Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 65




"Được rồi, trẫm không cười nàng nữa." Quân Mặc Ảnh thấy nàng tức giận, lập tức nắm thật chặt tay nàng, khóe môi nhếch lên, trong mắt phượng hàm chứa một tia sủng nịch.

"Nếu thích, sau khi trở về trồng ở cung Càn Long một ít."

Hoa trong cung Càn Long không nhiều, mỗi một loại đều là tinh phẩm.

Chỉ là nếu vật nhỏ thích, hoa mai, mẫu đơn hay là thược dược, có gì khác nhau?

"Được, ta đang muốn nói điều này!" Hai mắt Phượng Thiển phát sáng, tầm mắt không biết lạc ở nơi nào, tràn ngập khát khao tốt đẹp: "Nhưng mà trừ bỏ hoa mai, cũng không thể trồng loại khác sao? Muốn mỗi ngày tỉnh lại đều có thể nhìn thấy thật nhiều thật nhiều hoa!"

"Sau khi về cung sai Lý Đức Thông đưa tất cả hoa trong nhà ấm đến cho nàng xem, nàng thích gì, đều giữ lại. Như vậy vừa lòng chưa?"

"A a a, vừa lòng! Quân Mặc Ảnh, ngươi thật sự đáng yêu!"

Phượng Thiển đang bị hắn ôm vào trong ngực, giờ phút này nhất thời kích động, vứt bỏ cả mứt quả, dừng bước lại không nói, cả người giống bạch tuộc nằm bấu trên hắn, không chịu buông tay.

Quân Mặc Ảnh bất đắc dĩ, lòng lại mềm mại.

Lôi kéo cánh tay nhỏ của nàng, thấy nàng không chịu động, đơn giản liền ôm nàng lên, cười mắng: “Nghịch ngợm gây sự, khi nào thì nghe lời?"

Nếu không ôm nàng vào nhà, có phải ở trong sân một ngày mới bằng lòng bỏ qua không?

"Ta không nghe lời chỗ nào? Chỉ cần là ngươi nói, ta đều nghe được không?"

Phượng Thiển cười ha ha ghé vào ngực hắn, cả người như gấu Koala, khóe miệng kéo đến sắp toác hết cả miệng rồi.

"Không tin ngươi nói thử một câu xem, xem ta có nghe không!"

"Vật nhỏ." Quân Mặc Ảnh chọc chóp mũi nàng, buồn cười trừng mắt nhìn nàng. Liền ôm nàng như vậy, ngồi xuống ghế tựa, không buông nàng ra.

Lúc này Phượng Thiển ngoan ngoãn, không chút giãy dụa, giống vừa rồi dựa vào người hắn, tay phải ôm lấy cổ hắn, tay trái cầm mứt quả, cười đến xuân hoa rực rỡ.

Quân Mặc Ảnh kéo dài "Ừ" một tiếng, nói: “Hiện tại ngươi hôn trẫm một chút, coi như ngươi nghe lời."

Bị hắn cười như không nhìn chằm chằm, Phượng Thiển đang ăn mứt quả quên phun hạt, cứ như vậy nuốt cả hạt xuống.

"Rầm" một tiếng, ho kịch liệt: “Khụ... Khụ khụ khụ... Khụ khụ..."

Trong lúc nhất thời, Phượng Thiển bị nghẹn đỏ bừng mặt, nước mắt trào dân.

Nam nhày này nói như vậy không sợ người chết không hết sao?

"Ngươi đáng ghét!" Nàng thẹn quá thành giận trừng Quân Mặc Ảnh.

"Là Thiển Thiển để trẫm nói, cũng không nói trước trẫm không thể nói cái gì, sao hiện tại lại thành lỗi của trẫm?" Vẻ mặt Quân Mặc Ảnh thản nhiên vuốt lưng nàng, trong khóe mắt hiện lên một chút trêu tức.

"Ta không cho ngươi nói cái này!" Phượng Thiển cắn chặt răng, oán hận dùng tay phải đấm một cái vào lưng hắn, lực đạo cũng không lớn.

"Nhưng hiện tại trẫm muốn cái này." Mắt Quân Mặc Ảnh có tia sáng tà mị, cười câu người: "Cũng chỉ muốn cái này."

Phượng Thiển híp mắt, đột nhiên nặng nề hừ một tiếng: “Thầm nghĩ muốn thật hay?"

Được!

Nàng nhe răng trợn mắt cắn mứt quả, sau đó đưa nửa còn lại vào miệng nam nhân, khỏi nói cũng biết đút hắn ăn.