Sủng Phi Đường

Sủng Phi Đường - Chương 43




Lâm Tam Tư hoàn toàn không có chút phòng bị, liền khẽ giật mình, lúc trấn tĩnh lại thì nhìn thấy trong bóng tối ánh mắt Hoắc Dực đang rực sáng, khí chất cao lãnh trong nháy mắt đạt đến tột đỉnh.

Tuy Hoa đại phu đã dặn Lâm Tam Tư nằm nghiêng về bên trái, nhưng khi nghe Hoắc Dực nói, Lâm Tam Tư lại không hề phản kháng, lập tức nghe lời xoay người sang bên phải, không có chút khí phách nào.

Lâm Tam Tư đưa lưng về Hoắc Dực, lỗ tai dựng lên nghe ngóng, nhưng hồi lâu sau vẫn không thấy động tĩnh gì, lẽ nào chàng ngủ mất rồi sao? Còn nàng lúc này lại chẳng thấy mệt chút nào, huống hồ đã quen nằm nghiêng bên trái rồi, đột nhiên giờ lại nghiêng bên phải nên thấy không quen, liền muốn xoay người về tư thế ban đầu.

Lâm Tam Tư rón rén nhẹ nhàng xoay người, nom không khác gì tên trộm, còn chưa nghiêng được hẳn người sang thì liền nghe thấy một giọng nói rầu rĩ vang lên: “Làm gì vậy?”

Lâm Tam Tư giật mình, sợ hãi vội vàng xoay người trở về, vẫn không quên trả lời: “Ta mộng du.”

Hoắc Dực buồn cười, trêu chọc nàng: “Mộng du mà còn trả lời nhanh thế được sao?”

Lâm Tam Tư mím môi cười, nàng có thể cảm nhận được biểu tình của Hoắc Dực lúc này. “Chỉ là phản xạ mà thôi, điện hạ đã hỏi…Ta nào dám chậm chạp không tiếp lời…”

Lúc đang nói, nàng đột nhiên nghe thấy một tiếng thở dài sâu kín, như muốn bày tỏ sự bất lực của mình.Lâm Tam Tư đang nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm hay không thì người đằng sau bỗng vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, ngay sau đó lồng ngực to lớn ấm áp dán chặt lên lưng nàng.

Hơi thở của Hoắc Dực khẽ phả lên gáy và cổ nàng, nói: “Bảo nàng xoay qua chỗ khác là vì muốn để nàng ngủ.” Ngữ điệu của hắn như thể đang cố ý kìm chế điều gì, “Sao lại không nghe lời? Hả?”

Thanh âm của hắn vang lên bên tai nàng, hơi thở mang theo hương vị đặc trưng của hắn, nhẹ nhàng mà dễ chịu, nhưng cũng làm cho nàng thấy nhột, trong lòng rạo rực.

“Không ngủ được.” Hoắc Dực áp sát như vậy, làm nàng không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn đáp: “Ban ngày ngủ nhiều quá rồi.”

“Nhưng nàng cứ lăn qua lộn lại như vậy thì làm sao ta ngủ được?”

Lâm Tam Tư thầm nghĩ, ta chỉ mới nghiêng người được một tí thôi mà, rõ ràng là bản thân chàng không ngủ được, lại đi trách ta là sao?

Lâm Tam Tư suy nghĩ một chút, thành thật đáp: “Vậy điện hạ xoay người sang bên kia đi, để ta đấm bóp lưng cho điện hạ, cơ thể được thư giãn sẽ dễ đi vào giấc ngủ hơn.”

“Không cần.” Hoắc Dực ôm Lâm Tam Tư, đầu kề vào cổ nàng, giọng nói trầm thấp mê hoặc lòng người, “Nếu nàng còn cử động nữa thì ta sẽ không ngủ được.”

“Ừm…Biết rồi.”

Hai người đều mặc áo ngủ mỏng, lại dính sát vào nhau như vậy, rất nhanh liền cảm nhận được cơ thể đang toát mồ hôi.

