Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 64




Chính xác ra, vật kia đặt vào bờ môi hắn, cho nên hắn không có cách nào cử động tiếp.

Phượng Thiển vui tươi hớn hở cười: “Ta mua nhiều mứt quả, lúc trước nhiều người, khẳng định ngươi sẽ ngượng ngùng, cho nên không tìm được cơ hội cho ngươi nếm thử."

Nhìn hắn đối xử với mình tốt, nàng liền cố gắng chia bảo bối của mình cho hắn một chút!

Mi tâm Quân Mặc Ảnh nhảy lên, ho khan một tiếng: "Đây đều là đồ ăn trẻ con thích ăn, trẫm không ăn cái này."

"Ta chỉ biết ngươi chưa ăn qua!" Phượng Thiển tỏ vẻ "Cô nãi nãi sớm đoán trước", phiết miệng, có chút ghét bỏ nhìn hắn.

"Ngươi cũng thật lạ, có người quy định chỉ có trẻ dưới mười tuổi mới được ăn mứt quả  sao, nếm thử thì có là sao?"

Nhớ tới lúc trước hắn nói qua không thể bàn luận vấn đề "Nam nhân đẹp mặt hay không", Phượng Thiển ca thán một tiếng, lắc đầu, người xưa, vì mặt mũi mà mất bao nhiêu thú vui?

Quân Mặc Ảnh âm thầm buồn cười, vật nhỏ là nữ tử còn chưa tính, để một đại nam nhân như hắn ăn cái này?

Thật sự là.

Nói ra còn không bị người cười chết sao?

"Thiển Thiển ăn đi. Trẫm nhìn nàng ăn, được không?" Hắn bất đắc dĩ cầm tay nhỏ bé, muốn đưa mứt quả vào miệng nàng.

Chỉ là vừa nắm chặt, liền phát giác tay vật nhỏ thật sự rất lạnh, lôi kéo nàng tiếp tục đi vào trong phòng.

"Ngươi thật không cần?" Phượng Thiển dịch sang, đi đến bên cạnh hắn, đổi tay đưa cho hắn: "Ta nói với ngươi, người sống cả đời, nếu ngay cả mứt quả cũng chưa nếm qua, vậy đúng là tiếc nuối lớn nhất!"

Nàng tự ăn một quả, làm một bên má phình ra, nói cũng khó hơn.

"Không phải là đồ ăn ven đường sao, nhìn nàng coi nó là đồ chỉ có ở trên trời." Quân Mặc Ảnh cố dìm ý muốn chọc khuôn mặt của nàng, kéo người vào trong lòng.

Vật nhỏ thật nhỏ, rõ ràng năm nay đã mười tám, sao ôm vào trong ngực liền nhỏ như vậy?

Giống như đứa nhỏ chưa lớn lên.

Quân Mặc Ảnh thở dài, dựa theo sức ăn hiện tại còn gầy như vậy, vậy sau này phải nuôi nàng béo mập mạp bằng cách nào?

Mỗi lần Quân Mặc Ảnh xuống Giang Nam đều đến Tề vương phủ, bởi vậy, Tề vương có sắp xếp một viện riêng cho hắn. Đương nhiên, Quân Hàn Tiêu cũng có.

Nhắc tới trong số các huynh đệ, quan hệ của Quân Mặc Ảnh, Đoan vương và Tề vương là tốt nhất. Đoan vương là mỗi ngày đều có thể thấy, nay cũng đang hăng hái, không cần hắn phí nhiều tâm tư. Mà thân mình Tề vương không tiện lại ở Giang Nam, cho nên đối với thất đệ, hắn cũng quan tâm nhiều hơn.

Tề vương biết yêu thích của Quân Mặc Ảnh, an bài viện tử cũng không xa hoa lãng phí, khung cảnh thanh nhã. Một đường đi vào, cũng không có nhiều hoa cỏ, chỉ có vài cây mai hồng ngạo nghễ đứng thẳng. Tuyết phủ rải rác trên cây, là cảnh diễm sắc khuynh thành khó có.

Phượng Thiển yêu thích hoa cỏ, đời trước không có thời gian chơi mấy thứ này, hiện tại, nàng nghĩ muốn trồng một ít để chơi.

Chỉ là bây giờ đang là mùa đông, không đến lúc đó....

"Nơi này thật nhiều hoa mai, thơm quá." Phượng Thiển cắn mứt quả, mặt mày rạng rỡ, cười rộ hơn mai hồng.

"So sánh với bánh hoa mai của nàng, cái nào thơm hơn?"

"..."

Đáng, ghét!

Nàng thật vất vả mới có hứng thú làm nghệ sĩ, nam nhân này đã chặt đứt hứng thú của nàng! Còn phải đả kích nàng sao?

Chẳng lẽ ở trong mắt hắn, nàng là người chỉ biết ăn sao?

Xem thường nàng!