Chương 15: Quyết chiến Ma Vật.(1)
Trọng Lâm nhìn bảng hệ thống,hắn lắc lắc đầu, cười cười, sau đó lạnh giọng trong suy nghĩ, giao tiếp với hệ thống.
"Hệ thống, cho ta số liệu chính xác. Đừng xem ta như ngớ ngẩn nữa được không?"
Hắn nhận ra, hệ thống đang lừa dối hắn. Nhưng hắn không biết rõ, là hệ thống giấu bớt đi chuyện gì, hay số liệu sai lệch. Hắn chỉ cảm giác lờ mờ, hệ thống đang lừa dối hắn.
"Không có, không hề có cái gì gọi là chính xác hay xác thực cả. Hệ thống hoàn toàn làm đúng sự thật, những gì chủ nhận nhận được và thấy được đều là sự thật." Tiếng của Tiểu Trí vang lên trong đầu của Trọng Lâm, nhưng lần này, Tiểu Trí không hiện ra trước mắt của Trọng Lâm.
"Chắc chắn chứ?" Trọng Lâm dò hỏi Tiểu Trí.
"Chắc chắn!" Tiểu Trí chắc chắn như đinh đóng cột với Trọng Lâm.
"Vậy ngươi sẽ trả lời hoàn toàn chính xác những câu hỏi của ta đúng không?" Trọng Lâm dò hỏi tiếp tục Tiểu Trí.
"Vâng, thưa chủ nhân, nhưng câu hỏi ngoài phạm vi hệ thống sẽ bị tính phí, chủ nhân suy nghĩ cẩn thận."
"Được, vậy ta hỏi ngươi. Hệ thống này là từ đâu ra????" Trọng Lâm gầm lên, hắn cảm thấy hắn đang lao và một việc bí ẩn. Bí ẩn đến mức hắn hoàn toàn không khống chế được. Mọi thứ đang bị hệ thống điều khiển.
Tiểu Trí lúc này im lặng, không còn nói câu nào. Trọng Lâm gầm lên "Nhanh trả lời ta, từ đâu mà đến. Muốn rút khí huyết đúng không, rút đi, và trả lời ta!!"
Tiểu Trí vẫn im lặng không trả lời.
"Cho rằng ta là ngớ ngẩn? Thiên đạo, ngươi là thiên đạo đúng không? Coi ta là quân cờ? Hay ta là thiên mệnh chi tử? Thiên đạo gửi gắm nơi ta!!!" Trọng Lâm gằn giọng nói với Tiểu Trí.
Hắn nghe người thanh niên kia gọi Thiên Đạo lúc tiếng của Tiểu Trí vang lên trong đầu Trọng Lâm. Trọng Lâm nghi ngờ, nên đã chất vấn hệ thống. Hắn không hoàn toàn chắc chắn. Nhưng hắn vẫn chất vấn, hắn muốn vùng lên, hắn không muốn bị hệ thống khống chế. Hắn không muốn bỗng nhiên một ngày không hiểu gì lại c·hết đi như trước. Nên bây giờ, mọi thứ không trong hiểu biết của hắn, hắn phải diệt trừ ngay. Kể cả hệ thống.
Tiểu Trí im lặng, không lên tiếng. Lúc này một con chó pug hoàn toàn hiện lên trước mắt Trọng Lâm.
"Tiểu Trí xin lỗi chủ nhân, Tiểu Trí đã không hoàn thành chức trách, để chủ nhân nguy hiểm. Nhiệm vụ của Tiểu Trí khi được hệ thống an bài bên cạnh chủ nhân là bảo vệ chủ nhân khỏi nguy hiểm. Nhưng Tiểu Trí đã không hoàn thành, mong chủ nhân thứ lỗi. Chủ nhân hãy nhớ rằng, hệ thống là vì muốn tốt cho chủ nhân, tính mạng chủ nhân là trên hết. Nên mong chủ nhân hãy tin tưởng hệ thống." Con chó pug lúc này cúi gầm người trước Trọng Lâm.
"Đừng đánh trống lảng với ta" Trọng Lâm lạnh giọng với Tiểu Trí "Hãy trả lời câu hỏi của ta."
Tiểu Trí lúc này đành phải bất đắc dĩ. "Không phải là Tiểu Trí không thể trả lời, mà là không biết trả lời, vì câu trả lời này chỉ chủ nhân biết, và không phải hiện tại, tương lai chủ nhân sẽ biết, còn bây giờ, hệ thống sẽ luôn là cánh tay đắc lực cho sự phát triển của chủ nhân."
