Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 163




Hóa ra, tất cả đều là đế vương ngầm đồng ý.

Hoặc là nói, cung nhân vốn dựa theo ý đế vương làm.

Nếu không có như thế, cho dù vị trong cung Phượng Ương được sủng ái, nào có nô tài thượng y cục nào dám tự tiện đưa xiêm y đỏ thẫm cho người này.

Ánh mắt Liên Nhược phức tạp nhìn hai người phía trước, đến tột cùng ý của đế vương là gì, chẳng nhẽ thật sự để Thiển phi lên vị trí Hoàng Hậu sao?

Chỉ chớp mắt, hai người kia đã đi trước người nàng vài bước xa, Liên Nhược chạy nhanh đuổi kịp.

Quân Mặc Ảnh lôi kéo tay Phượng Thiển, đi bước một về phía trước, vững vàng, Phượng Thiển không chút lo lắng cho mình sẽ đột nhiên bị trượt ngã. Thậm chí, nàng còn có chút ác ý nghĩ, nếu nàng thực trượt, bằng võ công của nam nhân có phải có thể lập tức đỡ được nàng không?

Đương nhiên, đi cùng Quân Mặc Ảnh, nàng hoàn toàn không cơ hội thử suy nghĩ này.

"Bận việc hai ngày, chuẩn bị cho Long Vi chút gì, hiện tại có thể nói cho trẫm biết không?"

"Trong chốc lát ngươi sẽ biết, hiện tại phải giữ bí mật." Phượng Thiển cười tủm tỉm nói.

Quân Mặc Ảnh bất đắc dĩ: “Mấy thứ đó là cho Long Vi, cũng không phải cho trẫm, có thần bí gì với trẫm."

Tự hỏi trong chốc lát, Phượng Thiển gật đầu, làm như có thật "Ừm" một tiếng.

Ngay khi Quân Mặc Ảnh nghĩ nàng sẽ sửa miệng đồng ý, nàng lại đột nhiên nói: “Một khi đã như vậy, ta liền càng không thể cho ngươi xem. Ngươi nghĩ đi, ta đưa cho Vi Vi, ngay cả nàng là chủ nhân còn chưa nhìn đến đâu, sao có thể để ngươi nhìn thấy trước."

Lý Đức Thông đứng ở một bên cười, không có phản ứng gì lớn.

Lại khiến Liên Nhược bị dọa chết khiếp.

Chẳng lẽ ngày thường đế vương và Thiển phi ở chung như thế này?! 

Nhìn lá gan lớn này, thế nhưng ngay cả "Nô tì" cũng không xưng, còn dám trực tiếp gọi đế vương là "Ngươi", cũng không mang kính ngữ.

"Nghe hình như cũng có đạo lý." Quân Mặc Ảnh khẽ cười: "Nhưng Thiển Thiển quen Long Vi cũng chỉ mới một ngày, trở về cung hơn tháng, sao đối với nàng tốt như vậy, thật ra xem nhẹ người bên gối là trẫm."

Phượng Thiển thiếu chút nữa bị sặc bởi chính nước miếng của mình.

Lời này nói ra…

Ngay cả câu người bên gối cũng có thể nói. 

Đừng nói là nàng, ngay cả Lý Đức Thông vừa rồi còn cảm thấy mình đã quen này hình thức ở chung của hai người này, hơn nữa có thể bình tĩnh cũng thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống.

Liên Nhược không cần phải nói, hoàn toàn không chịu nổi sự việc nhìn thấy nghe được trước mắt.

Người bên gối, người bên gối à!

Cũng không phải người nằm ở bên người mình vào ban đêm có thể xưng là người bên gối, câu này bao hàm tình nhân tương cứu trong lúc hoạn nạn, một cỗ diện mạo mong được.

Phượng Thiển cũng không nghĩ sâu như vậy, ghét bỏ nói: “Ta cùng Vi Vi, chúng ta gọi là nhất kiến như cố, hận không thể gặp sớm hơn, nói thế nào hôm nay cũng là ngày người ta lập gia đình, nói như thế nào cũng là ngày vui, ta đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt."

Dừng một chút, như lại cảm thấy không thể đắc tội cha mẹ áo cơm của mình, chạy nhanh cười tủm tỉm bổ sung một câu: “Nếu ngươi thích, mỗi ngày ta đều có thể đưa ngươi mấy thứ này, không cần ngày đặc biệt gì."

Quân Mặc Ảnh cũng không mất hứng, nghe xong lời của nàng, khóe miệng không khỏi mỉm cười.

Vật nhỏ này, thật ra biết chọc người vui.

"Vậy trẫm chờ."

"Yên tâm đi, ta đã để ngươi thất vọng bao giờ chưa?" Phượng Thiển lấy lòng tề mi lộng nhãn với hắn.

Lý Đức Thông thở dài, đó là cho tới bây giờ chưa từng kỳ vọng với nàng được không?