Lâm Tam Tư ghét nhất là bị ra mồ hôi, lại thêm cả lúc này nàng phải nằm nghiêng không được nhúc nhích nên càng thấy khó chịu hơn, nhưng dù có vậy thì cũng phải cố kìm nén, nếu không thú tính của Hoắc Dực lại nổi lên thì xong đời.

Lâm Tam Tư cố chịu đựng, nhưng kết quả là không thể, song nàng cũng không dám nhúc nhích hay nói câu gì, không còn cách nào khác là bực bội ho một tiếng.

“Gì vậy?”

Lâm Tam Tư cứng đờ người: “Ta không động đậy, chỉ ho một cái thôi.”

Đang nói thì Lâm Tam Tư cảm thấy thân thể bị Hoắc Dực xoay lại, trong giây lát liền nằm ngửa đối diện với ánh mắt của Hoắc Dực.

“Ta quyết định rồi, sẽ ăn nàng trước rồi đi ngủ.”

Tiếp đó trước mắt Lâm Tam Tư chợt tối sầm lại, một giây sau liền bị Hoắc Dực bá đạo hôn xuống, triền miên dây dưa môi lưỡi với nàng, hôn đến mức khiến nàng không thở nổi, nhưng lại say mê quyến luyến không rời.

***

Lúc chân trời hiện ra vệt nắng đầu tiên thì Hoắc Dực tỉnh lại, quay đầu liền nhìn thấy người bên cạnh đang ngọt ngào nằm ngủ, mái tóc đen dài xõa lên gương mặt, che đi gò má trái trắng nõn bầu bĩnh của nàng, lông mi dài như cánh bướm, đôi môi đỏ hồng, tựa hồ còn lưu lại dấu vết bị hắn gặm cắn, dáng vẻ nàng mềm mại đáng yêu như vậy, khiến cho người ta mới sáng sớm đã không chịu đựng nổi.

Hoắc Dực đưa tay vén tóc ra cho nàng, dùng cánh tay chống người dậy, ánh mắt chăm chú không chớp ngắm nhìn Lâm Tam Tư, cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng động nhỏ thì hắn mới bừng tỉnh, cúi người hôn lên trán Lâm Tam Tư một cái rồi mới cau mày rời giường.

Dù sao hôm nay cũng là buổi sáng đầu tiên sau khi Hoắc Dực hồi phủ, cho nên cả Lý tẩu và Bách Hợp đều không dám qua loa, cả hai dậy từ rất sớm, cầm bình nước nóng đứng ở bên ngoài Thanh Lan các chờ.Thấy Hoắc Dực đẩy cửa đi ra, Lý tẩu liền giật nhẹ vạt áo của Bách Hợp, sau đó bước nhanh tới nghênh đón, Bách Hợp cũng cúi thấp đầu đi theo sau Lý tẩu.

Thật ra, sau lần trước lúc Hoắc Dực đột ngột trở về phủ rồi khiển trách Bách Hợp, Bách Hợp từ đó liền vừa sợ vừa kính trọng Hoắc Dực.Lúc này tiểu thư lại không có ở đây, càng làm Bách Hợp lo lắng hơn, đi theo Lý tẩu mà vẫn thủy chung cúi thấp đầu, mắt cũng không dám nhìn lên.

“Điện hạ, người đã dậy rồi.” Người lên tiếng trước là Lý tẩu, dù sao nàng cũng là người làm lâu năm trong phủ, so với Bách Hợp thì nàng quen thuộc với điện hạ hơn. “Để chúng nô tỳ hầu hạ người rửa mặt.”

Hoắc Dực không nói gì, chỉ gật đầu coi như đồng ý.

