Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 325




Đêm.

Bên trong màn đêm đen chỉ có thưa thớt vài ngôi sao đang tỏa sáng, kèm theo ánh trăng lành lạnh, cùng nhau sáng.

Trong cung Thi Họa, đèn dầu vẫn sáng rỡ như cũ, ca hát không ngừng.

Khinh phi ngồi ở phía trước, cặp mắt nhắm lại, nghe đào kép phía dưới tấu nhạc hát vang, ngón trỏ của nàng cũng không nhịn được gõ nhịp trên bàn trước mặt, chậm rãi hát theo điệu nhạc.

Rõ ràng trong phòng này rất ồn, gần như mỗi một loại âm thanh đều có thể áp đảo âm thanh này, nhưng cố tình Linh Lung lại cảm thấy, chỉ có âm thanh này, giống như là gõ lên ngực nàng, làm đau nàng.

Như tình huống hôm nay, đã kéo dài chừng mấy ngày,

Mấy ngày nay, nàng thỉnh thoảng cũng sẽ ở bên cạnh khuyên, chỉ sợ hành vi của nương nương như vậy sẽ đưa tới chỉ trích.

Hậu cung thị phi vốn nhiều, nếu nương nương cứ thế mãi, bên ngoài sợ là không biết truyền thành dạng gì rồi. Nếu đổi ngày trước cũng may, tối thiểu có đế vương làm chỗ dựa, nhưng bây giờ, đế vương sợ là sẽ không trông nom nương nương chết sống như thế nào?

Đột nhiên, Khinh phi mở mắt ra, tầm mắt sắc bén thẳng tắp quét tới Linh Lung.

Linh Lung giật mình, chợt nghĩ tới, mình lại không làm việc trái với lương tâm, tại sao phải sợ?

Liền không cúi đầu.

Nhưng rất nhanh nàng liền hối hận.

Chỉ thấy bỗng dưng Khinh phi giơ tay, mọi người trong phòng ngừng lại. Khinh phi khoát tay áo, nhàn nhạt nói: "Các ngươi lui xuống hết đi, ngày mai đúng canh giờ, tiếp tục tới chỗ này giải buồn cho bổn cung."

"Vâng!"

Mọi người ôm tỳ bà cầm sắt cùng nhau lui ra ngoài.

Linh Lung nhìn bóng lưng bọn họ, trong lòng lo sợ, chẳng lẽ nương nương để cho tất cả bọn họ lui ra là muốn đơn độc đánh nàng hoặc là mắng nàng rồi hả?

Mỗi lần Khinh phi thấy nàng, đều cảm thấy nha đầu chết tiệt này đặc biệt uất ức, hiện tại cũng là không ngoại lệ.

"Bổn cung để cho ngươi làm chuyện như thế nào?" Nàng cau mày, không kiên nhẫn hỏi.

Linh Lung hơi sửng sốt một chút, mới từ trong tay áo lấy ra một bọc giấy gói đồ, nhìn dáng dấp, giống như là bột thuốc "Mưu tài hại mệnh". Linh Lung cảm thấy, nương nương có thể là lại nghĩ ra chuyện không nhìn được, tính toán cầm đi hại người nào......

Nhưng mà dưới mắt trong hậu cung này, tất cả nữ nhân đều ở vị trí giống nhau, phải nói người duy nhất có thể để cho nương nương ghen tỵ, cũng chính là vị trong cung Phượng Ương kia thôi.

Chẳng lẽ, nương nương muốn xuống tay với Thiển phi?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Linh Lung hơi tái lại.

Đây cũng quá đáng sợ đi, lại không nói khả năng chuyện này thành công rất nhỏ, cả ngày đế vương ở cung Phượng Ương, nô tài trong đó cũng mỗi một người đều là dầu muối không ưa, nương nương phải làm sao mới có thể mua được bọn họ?

Quan trọng nhất là, coi như thành công, ngộ nhỡ bị tra được, không phải nương nương xong đời rồi sao?

Nhìn ân sủng của đế vương với Thiển phi, xong đời sợ không chỉ là nương nương m, mà là tất cả nô tài trong cung Thi Họa!

Hôm đó chuyện chỗ Thái hậu cũng đã nói rõ tất cả rồi sao? Tất cả người tổn thương hại qua Thiển phi, mặc kệ là trực tiếp hay là gián tiếp, đều phải chết, chết thảm thiết!

"Nương nương, đây là......" Linh Lung do dự có muốn đưa bọc giấy ra hay không.

Nàng không sợ gì, chỉ sợ chuyện dính líu đến trên người mình. Dù sao thuốc này là do nàng lấy thay nương nương.

"Nghĩ gì thế!" Khinh phi thấp giọng khiển trách một tiếng, mặt mày dịu dàng đáng yêu nhíu lại, chán ghét lườm nàng một cái: "Còn không lấy đồ ra cho bổn cung!"