"Hiện tại hệ thống quá sơ khai, chỉ là vừa mơi thức tỉnh, rất nhiều chức năng còn không có khởi động. Nhiệm vụ trước mắt, tiêu diệt ma vật, cũng là một hạng mục để thức tỉnh hệ thống. Tiểu Trí đã không giải thích rõ ràng cho chủ nhân."
Trọng Lâm vẫn im lặng không lên tiếng. Lúc này Tiểu Trí vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ. Tiểu Trí quay người gõ gõ lên bảng hệ thống.
Ting!
Thông tin nhiệm vụ: Tiêu diệt ma vật
Thưởng: 5 điểm tiềm năng. Thức tỉnh hệ thống. Một bí mật.
Mục tiêu: Cách đây 4km về phía bắc.
Phần thưởng đã thay đổi, Trọng Lâm nghiền ngẫm nhìn bảng nhiệm vụ.
"Câu hỏi của chủ nhân, bắt buộc phải do chính chủ nhân trả lời, và để dẫn dắt chủ nhân đến câu trả lời, hệ thống sẽ là thứ phụ trợ chủ nhân, nên chủ nhân bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ."
"Không làm không được?" Trọng Lâm ngờ vực hỏi lại Tiểu Trí.
"Đúng vậy, bắt buộc.!"
Trọng Lâm im lặng không nói nữa. Hắn làm vậy chỉ là thử ép hệ thống, thành công thì tốt, không thành công thì từ nay hắn không gọi đến hệ thống nữa. Ai ngờ, sự việc thật sự ngoài hắn suy đoán. Hiện tại thì hắn lại hứng thú với bí mật mà hệ thống đưa ra. Nhiệm vụ này, dù hệ thống có bắt buộc hay không, thì hắn vẫn làm. Vì ma khí là thứ làm sư phụ hắn c·hết, hắn có thù với ma khí và ma vật, chỉ vậy thôi. Đe doạ hệ thống chỉ là hắn muốn sáo lộ hệ thống. Ai ngờ thật thành công.
Sau một hồi vận chuyển nội công, Trọng Lâm cảm thấy cơ thể đã ổn hơn. Hắn đứng dậy vươn vươn tay, thử cảm giác của cơ thể. Vẫn còn đau nhức, nhưng cũng ổn hơn lúc nãy.
Hồ Đại thấy Trọng Lâm đứng dậy thì đi đến bên cạnh. Sau đó đưa cho hắn thêm một viên Huyết Lực Đan. Trọng Lâm nhìn viên thuốc, cười cười bỏ vào miệng.
"Cảm ơn." Nghe Trọng Lâm nói từ cảm ơn, Hồ Đại cười cùng không trả lời, chỉ là khoát tay ý bảo không cần khách sáo. Hồ Đại vì nhiệm vụ này, đã đầu tư rất nhiều, từ sức lực cho đến tài sản, hắn đều đập vào gần hết. Nếu nhiệm vụ này không thành công, hắn chỉ có nước đập đầu t·ự s·át cho xong, vì hắn sắp phá sản rồi.
Hồ Đại không còn chú ý đến Trọng Lâm. Hắn quay sang tìm Trần Hảo.
"Anh Hảo, tên đó khai ra chưa?" Hồ Đại nhìn Trần Hảo đang đứng bên cạnh một thanh niên bị cột vào gốc cây. Mặt mũi bầm dập suýt không còn nhận ra là mặt người hay mặt heo. Đây là Kỳ Tử, người đã nhận nhiệm vụ ra ngoài trinh sát.
Kỳ Tử sau khi nhận nhiệm vụ đã hăng hái đi ra ngoài, hắn chẳng ngờ rằng, chưa đi được bao lâu đã bị tóm gọn. Hắn vẫn còn đang huyễn hoặc đủ thứ sau khi đại ca nắm giữ nhà họ Dương. Hắn chắc chắn sẽ là người dưới một người, trên vạn người. Với tâm lý thoải mái và hồ hởi, hắn rời khỏi rừng. Nhưng còn chưa ra khỏi rừng, hắn đụng nhóm Trần Hảo. Lúc này chỉ có Trần Hảo tỉnh. Kỳ Tử vội đến dò xét. Nhưng Kỳ Tử chỉ là người thường, thì sao thoát khỏi cảnh giác của một võ giả cấp 4 Trung Cấp. Thế là hắn được Trần Hảo "mời" nhập bọn với tư cách tù nhân.
