Chương 17: Quyết chiến Ma Vật (3)
Chương 17: Quyết chiến Ma Vật (3)
"Bất ngờ không? Hahaha" Văn Dũng cười to."Bọn mày chỉ là lũ sâu kiến mà muốn đấu với tao?"
Văn Dũng gọi ra một đống q·uả c·ầu l·ửa bao quanh thần mình. Lúc này hắn như một vị thần của lửa. Đám đàn em phía sau của Văn Dũng nhìn hắn cực kỳ sùng bái. Đây là đại ca của bọn hắn, thần trong lòng của bọn hắn.
Các q·uả c·ầu l·ửa bay thẳng tới nhóm Trọng Lâm và Trần Hảo.
"C·hết tiệt, sao lại có Dị Năng Giả ở đây!!!" Hồ Đại gầm lên. Hắn cực kỳ ghét Dị Năng Giả, đặc biệt là Dị Năng Giả đánh xa, và không chỉ hắn, hầu như Cổ Võ Giả cấp thấp đều ghét Dị Năng Giả. Vì Cổ Võ Giả cấp thấp khả năng linh hoạt không cao, dễ dàng bị Dị Năng Giả tầm xa đ·ánh c·hết trước khi kịp cận thân chiến đấu. Dị Năng Giả tầm xa yếu điểm là cận chiến, nên trước khi Cổ Võ Giả áp sát thì Dị Năng Giả phải tiêu diệt kẻ địch từ xa. Đây là lý do mà Cổ Võ Giả cực kỳ ghét Dị Năng Giả, yếu điểm này chỉ có thể bù lại khi Cổ Võ Giả lên cấp cao hơn. Lúc này khuyết điểm tốc độ của Cổ Võ Giả được bù đắp, thắng bại khi đó dựa vào thực lực.
Trần Hảo lạnh lùng nhìn Văn Dũng. Ánh mắt của hắn lúc này bắt đầu đỏ lên. Cảm xúc phẫn nộ đang dần chi phối cơ thể của Văn Dũng.
"Không ổn" Trọng Lâm nhìn thấy tình trạng của Trần Hảo thì nhíu mày. "Ma khí quá nặng, lại bắt đầu ảnh hưởng đến Trần Hảo." Vừa quan sát vừa né tránh q·uả c·ầu l·ửa. Trọng Lâm xa nhất nên né tránh cũng dễ dàng. Hồ Đại thì chật vật né tránh, cũng có vài quả cầu nện trúng người Hồ Đại, khiến quần áo của hắn cháy sém.
Trần Hảo ngạnh kháng với cầu lửa, tìm cách tiếp cận Văn Dũng.
Văn Dũng vẫn cười ha ha. "Làm chó cho nhà họ Dương để được gì hả? Sau đó vứt bỏ như một công cụ đã hết hạn sử dụng." Văn Dũng cười gằn dữ tợn.
Mục đích của hắn vốn là b·ắt c·óc Dương Thiến, sau đó h·ành h·ạ Dương Thiến trước mặt Dương Kỳ Vũ. Rồi g·iết luôn cả hai cha con, sau đó chiếm đoạt tài sản của nhà họ Dương, hắn lên nắm quyền. Rồi từ đó từ từ khuếch trương lực lượng, làm bá chủ cả thành phố, quốc gia, sau đó thế giới. Hắn có lực lượng, hắn là một vị thần. Không ai ngăn cản được hắn.
"Giết hai con chuột kia đi." Văn Dũng nhìn Trọng Lâm cùng Hồ Đại, sau đó ra lệnh cho đàn em. Trần Hảo cũng là người nhà họ Dương, hắn muốn chiếu cố Trần Hảo. Còn Hồ Đại cùng Trọng Lâm, hắn không đặt trong mắt.
Trọng Lâm nhìn thấy đám đàn em xông lên, hắn nhíu mày, vội vàng rút lui, sau đó ẩn vào phía sau những gốc cây. Nơi đây là rừng rậm, rất thích hợp cho lẩn trốn.
Hồ Đại thì chật vật né tránh, trong miệng luôn mắng chửi Dị Năng Giả. Nhiệm vụ này, vượt quá sức tưởng tượng rồi. Hắn muốn đại sát tứ phương, hắn muốn một mình lập công, sau đó về tông môn, cho tông môn thấy Hồ Đại thiên tài cũng đã tiêu diệt phân bộ ma khí như thế nào. Kết quả ngược lại, hắn gặp Dị Năng Giả, đừng nói đại sát, bây giờ né tránh khỏi bị diệt sát đã khó khăn, nghĩ gì đến lập công.
