Chương 14: Tâm Ma.
-"Trọng Lâm, con lại lười biếng à?"
Trọng Lâm đang nằm dài trên một bãi cỏ, từ đằng sau, vang lên tiếng gọi của một người trung niên.
"Sư phụ..." Trọng Lâm nhìn lại bỗng rưng rưng nước mắt. Từ xa là một người đàn ông trung niên, với vẻ mặt phong sương. Từ trong đôi mắt của người ấy, Trọng Lâm có thể nhìn thấy sự mỏi mệt của ông ấy. Trên gương mặt là chằn chịt vết thẹo. Đây là do có quá nhiều kẻ thù. Cơ thể của ông cũng chằn chịt v·ết t·hương. Nhưng chưa bao giờ ông ấy kêu rên đau đớn dù chỉ một lần. Lần nào cũng chỉ cười rồi bảo:"Ta không sao". Nhưng Trọng Lâm biết, đằng sau nụ cười ấy là sự mệt mỏi. Sư phụ của hắn chưa bao giờ cho hắn biết là ông ấy chiến đấu với ai, chỉ bảo là kẻ thù.
Đã nhiều năm rồi, từ ngày sư phụ Trọng Lâm mất đi, hắn chưa bao giờ được thấy lại nụ cười ấy. Hắn rất nhớ, rất nhớ nụ cười nhẹ nhàng nhưng kiên cường của sư phụ.
Trọng Lâm đứng dậy, chạy đến ôm chầm lấy sư phụ của hắn.
"Sư phụ, con nhớ người!"
"Mạc Vấn ta không có đệ tử mít ướt như con." Mạc Vấn gõ gõ lên đầu của Trọng Lâm, nhưng vẫn mặc cho hắn ôm chầm lấy mình.
"Sư phụ, con mệt mỏi quá." Trọng Lâm lúc này như một đứa trẻ thút thít bên phụ huynh của mình. "Con sợ, con sợ lắm!"
Từ lúc sư phụ mất đi, hắn chỉ mới mười ba tuổi. Cái tuổi những đứa trẻ khác vẫn đang vui vẻ chơi đùa, còn hắn thì đã phải liên tục chạy trốn kẻ thù t·ruy s·át. Trốn, g·iết người, lại trốn, lại tiếp tục g·iết. Cuộc sống của hắn là cuộc sống của dã thú và thợ săn, kẻ trốn người g·iết. Nhưng chưa bao giờ hắn tỏ ra yếu đuối, hắn g·iết người số lượng vượt quá cả một toà thành, đúc nên tên Lâm Ma Đầu.
Nhưng lúc này đây, hắn lại thút thít như một đứa trẻ.
"Được rồi, nói ta nghe những gì con đã trải qua xem." Mạc Vấn ngồi xuống đất, Trọng Lâm thì đứng trước mặt. Hắn vung tay múa chân kể lại hành trình của hắn. Chạy trốn ra sao, g·iết người thế nào.
Sau đó, Trọng Lâm đột nhiên im bặt đi. Hắn im lặng không biết nói thế nào.
"Sao vậy?" Mạc Vấn nhíu mày nhìn hắn.
"Con... con đ·ã c·hết!"
"Đã c·hết? Sao lại như vậy?" Mạc Vấn sửng sốt nhìn hắn.
"Con không biết, con chỉ biết, tại Vẫn Tinh Động Thiên, con đ·ã c·hết, và sống lại tại Địa Tinh. Thật thần kỳ phải không sư phụ?" Trọng Lâm cười cười kể cho Mạc Vấn nghe. "Nơi đó linh khí sung túc, con tu luyện rất dễ dàng..."
Trọng Lâm tiếp tục kể cho Mạc Vấn nghe hành trình của mình ở Địa Tinh, cảm nhận của mình. Sau đó bỗng nhiên hắn lạnh giọng. "Con biết sư phụ luôn chiến đấu với ai, con không biết đầu nguồn, nhưng con biết kẻ địch, con đã gặp, và con sẽ truy ngọn nguồn trả thù cho sư phụ."