"Đã xong, căn cứ của Văn Dũng cách đây 4km về phía bắc." Trần Hảo trả lời Hồ Đại.
Hồ Đại nhoẻn miệng cười "Cứ tưởng xương cứng". Khi Hồ Đại tỉnh lại, đã thấy Kỳ Tử bị cột vào cây, nhưng vẫn chưa bầm dập. Sau đó Hồ Đại được chứng kiến một tràng cảnh tra khảo của Trần Hảo, khiến cho chân hắn run lẩy bẩy. Hắn thầm nghĩ "Ta thề sẽ không bao giờ chọc vào tên hung thần này một lần nữa".
Trọng Lâm lúc này đi đến. Hắn đã nghe Hồ Đại kể lại. Lúc này hắn bỗng nhiên cảm nhận được ma khí. Cảm nhận được phương hướng nơi phát ra ma khí.
Trọng Lâm nhìn về phía bắc, sau đó chỉ chỉ "Ma khí đầu nguồn từ nơi này phát ra."
Trần Hảo ngạc nhiên nhìn Trọng Lâm. Trọng Lâm nhún vai đáp: "Đừng ngạc nhiên, bỗng nhiên cơ thể mẫn cảm với ma khí, cảm nhận được nơi phát ra."
"Mang tên này theo, biết đâu có tác dụng." Trọng Lâm chỉ chỉ Kỳ Tử.
Hồ Đại cùng Trần Hảo cũng đồng ý. Ít ra có người chỉ đường, tránh đi cạm bẫy, hoặc phải mất thời gian đi đường vòng.
"Đứng lên, chỉ đường ta đến hang ổ của bọn ngươi." Trần Hảo lôi Kỳ Tử đi.
Kỳ Tử lúc này gầm lên. "Bọn mày sẽ c·hết, các ngươi không biết đại ca của tao lợi hại ra sao đâu."
"Được được, hắn lợi hại, chỉ hang ổ của hắn cho tao, biết đâu mày sẽ được cứu." Hồ Đại ra lệnh cho Kỳ Tử.
Kỳ Tử nghiến răng ken két "Được, muốn c·hết thì tao đưa bọn mày đi." Kỳ Tử đã mặc định đám người này tìm Văn Dũng chỉ có đường c·hết, và hắn sẽ được cứu, nên đã không còn phản kháng nữa, mà dẫn đường đi về hang ổ của Văn Dũng.
....
Văn Dũng lúc này đang chờ đợi tin tức từ Kỳ Tử. Điện thoại hắn lúc này bỗng nhiên vang lên. Một tin nhắn đến từ Kỳ Tử, chỉ vọn vẹn hai chữ.
"Có Biến"
"Tốt tốt" Văn Dũng cười gằn nói tốt hai chữ. Hắn tức giận gầm thét lên. Ma khí từ người hắn trở nên càng nồng nặc. Hắn nhìn lại Dương Thiến trên ghế. Cơn tức giận của hắn càng lúc càng cao, hắn đến bên cạnh Dương Thiến. Vung một tát thật mạnh vào mặt Dương Thiên. Máu từ khoé miệng Dương Thiến trào ra. Lúc này Dương Thiến đã không còn muốn nói từ nào. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Văn Dũng.
"Tao sẽ cho cả nhà mày c·hết cùng mày." Văn Dũng kề sát mặt Dương Thiến thì thào. "Trước đó tao đi g·iết vài con chuột nhắt đã, sau đó chính tao sẽ đưa mày về nhà."
Sau khi đàn em và Kỳ Tử đều mất tin tức. Văn Dũng đã chắc chắn có người vào đến tận đây. Hắn lúc này muốn tìm nơi trút phẫn nộ. Bầy chuột dám xông vào hang ổ của hắn là thứ hắn trút giận tốt nhất.
"Các anh em, chuẩn bị đón khách." Văn Dũng gầm lên ra lệnh.
....
p/s: Đã 11h đêm 29 tết rồi, không đủ sức để bổ sung cho đủ chữ, mong các anh em thông cảm. Sẽ bù hôm khác.
Kính chúc toàn thể anh em một năm mới an khang thịnh vượng, giữ vững sức khoẻ để anh em còn cùng nhau tu luyện. Thân ái!