Lý tẩu đổ nước vào cái chén sứ men xanh, khom lưng đưa cho Hoắc Dực súc miệng, lúc điện hạ súc miệng thì lại đổ nước nóng vào chậu, giặt sạch khăn lông, một lần nữa dâng lên Hoắc Dực, suốt quá trình gương mặt vẫn nở nụ cười cung kính, động tác rất thuần thục và liền mạch.

Sau khi hầu hạ Hoắc Dực rửa mặt xong, Lý tẩu và Bách Hợp lại đem thức ăn đã chuẩn bị từ sớm để ở trong hộp lấy ra ngoài, bày biện trên bàn, bữa sáng này là mới làm, cho vào hộp đựng cũng chỉ là để tăng tính hình thức bên ngoài, cộng thêm việc giữ ấm cho thức ăn, cho nên bữa sáng lúc lấy ra vẫn còn nóng hổi.

Hoắc Dực ngồi vào bàn ăn, gương mặt lạnh lùng lướt qua các món ăn một lượt, ánh mắt dừng lại trên đĩa thịt vịt muối.Năm nay phía nam gặp nạn, mấy món gà vịt heo đều rất khan hiếm, hắn mặc dù ở biên quan, nhưng nguyên liệu nấu ăn đưa vào phủ thái tử thì không ai dám khấu trừ, với lại còn có thái hậu nương nương chiếu cố từ trong cung, nên nguyên liệu nấu ăn đưa tới không những ít đi mà còn tăng thêm rất nhiều. Nhưng dù vậy, thức ăn mặn cũng ít hơn năm ngoái đáng kể, tối qua ngồi ăn cơm, hắn thấy Lâm Tam Tư dường như rất chung tình với món thịt vịt muối này, một mình nàng mà ăn hết hơn nửa đĩa, liền quay sang hỏi Bách Hợp đang đứng hầu bên cạnh: “Nàng ấy thích ăn thịt vịt muối sao?”

Bách Hợp nghe điện hạ hỏi, liền vội vàng bước lên một bước, run run cúi đầu nói: “Hồi điện hạ, đúng là tiểu thư rất thích món này.” Nói xong, thấy Hoắc Dực không hỏi nữa, liền khom người lùi xuống đứng ở chỗ cũ.

Hoắc Dực quay sang phân phó với Lý tẩu: “Mang xuống đi, để dành cho nàng.”

“Dạ.” Lý tẩu cười híp mắt, cất đĩa thịt vịt muối vào trong hộp, nói: “Nô tỳ đã biết, để nô tỳ vào bếp hâm nóng lên.”

“Ừ.” Hoắc Dực khoát tay, ý bảo Lý tẩu có thể lui xuống.

Sau khi dùng xong điểm tâm, Hoắc Dực liền rời đi Thanh Lan các, Bách Hợp lúc này mới cảm thấy máu trong người lưu thông trở lại, tuy nói là hầu hạ điện hạ ăn cơm, nhưng thực ra nàng chỉ giống như không khí đứng im một bên chờ điện hạ ăn xong mà thôi.

Dọn dẹp bàn ăn xong, Bách Hợp liền bưng rổ đựng bát đũa để mang đi rửa, lại nghĩ tiểu thư sắp rời giưởng rồi, nàng còn phải chuẩn bị nước nóng cho tiểu thư, nghĩ vậy, nàng liền bước thật nhanh về phía phòng bếp.

Phòng bếp và thư phòng đều nằm trên một hướng, lúc nàng chạy qua thì vừa lúc thấy điện hạ đi tới cửa thư phòng, mà ở đó còn có một người nữa đang đứng, mặc quần áo và đội nón đen, cúi thấp đầu hết sức cung kính.Bách Hợp nhìn kỹ lại, trong lòng thắc mắc, là Hà đại nhân sao?

Hoắc Dực đẩy cửa đi vào, Hà Tất Kỳ vẫn như cũ cúi thấp đầu, không nói một lời cũng đi theo phía sau.

Bách Hợp ngẩn người, Hà đại nhân mới sáng sớm đã đến đây, không biết là có chuyện gì?