Đàn đàn em lao lên bao vây Hồ Đại. Hồ Đại nhìn thấy đám tôm tép cũng muốn bao vây mình thì tức giận, gầm lên vung quyền t·ấn c·ông đám đàn em. Vừa t·ấn c·ông vừa né tránh, dù hoả cầu tập trung vào Trần Hảo, nhưng vẫn chiếu cố Hồ Đại. Mỗi khi Hồ Đại sắp đ·ánh c·hết một tên đàn em, thì một hoả cầu bay đến, buộc hắn phải né tránh.
"C·hết tiệt, c·hết tiệt." Hồ Đại tức giận và biệt khuất. Đánh thì đánh không c·hết, né thì né không xong. Hồ Đại bị áp chế toàn diện. Ánh mắt Hồ Đại lúc này cũng bắt đầu đỏ lên. Hắn tức giận đang dần mất kiểm soát.
"Một đám vô dụng." Trọng Lâm nghiến răng, địch chưa g·iết xong, đồng minh phe mình đã sắp bị cảm nhiễm. "Hệ thống, cho ta số liệu."
Ting!....
Nội khí: 5/10
Khí huyết: 35/50
Tinh thần lực: 7/10
Một bảng hệ thống hiện lên trước mắt, Khí huyết hồi phục tương đối nhờ cắn thuốc. Trọng Lâm vội suy tính, hai lần giải trừ ma khí là mười điểm khí huyết, còn chưa kể, hai kẻ này đều mạnh hơn hắn. Trọng Lâm cảm thấy thật phiền phức, vừa hồi phục chưa được bao lâu. Hắn thấy mình giống v·ú em thật, toàn đi lo lắng cho kẻ khác.
"Liều mạng!" Trọng Lâm cầm dao găm trong tay, lẩn trốn sau các gốc cây. Hắn chờ đợi thời cơ, nhất kích tất sát. Còn Trần Hảo cùng Hồ Đại bị cảm nhiễm, lúc này hắn không lo được, hắn muốn giữ điểm khí huyết cho lúc quan trọng. Cả hai có phát điên, thì cứ việc phát điên, sau đó hắn cứu sau.
Hồ Đại vừa tấn cống một tên đàn em, đang chuẩn bị ra sát chiêu thì một hoả cầu bay đến. Hồ Đại vội vàng né tránh. Tên đàn em thấy vậy thì lao lên t·ấn c·ông Hồ Đại "Khà khà, thần của bọn tao luôn ở bên cạnh phù hộ bọn tao, mày không g·iết được đâu."
Tên này vừa mới xông lên thì một dao găm từ phía sau đâm thủng tim của hắn. Trọng Lâm ra tay, hắn quá yếu nên không dám triền đấu, chỉ chờ thời cơ. Vừa ra tay là một mạng, sau đó vội vàng trốn tránh sau các gốc cây. Hồ Đại thấy vậy mừng rỡ. Hồ Đại đã nhận ra kế hoạch của Trọng Lâm.
Trọng Lâm muốn Hồ Đại làm mồi, còn Trọng Lâm là thợ săn. Thấy c·hết đi một tên đàn em, Hồ Đại cảm thấy vui vẻ một chút, ít ra cũng c·hết một đứa. Nhưng khi nhìn lại xung quanh, còn đến mấy chục đứa. Hồ Đại chán nản.
"Lên tinh thần, theo kế hoạch mà làm!" Trọng Lâm lúc này lợi dụng thời cơ đám đàn em ngây ngẩn vì có n·gười c·hết, Trọng Lâm đã liên sát thêm hai người, sau đó vội vàng trốn đi.
"Giết thằng nhóc con đó." Có người gầm lên, sau đó hơn chục người lao lên đuổi theo Trọng Lâm. Trọng Lâm vội vàng trốn đi. Hồ Đại lại tiếp tục bị vây công.
Trần Hảo bên này cũng không tốt hơn bao nhiêu. Nhiều lần hắn cố gắng áp sát Văn Dũng, nhưng Văn Dũng đều né tránh, không muốn cận thân với Trần Hảo. Trần Hảo cũng biệt khuất rống giận lên.
"Ha ha, tức giận sao?Rồi làm được gì ta?" Văn Dũng cười giận dữ. "Chó của nhà họ Dương thì chỉ có yếu đuối."
"Tao từng vì nhà họ Dương, làm tất cả, cứ nghĩ như vậy là tốt nhất, nhưng tao đã lầm, dù tao có làm tốt, nhưng cũng đến lúc nhà họ Dương vứt bỏ tao như vứt đi một đống rác." Văn Dũng gầm thét. "Mọi thứ đáng lẽ phải thuộc về tao."
Văn Dũng tiếp tục triệu gọi thật nhiều q·uả c·ầu l·ửa, đánh thẳng về phía Trần Hảo.
Trần Hảo liên tục né tránh. "Thế này không xong, liên tục né tránh như vậy, trước khi áp sát, không chừng ta đã mệt c·hết."
