Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 326




Trong tâm Linh Lung sợ, nhưng bất đắc dĩ, thấy dáng vẻ này của Khinh phi, làm sao nàng còn dám có nửa phần không vâng lời?

"Vâng" Linh Lung đáp một tiếng, sau đó cẩn thận từng li từng tí đưa đồ vật tới, ngón tay vẫn đang hơi run rẩy.

Khinh phi càng xem nàng càng không vừa mắt, lấy đồ vật xong, lập tức quát khẽ một tiếng: "Cút! Đừng ở trước mặt bổn cung làm chướng mắt!"

"Dạ, nô tỳ cáo lui."

Bòng lưng Linh Lung chạy trối chết lại một lần nữa khiến Khinh phi cảm thấy nổi giận, cẩu nô tài này lộn xộn cái gì!

Ai, sốt ruột làm sai từng chuyện một!

Nàng chỉ không rõ, mọi người đều tới từ Tây Khuyết, tại sao vận số của Phượng Thiển cứ được như vậy, tốt như vậy......

Hôm đó lúc thấy Phượng Thiển bị đánh, nói thật, thậm chí nàng còn sinh ra một chút cảm xúc mờ mịt. Được đế vương cưng chiều như thế, đến tột cùng là tốt hay xấu? Nhìn một chút, không phải báo ứng xảy ra lúc đế vương rời đi sao?

Mặc dù Phượng Thiển nên bị kiếp nạn này, cũng có một phần nguyên nhân của nàng ở bên trong. Dù sao, nếu không phải con chim xanh kia, nếu không phải cung nữ tring cung Phượng Ương thay chủ nói đã thấy con chim xanh kia, chuyện này cũng chưa có nhân chứng, Phượng Thiển nói không chừng sẽ không bị đánh cho thảm như vậy......

Nhưng đến lúc đế vương xuất hiện, nàng lại không nghĩ như vậy.

Đó là vinh hạnh đặc biệt nhường nào, mới có thể để đế vương bỏ qua đại sự hàng đầu là giỗ tổ, chỉ vì trở lại cứu một nữ nhân?

Nếu có thể, nàng cũng nguyện ý bị đánh một lần như vậy!

Chỉ cần mệnh còn giữ, chỉ cần có thể lấy được tâm đế vương, bị đánh tính là gì!

Chỉ tiếc, phần may mắn này, sợ là đời này cũng không rơi đến trên đầu nàng.

Tròng mắt liếc nhìn gói thuốc trong tay, cặp mắt Khinh phi hơi híp, thâm thúy phức tạp mang theo một tia tối tăm.

Thời gian dài như vậy, hiện tại cả ngày Phượng Thiển ở trong cung Phượng Ương nghỉ ngơi, nàng không có biện pháp bước vào tiếp xúc.

Xem ra, nếu muốn tiến hành theo kế hoạch lúc đầu là không thể nào, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có......

******

Sáng sớm hôm sau, bầu trời xanh thoáng đãng, ánh sáng nhẹ nhàng.

Hơi thở động tình càng thêm nồng nặc che phủ trong hoàng cung, muôn hoa đua thắm khoe hồng, vạn vật bắt đầu sinh sôi, cảnh tượng sinh cơ bừng bừng.

Một ngày kia, Quân Mặc Ảnh lâm triều xong còn có chút công vụ chưa xử lý, cho nên không về thẳng cung Phượng Ương, mà đi Ngự Thư Phòng.

Sau khi hắn nghị sự xong, bên ngoài có tiểu thái giám đi vào thông truyền, Liên Tịch cô cô bên cạnh Thái hậu tới.

Lý Đức Thông thông minh nhìn thấy ấn đường đế vương khẽ nhíu một chút.

Cho là đế vương không muốn thấy nàng, Lý Đức Thông đang do dự có muốn để tiểu thái giám đi ra ngoài bảo Liên Tịch về hay không, đế vương đúng lúc lên tiếng: "Để cho nàng đi vào."

Lý Đức Thông kinh ngạc nhìn đế vương.

Ngự Thư Phòng không khác cung Càn Long lắm, ngày trước đế vương không cho phép các chủ tử hậu cung bước vào hai nơi này. Thậm chí, Ngự Thư Phòng càng hơn. Dù sao cung Càn Long chỉ là đế vương không thích, mà Ngự Thư Phòng là nơi xử lý chính vụ, hậu cung không được can chính, cái nào nghiêm trọng hơn không cần nói cũng biết.

Sau khi Liên Tịch đi vào, Lý Đức Thông liền tự giác lui xuống.

Nói thật ra, đế vương đối với Liên Tịch không có bất kỳ chỗ đặc biệt nào, tối thiểu sau khi lên ngôi là như thế.

Dù hai người là đường huynh muội, nhưng dưới tình huống bình thường, Liên Tịch cũng sẽ không chạy tới tố cáo hoặc là cầu xin ân với đế vương, đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn an phận hầu hạ ở bên cạnh thái hậu, mà đế vương cũng hình như chưa bao giờ quan tâm tới đường muội này của hắn.

Như vậy hôm nay liền kỳ lạ, Liên Tịch tới làm gì?