"Con biết sao?" Mạc Vấn nhìn Trọng Lâm cười cười. Hắn không quá để tâm chuyện đệ tử sẽ báo thù cho mình.
"Ma khí, ma vật." Trọng Lâm nhìn thẳng Mạc Vấn và nói "Con đã chiến đấu với ma khí, và sắp tới là ma vật. Con biết chúng rất mạnh, nhưng con sẽ mạnh hơn!" Trọng Lâm tự tin.
"Ma khí? Như vậy sao?" Mạc Vấn đứng dậy và đi đến gần Trọng Lâm. Hắn nhìn Trọng Lâm và tươi cười nói "Nhưng con quá yếu."
Bỗng nhiên lúc này Mạc Vấn rút kiếm, đâm thẳng vào bụng Trọng Lâm. Sau đó cười lên.
"Ha Ha Ha! Cỡ con mà đòi đấu ma khí." Mạc Vấn cười lên điên cuồng, sau đó dung nhan hắn vặn vẹo, Biến thành Dương Thiến.
"Căm tức ta không? Do ta mà ra cả, tiếp xúc với ma khí hahaha."
Trọng Lâm ngơ ngác nhìn Mạc Vấn biến thành Dương Thiến. Hắn không nói ra lời. Lúc này đồng xanh nơi hắn đang đứng bỗng nhiên biến thành hắc ám. Một hố đen từ xa đang thôn phệ vạn vật, mọi thứ từ từ bị vòng xoáy hắc ám đấy thôn phệ.
Tiếng cười của Dương Thiến vẫn điên cuồng vang lên trong tai của Trọng Lâm.
Trọng Lâm lúc này thì lại không ngừng suy nghĩ về Mạc Vấn. "Tại sao sư phụ lại đâm ta! Tại sao???" Hắn gào thét lên tại sao, người hắn yêu thương và là người thân duy nhất của hắn lại đâm hắn.
"Trọng Lâm? Trọng Lâm?" Bên tai của Trọng Lâm lại vang lên tiếng gọi. Nhưng ánh mắt của Trọng Lâm lúc này lại vô thần, hắn nhìn về phía vòng xoáy hắc ám đang thôn phệ mọi thứ.
"Trọng Lâm! Trọng Lâm, nhìn tao!!!" Trọng Lâm ngơ ngác nhìn về nơi phát ra tiếng kêu gọi. Nhưng ánh mắt của hắn lúc này đang mờ dần. Tiềm thức của hắn thì nhận ra ai đang kêu gọi hắn. "Lý...Dương..." Trọng Lâm thì thào trả lời.
"Tình lại Trọng Lâm, tỉnh lại, đừng để ma khí dẫn dắt!" Lý Dương lay mạnh người của Trọng Lâm, cố gắng lay tỉnh hắn dậy. Trọng Lâm càng ngày càng ngơ ngác.
Lý Dương cầm thanh kiếm đang đâm trên người Trọng Lâm, bỗng nhiên rút mạnh ra. Trọng Lâm lúc này hồi thần lại nhìn Lý Dương. Trong mắt Trọng Lâm lúc này, Lý Dương không phải Lý Dương, mà là một người xa lạ. Một người thanh niên, trên trán có một ấn ký mặt trời. Ánh mắt hắn rạng ngời, đầu đội vương miệng, trong tay hắn là thanh kiếm biểu tượng của mặt trời. Lúc này người này cười gằn, muốn tiếp tục đâm thêm một kiếm.
"Chủ nhân, tỉnh dậy!!!" Một tiếng vang lên trong đầu Trọng Lâm. Hắn cảm thấy cơ thể đột nhiên ấm áp hơn. Ánh mắt Trọng Lâm vội vàng thanh tỉnh lại. Hắn nhìn về vòng xoáy hắc ám, nhìn về phía người thanh niên đội vương miện. Cảnh tượng từ từ biến mất.
"Thiên đạo? Thật ý tứ! Trọng Lâm, rất vui được gặp lại bạn!" Người thanh niên đội vương miện nhìn Trọng Lâm và cười cười. Sau đó hắn từ từ biến mất.