Trong đầu thầm nghĩ lên kế hoạch. Lần này né tránh vài quả hoả cầu, thấy khoảng cách giữa hắn và Văn Dũng rút ngắn một chút, hắn lựa chọn không né tránh nữa, mà lao lên. Một hoả cầu lao thẳng về phía Trần Hảo. Trần Hảo lấy tay đấm thẳng vào hoả cầu, làm hoả cầu lệch hướng, sau đó tiếp tục xông lên. Quả nào đánh không được thì Trần Hảo lấy thân gánh đỡ để tiết kiệm thời gian tiếp cận Văn Dũng.
"Liều mạng sao?" Văn Dũng cười lạnh với Trần Hảo. "Thứ này, đúng là loè loẹt nhưng yếu thật." Văn Dũng nhìn hoả cầu trên tay của minh cười cười.
Hoả cầu số lượng rất nhiều, nhưng thật sự là rất yếu. Vì Hồ Đại b·ị đ·ánh trúng cũng không gây ra thương tích bao nhiêu, có thể thấy được lực sát thương của nó. Chỉ là làm cản trở và gây khó chịu. Nhưng nếu chịu quá nhiều hoả cầu, cũng có thể c·hết người. Trần Hảo chỉ cần cố chịu đựng thì cũng không b·ị t·hương đáng kể.
"Tao thành toàn cho mày, con chó nhà họ Dương." Văn Dũng cười gằn. Ngọn lửa đen trên người hắn bừng cháy lên càng mãnh liệt. Hoá thành một thanh đao dài hơn một mét trên tay của Văn Dũng. "Cận thân sao? Đừng nghĩ là tao không dám cận chiến."
Văn Dũng gầm lên, một đao chém ra, v·a c·hạm trực tiếp với nắm đấm của Trần Hảo.
"Khà khà!" Văn Dũng áp sát mặt của Trần Hảo "Lực lượng của tao, mày thấy có tuyệt vời không?"
Văn Dũng liên tục chém ra nhiều đao vào người của Trần Hảo. Trần Hảo kịch liệt chống đỡ. Tia lửa văng ra tung toé. Brass Knuckl·es của Trần Hảo càng lúc càng nóng lên.
Trần Hảo ngưng trọng sắc mặt. Tên này cũng không yếu, cận chiến chiêu số chỉ đơn giản, nhưng lực lượng Dị Năng quá mạnh, khiến cho hắn cản trở cũng khó khăn.
Trần Hảo đưa brass knuckl·es lên đỡ một đao, sau đó quay người đá mạnh một cước vào người Văn Dũng. Một màng lửa mỏng màu đen hiện lên trước người của Văn Dũng, đón đỡ một cước của Trần Hảo. Văn Dũng đứng im cười lạnh, vung mạnh một đao đánh vào người của Trần Hảo.
Một vết chém thật dài trên người Trần Hảo, khiến máu bắn tung toé. Trần Hảo văng ngược ra sau, máu khoé miệng tuôn ra. Chỉ cận chiến một đòn, Trần Hảo đã gần trọng thương.
Vội vàng đứng dậy, lau đi v·ết m·áu của khoé miệng. Trần Hảo nhìn Văn Dũng.
"Ha ha, yếu đuối, thật là yếu đuối!" Văn Dũng cười ha ha. "nhà họ Dương thật là yếu đuối. Vệ sĩ mạnh nhất nhà họ Dương? Cổ Vệ Giả? Ha ha!!! Không gì hơn cái này"
"Nếu chỉ có nhiêu đây, mày c·hết đi được rồi!" Văn Dũng lạnh lùng nhìn Trần Hảo. Một hoả cầu bắn tới Trần Hảo. Văn Dũng cũng lao lên, muốn một đao chém c·hết Trần Hảo. Trần Hảo né tránh.
Hồ Đại bên này cũng đang cật lực né tránh, lúc này không còn hoả cầu nào bay về phía hắn. Nhưng số lượng quá đông, cũng khiến hắn đau đầu. Liên tục đánh trọng thương được mấy tên, Hồ Đại cũng thương tích đầy mình. Dù hắn là Cổ Võ Giả cấp 3, nhưng số lượng người cực kỳ đông, cũng khiến hắn ăn quả đắng. Một mình hắn đánh mười tên, hai mươi tên đều được. Nhưng năm sáu chục tên cùng vây lại. Hắn c·hết chắc.
Trọng Lâm nơi xa thì đánh du kích. Hắn trốn, thỉnh thoảng đâm ra một đao, không dám đánh chính diện. Chiến tích là g·iết được năm tên, còn lại gần mười tên. Nhưng lúc này, Trọng Lâm cũng đã kiệt sức. Cơ thể này quá yếu. Nếu là hắn ở Vẫn Tinh Động Thiên. Dù cho đông gấp trăm lần, bao gồm cả tên phóng lửa kia. Thì chỉ cần hắn phẩy tay, c·hết cả đám.
.....
p/s: Hôm nay sẽ xong trận này.