Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 115




"Cái gì mà yêu thương nhung nhớ, ngươi không thể nói dễ nghe hơn chút sao?" Phượng Thiển thở phì phì đánh hắn một cái.

Thật sự là miệng chó không phun được ngà voi

"Có cái gì dễ nghe có thể nói, Thiển Thiển nói vài cái ví dụ cho trẫm nghe một chút."

Quân Mặc Ảnh cố ý bóp chóp mũi nàng, cảm giác lạnh lẽo, mi tâm nhíu lại. Cũng không cười đùa với nàng tiếp, một tay ôm nàng, dùng tay áo bào rộng thùng thình khéo léo bọc toàn bộ thân mình nàng vào.

Phượng Thiển cầm lấy tay hắn dựa vào trong ngực hắn, tuy rằng tư thế có chút vặn vẹo, nhưng mà nàng không muốn đổi tư thế. Nam nhân này giống như lò sưởi, chỉ cần ở bên cạnh hắn liền ấm áp hoà thuận vui vẻ, quả thực không thể thoải mái hơn!

"Này còn không đơn giản sao?" Phượng Thiển hừ một tiếng: "Động tác vừa rồi của ta, ngươi có thể cho rằng là tìm kiếm lửa trong mùa đông đi."

So sánh lò sưởi lớn di động với lửa trong mùa đông, không đủ đi?!

Khóe miệng Quân Mặc Ảnh run rẩy hai cái: “Trẫm là một ngọn lửa? "

"Đúng rồi, ấm áp giống hệt ngọn lửa." Phượng Thiển lộ vẻ mặt sáng lạn tươi cười nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mê người.

Yết hầu của Quân Mặc Ảnh liên tục trượt lên trượt xuống, thân dưới dâng lên một cỗ lửa nóng khó hiểu.

Thật đúng là bị vật nhỏ nói trúng rồi, hiện tại hắn chính là một ngọn lửa, nghĩ tới trực tiếp thiêu cháy vật nhỏ này. 

Cố tình nguyệt sự của vật nhỏ cũng biết chọn thời gian, kiểu gì cũng phải đến vào thời gian này, làm cho hắn sờ được, cố tình không ăn được.

Lúc trở lại cung Càn Long, hai người vẫn tốt. Chính là lúc Phượng Thiển kể lại chuyện ở cung Phượng Minh, bỗng dung sắc mặt Quân Mặc Ảnh trầm xuống.

"Không phải trẫm đã nói sao, vẫn ở nơi này, trẫm sẽ không cho nàng đi, cũng không có ai có thể để nàng đi. Vì sao phải đồng ý với Thái Hậu?"

Phượng Thiển cũng ủy khuất: “Nhưng bà là Thái Hậu, chẳng lẽ muốn ta trực tiếp chống đối bà, nói với bà ta sẽ không, kiểu gì ta cũng phải ở chỗ này sao?"

Nếu thật sự là như vậy, nàng không chịu đại hình hầu hạ thì có thể trở về hay không vẫn là chuyện khó nói.

Quân Mặc Ảnh trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng sờ đầu nàng, mi tâm đã giãn ra: “Là trẫm chưa chu đáo, để Thiển Thiển chịu ủy khuất. Chuyện này Thiển Thiển không cần phải xen vào, để trẫm giải quyết, được không?"

"Bỏ đi!!"

Phượng Thiển cầm tay hắn, quệt miệng: “Nếu cãi lại mệnh lệnh của Thái Hậu, còn để ngươi đi nói, về sau lão nhân gia ngài sẽ càng chán ghét ta."

Không phải nàng sợ mình bị chán ghét, chỉ sợ làm Quân Mặc Ảnh khó xử mà thôi.

Dù sao đó cũng là mẫu hậu hắn.

Sắc mặt đầy áp lực của Quân Mặc Ảnh bình ổn lại, ánh mắt dừng ở nàng thật lâu: “Đừng lo, không cần lo mẫu hậu chán ghét Thiển Thiển, chỉ cần trẫm thích là đủ rồi. Dù sao Thiển Thiển là người của trẫm, muốn người khác thích làm cái gì."

Phượng Thiển nhìn ánh mắt hắn, đột nhiên "Xì" một tiếng bật cười: “Sao ngươi bá đạo như vậy, nếu ngày nào đó bởi vì ngươi mà ta bị mọi người chán ghét, kết quả ngươi muốn trấn an dân tâm nên không thể không xuống tay với ta, đến lúc đó ta nên làm cái gì bây giờ, cho nên ta vẫn nên ngoan ngoãn, miễn cho đến lúc đó ngươi trở mặt, ta đây liền thật sự đau khổ."

"Nói hưu nói vượn cái gì đó?" Quân Mặc Ảnh tức giận vỗ mông nàng một cái, sắc mặt thật vất vả bình ổn lại đen lại.

"Ở trong mắt nàng, trẫm chính là loại người này sao?"

Phượng Thiển tội nghiệp sờ mông bị đánh của mình, ủy khuất nói: “Cũng không phải chỉ nói ngươi, không phải hoàng đế đều như vậy sao?"

Dù sao, thuận dân tâm mới là đạo trị quốc.

"Ngốc, đừng cả ngày buồn lo vô cớ nữa." Quân Mặc Ảnh mắng một tiếng, lại trịnh trọng nói: “Cho dù trời có sập xuống, cũng có trẫm chống cho nàng."