Chương 102: Chiếm hang động làm vương (2)
Chương 102: Chiếm hang động làm vương (2)
Tầm Bảo Điểu lo lắng chạy khắp hang động. Lúc này nó lại bực tức thầm chửi mình ngu. Lúc đào hang động chỉ lo lắng có kẻ đột nhập nên không đào lối thoát, chỉ có một lối đi ra đi vào, bây giờ lại thành hầm chôn của nó. "Tài bảo" đang chặn cửa, nó lại không có lối thoát.
Kréc! Kréc!
Càng lúc nó càng loạn, chạy lung tung khắp nơi, nhưng vẫn không có một lối nào cho nó thoát hiểm. Đường cùng, nó lao vào hang động xa nhất, nơi đó có linh trì, nó muốn tiếp tục đào hầm. Dùng chiếc mỏ cực kỳ cứng rắn và sắc bén của mình, nó đào liên tục vào vách đá.
Ầm! Ầm!
Tiếng động kinh lôi vang lên, đất đá muốn sập xuống, nhưng Tầm Bảo Điểu không quan tâm, nó chỉ muốn đào hầm trốn thoát.
Trọng Lâm từ xa đi đến, hai mắt liếc nhìn linh trì. Sau đó hắn thở phào nhẹ nhõm. Trọng Lâm lo lắng Tầm Bảo Điểu sẽ phá huỷ linh trì. Tài bảo toàn bộ nơi này cộng lại giá trị vượt xa cái linh trì này, nhưng độ hữu dụng thì lại thua xa. Trọng Lâm có thể mất linh thạch, mất linh tuỷ, nhưng linh trì thì không thể được.
Bên dưới linh trì còn có linh mạch, mất linh thạch có thể đào lại, nhưng linh trì một khi bị phá huỷ thì không biết năm tháng nào một cái linh mạch mới có thể tái tạo một cái linh trì mới.
- "Nên làm gì với nó đây?" Trọng Lâm hỏi Tiểu Trí, ánh mắt thì nhìn về phía Tầm Bảo Điểu đang chổng mông mổ đá.
- "Tầm Bảo Điểu cực kỳ quý hiểm, trước kia loài vật này được xem là khí vận của một tông, chỉ cần có nó thì không sợ tông môn thiếu hụt tài bảo bảo vật, nhưng trước kia loài vật này cực kỳ quý hiếm và khó săn bắt. Chưa kể khi phát hiện được loài này trên đại lục thì nó cũng đã là Đấu Thiên cảnh giới. Bọn chúng sức chiến đấu không mạnh, nhưng lại da dày thịt béo, phòng ngự cực kỳ kinh khủng, ngoài ra còn có tốc độ nhanh đến kinh người, nên cực kỳ khó thuần phục. Trước kia chỉ có vài môn phái cực kỳ cổ lão và xa xưa mới có loài này trong tông môn." Tiểu Trí càng nói càng nghi hoặc.
Đáng lẽ Tầm Bảo Điểu đã diệt tuyệt từ thời xa xưa mới đúng. Trong đầu Tiểu Trí xuất hiện vài quyển cổ tịch, bút ký cũng chỉ có thưa thớt vài dòng, và còn là thiếu xót. Trong đấy có vài câu ghi lại về Tầm Bảo Điểu.
- "Nhưng con này có sóng âm, đuôi lại đuôi rắn. Xem ra là biến dị, nhưng mà biến dị thế này lại quá dị hợm." Tiểu Trí phân vân. "Và thực lực lại quá yếu, xem ra nó là một con non!"
- "Con non? Vậy là có khả năng thuần phục sao?" Trọng Lâm nhớ lại trước kia tại Vẫn Tinh, có nhiều tông môn thu mua và nuôi ấp trứng quái thú, yêu thú. Sau đó trứng nở và thuần dưỡng chúng thành linh thú của môn phái.
Tại Vẫn Tinh Động Thiên yêu thú, quái thú và linh thú không khác gì nhau cả. Chẳng qua linh thú là từ yêu thú, quái thú được thuần dưỡng mà thôi. Nhưng ác mộng về bọn chúng thì Trọng Lâm quên không được. Một sư đoàn linh thú có thể bay, có thể chạy, thể lực lại cao hơn con người rất nhiều. Nhiều lần Trọng Lâm rơi vào hiểm cảnh cũng chỉ vì đám linh thú này. Lúc đó, hắn cũng mơ ước có một con linh thú.
- "Ngươi biết trận pháp thuần thú chứ?" Trọng Lâm dò hỏi. Muốn linh thú tận trung với mình thì phải sử dụng khế ước, mà muốn có khế ước phải có trận pháp thuần thú, sau đó khắc khế ước vào linh thú. Nhưng đây cũng xem như là bán mình. Bởi vì linh thú khi bị khế ước ràng buộc thì phải sống đến c·hết vì một người, nếu phản bội thì linh thú sẽ bị nổ tung do khế ước mà c·hết. Còn con người thì muốn bao nhiêu khế ước cũng được. Đây xem như là khế ước nô lệ của linh thú.
- "Không có! Nhưng khế ước dạng đấy cũng hạn chế thực lực của linh thú. Đặc biệt là loài Tầm Bảo Điểu này, nếu bị khế ước ràng buộc, có thể nó sẽ không bao giờ trưởng thành được!" Tiểu Trí lập tức nhắc nhở Trọng Lâm.
