cầm trường sam, si mê nhìn bóng lưng Hoắc Dực.Tuy đã vào mùa lạnh nhưng Hoắc Dực đi ngủ vẫn chỉ mặc quần áo mỏng, lớp vải dán lên thân thể to lớn, cổ áo mở rộng lộ ra cơ ngực cường tráng, làm cho một người phụ nữ mang thai bốn tháng phải suy nghĩ miên man.

Trong lòng nàng phát ra một ý niệm: Thật muốn xoa xoa bóp bóp quá ~

Thấy phía sau không có động tĩnh gì, Hoắc Dực liền xoay người nhướn mày nói: “Sao vậy?”

Lâm Tam Tư ngẩn ra, vội vàng thu hồi suy nghĩ bậy bạ trong đầu, nói: “Điện hạ chàng ngủ trước đi, không cần chờ ta, ta còn chưa tắm rửa.”

Hoắc Dực gật đầu đáp: “Ta biết rồi.”

Lâm Tam Tư cầm quần áo mà Bách Hợp đã chuẩn bị sẵn cho mình rồi đi vào phòng tắm rửa, lúc đi còn cố nhìn thân hình của Hoắc Dực lần nữa, trong lòng cảm thán, có một trăm huấn luyện viên nam thì cũng thua Hoắc Dực hết.

Vì đi lại nhiều ra mồ hôi nên thời gian tắm rửa của Lâm Tam Tư có lâu hơn bình thường một chút, lúc bước ra ngoài, hai gò má nàng trở nên ửng hồng, da dẻ trắng nõn như bánh bao hấp, nhìn rất ngon miệng.

Lâm Tam Tư nghĩ chắc Hoắc Dực đi ngủ rồi, cho nên bước đi rất nhẹ nhàng, vừa đi vừa cúi đầu cho tóc rũ xuống, theo thói quen lắc lắc đầu để tóc không bị rối, ai ngờ vừa mới lắc một cái thì thấy Hoắc Dực đang khoanh tay trước ngực, mặt không biểu cảm ngồi trên giường.

“Điện hạ?” Lâm Tam Tư kinh ngạc nói: “Chàng còn chưa ngủ sao?”

Hoắc Dực không khỏi nhíu mày, hắn rõ ràng là đang chờ nàng, chẳng lẽ nàng không nhìn ra được?

“Ta tưởng rằng chàng đã ngủ rồi…”

Hoắc Dực chỉ cảm thấy huyệt thái dương khẽ giật giật…

Cũng may tâm thái của Hoắc Dực không thể so với người thường, hắn hít sâu một hơi, vươn tay với Lâm Tam Tư, nói: “Ngồi xuống bên cạnh ta.”

Lâm Tam Tư ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống giường, lúc này cũng đoán ra được là Hoắc Dực đang cố ý đợi nàng, trong lòng cảm thấy hơi áy náy: “Ta không biết là chàng đang đợi ta.”

“Cho nên…” Hoắc Dực híp mắt, gằn từng chữ nói: “Mới, tắm, lâu, vậy, sao?”

Lâm Tam Tư đáp: “Không phải đâu, là do ta tắm lâu thôi…”

Hoắc Dực cảm thấy mũi mình đang xì khói rồi…

“Ngủ thôi…”

“…Dạ.”

Lâm Tam Tư vừa nghe Hoắc Dực bảo đi ngủ, theo thói quen liền đứng dậy đi tắt đèn, lại bị Hoắc Dực kéo lại: “Lên giường, để ta.”

Lâm Tam Tư trong lòng ấm áp, ngọt ngào cười nói: “Cảm ơn điện hạ.”

Nụ cười rạng rỡ của Lâm Tam Tư làm lòng Hoắc Dực mềm nhũn, hắn đỡ nàng lên giường, thấy nàng nằm ngay ngắn rồi mới đi thổi tắt nến, sau đó quay lại nằm xuống giường.

Lâm Tam Tư đã mang thai bốn tháng, Hoa đại phu dặn nàng nếu nằm ngửa không thoải mái thì có thể nằm nghiêng sang bên trái, sẽ giảm bớt sự khó chịu.Trong mấy tháng này nàng đều ngủ một mình, theo thói quen đều lên giường rồi nằm nghiêng về bên trái, vốn bên trái nàng trống không, nhưng khi Hoắc Dực lên giường, thì bên trái nàng chính là Hoắc Dực.

Lâm Tam Tư nghiêng người, cảm nhận được trong bóng tối hô hấp của Hoắc Dực có phần nặng nề, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, nàng nhìn thấy bộ ngực của Hoắc Dực đang không ngừng phập phồng.Đã ở cùng Hoắc Dực một thời gian nên đương nhiên nàng hiểu nguyên nhân là do đâu, với lại nàng cũng không phải là đứa trẻ con cái gì cũng không biết.

“Điện hạ…”

Âm điệu của nàng vừa chậm chạp lại nhẹ nhàng, vốn định cố gắng dời đi sự chú ý của Hoắc Dực, ai ngờ Hoắc Dực lại đột ngột lên tiếng nói: “Xoay người sang bên kia.”