Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 116




Hô hấp của Phượng Thiển bị kiềm hãm, trái tim đều bởi vì những lời này của hắn mà đập nhanh hơn.

A a a, chết tiệt này!!

Cả ngày không phải đùa giỡn lưu manh với nàng, thì là ôn nhu với nàng, thế nào cũng phải làm vỡ nát trái tim nhỏ bé của nàng mới cam tâm hay không?

"Làm sao nghiêm trọng như vậy?!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Thiển đỏ bừng lên buồn bực nói.

"Nếu Thái Hậu không cho ta ở đây, ta sẽ không ở, cùng lắm thì ngươi cùng chuyển đi với ta, việc gì phải tức giận như vậy!"

Nói đến đây, giọng của nàng đã nhỏ đến mức như tiếng ruồi, nhẹ đến mức không nghe được.

Kỳ thật lời này nàng vốn không tính nói, có thể lĩnh hội để tự hắn lĩnh hội đi, cho dù không thể lĩnh hội.

Nhưng thật sự là câu nói vừa rồi của nam nhân chạm được trong tâm khảm của nàng, vì thế ý tưởng của nàng cũng không tự chủ được thốt ra.

Quân Mặc Ảnh ngẩn người, đột nhiên trên khuôn mặt đen kịt hiện lên một chút hứng thú, để hắn chuyển từ cung Càn Long đến cung Phượng Ương cũng mệt vật nhỏ này nghĩ ra.

Nếu để người bên ngoài nghe được, vậy thật đúng là ghen tị thành tánh, yêu phi độc chiếm quân sủng.

Nhưng mà, cũng không phải là không thể.

"Vật nhỏ quỷ kế đa đoan, hóa ra là có chủ ý này." Quân Mặc Ảnh ra vẻ nghiêm túc: "Nếu trẫm không muốn, coi như nàng thật muốn ở riêng hai người với trẫm sao?"

Khóe mắt Phượng Thiển run rẩy hai cái, ở riêng hai người?!

Sao từ này nghe quỷ dị như vậy!!

Nếu không phải lúc vừa quen nam nhân này, chỉ biết hắn thật sự là cổ nhân, lúc này nàng thật muốn nghĩ đến hắn cũng là người xuyên qua.

"Không phải trước đó ngươi nói ta ngốc sao, hiện tại ta biến thông minh còn không tốt sao?" Phượng Thiển lơ đễnh nhìn chỗ khác, đột nhiên chạy ra khỏi người hắn, cũng không biết là từ nơi này bưng một mâm bột củ sen viên đi ra, khiến Quân Mặc Ảnh sửng sốt.

"Được rồi được rồi, ngươi đừng nóng giận. Thái Hậu là mẫu hậu ngươi, cuối cùng ta không thể trực tiếp đối nghịch với bà được!"

Phượng Thiển cười tủm tỉm bưng đĩa trong tay đưa qua cho hắn, lấy lòng nói: “Lúc ăn đồ ăn sáng ăn cái này, ăn còn ngon hơn bánh hoa mai, để riêng cho ngươi một đĩa, có phải rất cảm động hay không?"

"Cố ý để lại cho trẫm?"

"Đương nhiên" Phượng Thiển nhìn chằm chằm đĩa bột củ sen viên nuốt hai miếng nước miếng, trong ánh mắt tràn đầy tiếc nuối không muốn buông tay, cuối cùng như là hạ quyết định rất lớn, đặt đĩa kia ở trước mặt Quân Mặc Ảnh: "Đưa cho ngươi, đều cho ngươi."

Nói xong lại thấy không tốt, tội nghiệp nói tiếp một câu: “Nhiều như vậy ngươi cũng ăn không hết, lãng phí đáng tiếc, cho ta hai miếng đi."

Mi tâm Quân Mặc Ảnh nhướng lên, không nói để lại, cũng chưa nói không tốt. Liền gắp một viên cắn một miếng, khóe miệng còn lộ vẻ đắc ý, tươi cười giống như khiêu khích.

Phượng Thiển nuốt nước miếng, thiếu chút nữa không nhịn được đoạt lại cái đĩa kia.

"Vị của bột củ sen viên rất được." Quân Mặc Ảnh ăn xong một cái, động tác tao nhã đặt đũa xuống, không nhanh không chậm nói: "Chính là so với Thiển Thiển, còn kém một chút."

"…."

A a a, cầm thú, lưu manh!!!

Nhìn dáng vẻ nghiêm trạng này xem, giống như bàn luận đại sự quốc gia vậy.

Quân Mặc Ảnh nhìn nàng đến mức mặt đều đỏ, rốt cục không đành lòng trêu nàng nữa, một bên gắp một viên đưa đến miệng nàng, một bên vuốt gáy của nàng nói: “Bất luận Thiển Thiển ngốc cũng được, thông minh cũng tốt, đều là vật nhỏ bảo bối nhất của trẫm."

Phượng Thiển chỉ lo nuốt, cũng không biết nghe thấy lời hắn nói không, liền liên tiếp gật đầu.