Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 225




"Thiển phi nói gì vậy?" Thái Hậu nhìn chằm chằm vào Phượng Thiển, ánh mắt phức tạp.

Phượng Thiển cảm thấy, nếu nàng nói ra đáp án khiến Thái Hậu không hài lòng, kiểu gì cũng gặp phải chuyện.

Hơn nữa nàng đã chuẩn bị làm người xem không nói lời nào, ai bảo kia Hoa phi không có việc gì phải bới lông tìm vết trên người nàng, phải chuẩn bị đáp lại thật tốt.

"Bẩm Thái Hậu, kỳ thật, đều là chuyện quá khứ, hiện tại không nên nói tới nữa." Phượng Thiển thở dài, ánh mắt lóe ra, nhếch môi hạ mi mắt, như là nghĩ đến chuyện cũ gì "Nghĩ lại mà kinh".

Trong lòng Hoa phi rối loạn, rốt cuộc nữ nhân này muốn nói cái gì?

Đến nay mới thôi, mình hẳn là không làm gì thực xin lỗi nàng chứ?!

Nhưng nàng như vậy, rõ ràng dáng vẻ phu nhân nhỏ bị khi dễ.

Thái Hậu há miệng thở dốc, còn chưa kịp mở miệng, Thân phi lên tiếng: “Thiển phi muội muội, rốt cuộc là có chuyện gì, nếu bị ủy khuất, phải nói hết ra, Thái Hậu nhất định sẽ chủ trì công đạo thay muội."

Khóe miệng Phượng Thiển run rẩy vài cái, thầm nghĩ nữ nhân này thật đúng là không nhớ lâu, lần trước bị mắng thành như vậy, sao còn có thể "Tỷ tỷ muội muội" như vậy?!

Thật sự là không biết xấu hổ!

Trước khi Thân phi mở miệng, kỳ thật nàng đoán được Thái Hậu sẽ không truy cứu. Dù sao, lỗi nặng này năm ngày là xong, Thái Hậu có ánh mắt như vậy, vừa thấy sẽbiết nàng sẽ không nói ra lời gì hay, sao có khả năng xé rách mặt hỏi tận cùng.

Có lẽ tùy tiện trấn an nàng vài câu, chuyện này cũng liền trôi qua. Mà nàng cũng có thể được đền bù mong muốn không cần để ý Hoa phi.

Ai có thể nghĩ tới, nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim.

Thân phi này, quả nhiên vẫn đều như vậy, chưa bao giờ thay đổi.

Hoàn hảo, mặc kệ nói hay không, dù sao đối với nàng mà nói đều không ảnh hưởng nhiều lắm.

"Thân phi tỷ tỷ yên tâm, ta không chịu ủy khuất gì. Cho dù đúng, thời gian qua lâu như vậy, cũng đã quên gần hết, không cần nhắc lại." Phượng Thiển nhu nhược nói.

Lời nói này….

Thái Hậu cảm thấy nếu mình không hỏi đến, kiểu gì cũng bị nói là người không công bằng.

"Thiển phi, ngươi nói ra đi, rốt cuộc giữa ngươi và Hoa phi xảy ra chuyện gì?"

Phượng Thiển ngẩng đầu, cẩn thận liếc nhìn Hoa Phi một cái, ánh mắt rưng rưng đáng thương, giống như là đang nói: "Đừng trách ta!”

Nhưng cố tình, từ trong đáy mắt nàng Hoa phi còn thấy một ý cười không tốt lắm.

"Khởi bẩm Thái Hậu, kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn." Phượng Thiển thấp giọng: "Không biết Thái Hậu còn nhớ rõ, ngày ấy trên cung yến thượng nô tì bị ngã."

Hoa phi biến sắc: “Ngươi đừng ngậm máu phun người!"

"Này, ta mới nói thôi, Hoa phi lại nói ta ngậm máu phun người." Phượng Thiển kinh ngạc nhìn nàng: "Xin hỏi, rốt cuộc màu của ta văng lên người nào?"

Mi tâm Hoa phi nhảy dựng, sắc mặt trở nên xanh mét.

Phượng Thiển bĩu môi, không có lời nào để nói, nữ nhân ngu xuẩn giống như Hi phi, không còn cách cứu.

Không cần Phượng Thiển nói thêm gì, lúc này mọi người đều hiểu được đã có chuyện gì xảy ra.

Có vài người nhớ tới, ngày ấy Phượng Thiển quả thật là bị ngã, ngã vào trên ghế của Hi phi. Chẳng qua lúc đó, Thiển phi cũng không chỉ trích Hoa Phi làm nàng ngã, ngược lại còn tự đứng ra giải thích, nói là mình không cẩn thận đạp phải váy.

Hiện tại xem ra, mọi việc không đơn giản như vậy!