Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 224




Thái Hậu khẽ nâng đuôi mắt, tầm mắt từ từ xẹt qua người Phượng Thiển, thấy nàng vẫn là dáng vẻ cười tủm tỉm, trong lòng liền càng thâm trầm thêm vài phần.

Hay cho một Phượng Thiển, chính mình đã nói như vậy, nàng cũng không tức giận, không ăn dấm sao?

Quả nhiên là không có nhìn lầm nàng.

Hoa phi chú ý tới sắc mặt Thái Hậu, ánh sáng trong mắt chợt tắt, cười nói: “Thiển phi muội muội, tối nay là ngày vui mừng, một mình ở cung Phượng Ương mừng năm mới không khỏi buồn tẻ chán nản, không bằng chốc lát đến chỗ bản cung, chúng ta cùng nhau chúc tết được không?"

Thái Hậu nhíu mày ngay lập tức.

Không nghĩ tới, Hoa phi còn không tính là ngốc.

Mình cũng đã chỉ điểm trước cho nàng hai câu như vậy, hôm nay nàng liền làm hai chuyện hợp ý.

Tuy nói lần trước là ý của mình, nhưng không thể phủ nhận nàng thành công. Nữ nhân trong hậu cung vốn ghen tị Phượng Thiển được sủng ái, trải qua hôm nay, chỉ sợ là càng chán ghét đi.

Mà hiện tại, đã có thể khiến nàng tự lĩnh hội năng lực.

Trên thực tế, tuy rằng mình cố ý dặn Hoàng Hậu những lời này, nhưng tâm tư của Hoàng Thượng như thế nào, mình cũng không đoán ra được. Vạn nhất lễ mừng năm mới hôm nay, Hoàng Thượng không cho Hoàng Hậu mặt mũi, mình có năng lực gì để áp đặt.

Nhưng nếu kéo Phượng Thiển đi, vậy là tốt rồi.

Dù sao, trong cung Phượng Ương không có ai khác, nếu Hoàng Thượng ở đó một mình, vậy không thể nào nói nổi.

Lần đầu tiên Thái Hậu cảm thấy, Hoa phi cũng có ích.

"Hoa Phi nói đúng đấy."

Ánh mắt Thái Hậu ôn hòa nhìn về phía Phượng Thiển: “Nay Thiển phi mất trí nhớ, ngày thường lại không ra cửa, có thể nói là không quen với cuộc sống trong cung. Hôm nay là lễ mừng năm mới, hơn nữa tuổi Thiển phi lại nhỏ, không khí vui vẻ chút mới tốt. Một người ở lại cung Phượng Ương, cô đơn lạnh lẽo nhiều khó chịu, không bằng đi cùng Hoa phi đi."

Lúc nói đến ba chữ "Tuổi còn nhỏ", Thái Hậu cũng không biết là không phải cố ý, khẽ nhướng mày, như là dùng câu nói đế vương lưu lại trước khi đi châm chọc Phượng Thiển.

Phượng Thiển nháy mắt hai cái: “Hoa phi cùng đón giao thừa với nô tì, không phải nô tì đang nằm mơ chứ?!"

Nàng mờ mịt sờ trán mình, giống như là xác nhận mình không xuất hiện ảo giác.

Cuối cùng mới giống như thì thào hô lên: “Rõ ràng Hoa phi cũng rất chán ghét nô tì mà?!"

Lời này vừa nói ra, nhất thời bầu không khí trong điện liền xấu hổ.

“Rõ ràng Hoa phi cũng rất chán ghét nàng” Lời này từ đâu mà đến vậy?

Hai người các nàng không nên cùng xuất hiện mới đúng.

Hơn nữa, cho dù Hoa phi thật chán ghét nàng, người bình thường cũng sẽ không dắt loại việc này ở bên miệng.

Thiển phi này, thật đúng là bất thường.

Thái Hậu và Hoa Phi đang tươi cười đồng thời cứng đơ.

Thân phi nhịn không được nâng khăn trong tay lên, che miệng khẽ cười, đáy mắt hiện lên một tia hứng thú.

Tuy lần trước nàng bị Phượng Thiển chọc cho tức giận đến không nhẹ, nhưng hiện tại nhìn Phượng Thiển nhằm vào người khác như vậy, vẫn không ngại đột nhiên nảy sinh tâm tình tốt. Cái này giống như, sau khi ngươi bị một người khi dễ cảm thấy buồn bực, nhưng lúc nhìn thấy người nọ lại đi khi dễ người khác, đáy lòng sẽ không hiểu sao lại sinh ra cảm giác hóa ra không phải chỉ có mình ta.

Nếu những người này coi Phượng Thiển thiên chân không biết mới nói như vậy, vậy các nàng đã sai mười phần.

Diện mạo thuần khiết này chỉ là Phượng Thiển dùng để ngụy trang, còn đến tột cùng bên trong là như thế nào, ngay cả nàng ở chung lâu ngày với Phượng Thiển cũng không nhìn thấu, sao những người này có thể hiểu được?