Khế ước mặc dù tốt, nhưng mà không tốt cho linh thú, nó cũng áp chế huyết mạch, thiên phú của linh thú. Một con yêu thú, quái thú mất đi dã tính, mất đi răng nanh thì liệu có còn sức mạnh bao nhiêu?
- "Vậy phải làm sao mới tốt?" Trọng Lâm vò đầu. Có một con linh sủng tốt trước mặt, nhưng lại không cách nào sử dụng, đây là vấn đề đau đầu.
- "Đồng bạn khế ước!" Tiểu Trí lập tức nói ra. "Trong các yêu thú quái thú, bọn chúng có một truyền thừa, đó là đồng bạn khế ước. Chỉ cần nó chấp nhận chủ nhân là đồng bạn của nó, thì nó sẽ ký kết khế ước đồng bạn với chủ nhân. Khế ước này tác dụng lớn nhất là ký kết tương đồng, cả hai không phản bội nhau, nếu phản bội thì sẽ c·hết, kể cả chủ nhân."
- "Ta bán nó đi là ta sẽ c·hết?" Trọng Lâm bất ngờ. Còn có khế ước như vậy sao? Vậy khác nào xem mình ngang hàng với yêu thú?
- "Tất nhiên, đây là ngang hàng, không phải chủ tớ! Nhưng cái lợi lại là cả hai có thể tâm linh giao hoà, hiểu lẫn nhau. Ngoài ra còn có thể dựa vào khế ước chuyển di linh lực! Đây là cái lợi lớn nhất!"
- "Chuyển di linh lực? Ta có thể chuyển linh lực cho nó sử dụng và nó có thể chuyển linh lực cho ta sử dụng?" Trọng Lâm bất ngờ, thế này khác nào bình dự trữ linh lực.
- "Nhưng vẫn có hạn chế!" Tiểu Trí lập tức ngắt lời. "Tỉ lệ chuyển đổi tối đa là năm phần. Tức là chủ nhân chuyển hết toàn bộ linh lực cho nó, thì nó cũng chỉ nhận được năm phần mà thôi. Ngoài ra còn phải tuỳ thuộc vào độ hoà hợp của khế ước, phải đạt một trăm phần trăm độ hoà hợp mới có thể chuyển đổi năm phần linh lực."
- "Thật rắc rối!" Trọng Lâm lắc đầu. "Nhưng mà, vẫn tốt lắm, nếu có nó, khi ta chiến đấu hết linh lực ta có thể...A!"
Bất chợt Trọng Lâm thốt lên. Hắn chợt nghĩ ra một điều, đó là ma khí. Nếu có thể chuyển dời lượng ma khí trên người hắn sang con chim này, thế thì còn gì phải lo nữa.
- "Ta cần nó, thật sự rất cần!" Ánh mắt Trọng Lâm phát sáng, hắn như nhìn thấy cả một con đường tương lai phía trước. Con đường của hắn không còn là mây mù nữa, mà là ánh sáng. Lúc này trong đầu hắn đang tưởng tưởng ra cả một quân đoàn sử dụng Sinh Mệnh Chi Khí. Người khác lo lắng ma khí thiếu, hắn lo lắng sao? Chỉ là, cần phải cùng hắn ký kết khế ước, và hạn chế còn là linh thú. Con người không có truyền thừa khế ước này, nhưng mà biết đâu được, trận pháp là do con người nghiên cứu ra mà.
Tiểu Trí bất giác rùng mình. Đằng xa, Tầm Bảo Điểu đang chổng mông mổ đất cũng bỗng nhiên rùng mình một cái, nó cảm thấy điều chẳng lành sắp đến với nó.
Trọng Lâm đi vòng vòng trong hang động, hắn ngắm nhìn khắp nơi. Linh thạch, khoáng vật, dược thảo chỉ tiếc là đ·ã c·hết héo, linh trì... Rất nhiều bảo vật làm hắn bỗng nhiên cười lên thật to. Tiếng cười vang vọng khắp cả hang động.
Tầm Bảo Điểu từ đằng xa quay lại nhìn. Nó ngạc nhiên, ""Tài bảo" hoá điên rồi sao, mặc kệ hắn chỉ cần không quan tâm đến mình là được." Sau đó nó lại tiếp tục đào.
- "Kể từ hôm nay, nơi này sẽ là cứ địa đầu tiên của Trọng Lâm ta, tất cả mọi thứ trong này đều là của ta!" Trọng Lâm cười lên điên cuồng. Sau đó hắn quay sang nhìn Tầm Bảo Điểu. "Kể cả ngươi!"
Kréc!
Tầm Bảo Điểu quay đầu, sau đó hét lên một tiếng kinh sợ.
Bên trong khu rừng, dưới gốc cây đại thụ chọc trời, lâu nay luôn là cấm địa của một yêu thú cực kỳ mạnh mẽ. Rất ít loài dám bén mảnh đến nơi này. Nó là chúa tể của cả khu vực xung quanh này. Khu vực của nó luôn luôn yên tĩnh. Nhưng cả ngày hôm đó, khu vực đó liên tục vang lên tiếng đau đớn, xen lẫn tiếng phẫn nộ của chúa tể khu vực. Điều này khiến cho muôn cầm xung quanh luôn cảm thấy bất an. Ngoài trừ bên dưới cây cổ thụ liên tục vang lên tiếng chim kêu thét như tiếng mổ heo thì xung quanh các loài khác lại im lặng đến lạ thường.