....
"Trọng Lâm, Trọng Lâm."
Trọng Lâm ánh mắt từ từ mở ra. Cơ thể hắn kịch liệt đau đớn. Trọng Lâm lúc này thanh tỉnh. Nhưng những cơn đau ào đến, khiến hắn như muốn ngất tiếp.
"Thật đau!" Trọng Lâm rên lên một tiếng.
Hồ Đại lúc này nhìn thấy Trọng Lâm đã tỉnh lại, vội vàng ngừng lay. Sau đó lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng của Trọng Lâm.
"Anh Hảo, Trọng Lâm tỉnh lại rồi." Hồ Đại vội vàng gọi Trần Hảo.
Trần Hảo lúc này cũng đến nhìn Trọng Lâm. Trần Hảo vội vàng kiểm tra cơ thể của Trọng Lâm. Sau đó hắn thở ra một hơi.
"May mắn, chỉ còn ngoại thương. Nội tạng không bị ảnh hưởng."
"Tôi ngất bao lâu rồi?" Trọng Lâm cố gắng nhịn đau nhức ngồi dậy. Đầu hắn lúc này cũng cực kỳ đau đớn. Hắn dám chắc đây là hậu quả của việc mất điểm khí huyết. Còn thêm cả việc chiến đấu với Trần Hảo b·ị t·hương. Không đau mới là lạ, người hắn không phải bằng sắt.
"Hơn hai tiếng, chính xác là cả ba cùng ngất, sau đó anh Hảo tỉnh dậy trước, rồi đến tớ, sau đó là cậu" Hồ Đại giải thích cho Trọng Lâm.
"Cảm ơn cậu Lâm." Trần Hảo trịnh trọng nhìn Trọng Lâm và cảm ơn.
Sau khi thanh tỉnh, Trần Hảo nhớ hết mọi chuyện, nhớ mình bị ma khí ảnh hưởng, nhớ việc đã t·ấn c·ông mọi người. Hắn áy náy cực kỳ. Sau đó Hồ Đại tỉnh dậy và kể cho hắn nghe kế hoạch cứu hắn của Trọng Lâm. Lúc này Trần Hảo mới biết người cứu hắn là Trọng Lâm.
Trần Hảo lúc này nhìn Trọng Lâm có nhiều phần hảo cảm hơn, và cũng tò mò hơn. Vì tịnh hoá ma khí là một việc cực kỳ quan trọng. Bảo vật tịnh hoá cực kỳ quý hiếm. Nhưng Trọng Lâm lại dùng để cứu mình. Ơn này hắn phải báo đáp.
"Anh thấy gì mà trở nên phát điên như thế?" Hồ Đại bực mình nhìn Trần Hảo. Hắn cực kỳ khó chịu lúc này. Từ nhỏ chưa bao giờ đánh một trận ấm ức thế này, đánh với người cùng phe, còn không thể chạy trốn. Tính mạng thì nguy hiểm. Nên Hồ Đại lúc này không tức giận mới là lạ. Nhưng vì Trần Hảo quá mạnh, hắn nhớ tới trận đòn lúc nãy, nên cũng không dám thể hiện ra quá nhiều sự tức giận với Trần Hảo.
Trần Hảo im lặng nhìn Trọng Lâm và Hồ Đại. "Xin lỗi, sự việc là..." Trần Hảo kể lại chuyện hắn nhìn thấy đoạn clip của Dương Thiến. Hồ Đại lúc này chăm chú lắng nghe. Còn Trọng Lâm, hắn lúc này một chữ cũng không nghe lọt. Hắn đang chăm chú vận chuyển nội công để phục hồi cơ thể, trong đầu thì hắn thì thầm. "Người thanh niên đó là ai... Hắn có vẻ biết ta..." Vừa tự chữa thương, vừa miên man suy nghĩ về giấc mơ của mình. Hắn tin chắc, đấy không phải là mơ, lúc đấy hắn không tỉnh dậy, và bị thanh niên kia đâm một kiếm nữa, chắc chắn hắn phải c·hết. "Hệ thống,cho ta số liệu."
Ting!
Nội khí: 2/10
Khí huyết: 20/50
Tinh thần lực: 7/10
Đánh giá: quá yếu.
....
Quay trở lại một tiếng trước đó, tại căn cứ của Văn Dũng.
"Tên nhóc kia đi hơn một giờ rồi, sao chưa có hồi âm." Văn Dũng lúc này đi tới đi lui trong phòng. Hắn canh thời gian, từ căn cứ chạy đến nhà của Dương Thiến, chỉ hơn một tiếng rưỡi, nhưng hiện tại, đã hơn hai tiếng, vẫn chưa có tin tức.
Văn Dũng chắc chắn có tin tức. Không phải tin tức từ đàn em đưa về, mà từ nhà Dương Thiên. Hắn tin chắc khi nhận được thẻ nhớ, Dương Kỳ Vũ sẽ gọi cho hắn. Hắn muốn nhìn vẻ mặt tức giận của Dương Kỳ Vũ lúc đó. Nhưng đã qua hai tiếng rồi. Không một tin tức truyền về.
Văn Dũng tức giận đi tới đi lui. Hắn đập phá bất kỳ đồ vật nào trước mắt của hắn.
"Tại sao? Tại sao vẫn chưa có tin tức!!!"
Đám đàn em xung quanh thấy Văn Dũng đang điên lên, cả đám im lặng không dám phát ra một tiếng.
"Đại ca..." Một tên đàn em rụt rè lên tiếng. Văn Dũng quay lại nhìn hắn. "Đại ca, hay là em...em..."
Tên đàn em cứ ấp úng không dám nói, sợ lại chọc giận Văn Dũng. Văn Dũng đưa tay lên, một cây đao lửa đen phát ra, đầu tên đàn em văng lên không.
"Nói thì nói nhanh, tao đang rất khó chịu."
Đám đàn em lúc này càng im lặng hơn. Cửa đại sảnh lúc này vang lên một tiếng két. Một thanh niên từ xa đi vào.
"Đại ca, để em đi ra ngoài xem xét xem, có chuyện gì xảy ra hay không." Kỳ Tử vừa đi vừa nói, hắn tiến vào sảnh. Nhìn nhìn dưới chân, hắn lấy ra giấy lau đi v·ết m·áu dưới sàn bị hắn đạp phải. "Chuyện tanh tưởi thế này, đại ca bớt làm đi."
Kỳ Tử được xem là cánh tay phải của Văn Dũng. Rất nhiều chuyện của Văn Dũng, Kỳ Tử là người xử lý và làm việc. Kể cả lúc Văn Dũng còn làm quản gia của Dương Gia, thì Kỳ Tử đã là đàn em của Văn Dũng, nhiều lần thay Văn Dũng quyết định sự phát triển của băng nhóm khi Văn Dũng vắng mặt.
Văn Dũng nhìn Kỳ Tử, lạnh giọng nói "Tao đang rất khó chịu, mày xử lý việc này nhanh cho tao. Tao muốn biết tin tức đã đến tay Dương Kỳ Vũ hay chưa. Tao muốn thấy vẻ mặt của Dương Kỳ Vũ lúc này." Nói đến câu sau, Văn Dũng gầm thét lên.
Kỳ Tử cười cười, nói với Văn Dũng " Đại ca cứ giao em, còn tên nhóc kia, chắc ham chơi chưa tới nơi rồi, để em xử lý nó luôn"
Nói xong Kỳ Tử quay lưng bước đi. Một người con gái mặc bộ đồ hầu lúc này vội vàng đi lên, trên tay bưng một cái khay nhỏ đựng một thứ bột màu trắng, hai tay dâng lên cho Văn Dũng.
Văn Dũng cúi xuống hít một hơi cho thứ bột trắng vào mũi. Sau đó cười lên điên dại.
Một lát sau, một tiếng hét thảm của thiếu nữ từ trong căn cứ vang vọng ra.