Chương 18: Hệ thống ra sân.
"Người thường cũng có thể g·iết ta sao?" Trọng Lâm cười khổ. "Sức mạnh, ta cần sức mạnh!!!" Trọng Lâm gào thét trong lòng.
Hắn giận, Lâm Ma Đầu giờ đây bị người bình thường đuổi g·iết. Hắn điên cuồng gầm thét và chạy trốn.
"Sức mạnh, ta càn sức mạnh!!!"
Một luồng ma khí từ từ thẩm thấu vào trong lòng của hắn, khiến ánh mắt hắn dần dần đỏ lên.
Ting!
Khu trục.
Tiếng của hệ thống vang lên, khu trục ma khí đang thẩm thấu vào trong lòng Trọng Lâm. Trọng Lâm cười khổ. Ta cũng bị ảnh hưởng. Chỉ vì ta quá yếu đuối.
Soạt!
Trong lúc Trọng Lâm thất thần, một tên đàn em đã nhân cơ hội đâm Trọng Lâm một dao vào lưng.
Trọng Lâm đuối sức ngã xuống đất. Máu tươi chảy dài trên lưng của hắn.
"Ha ha, Trọng Lâm ta, có một ngày lại bị người thường g·iết."
Trọng Lâm đấu với cao thủ, g·iết máu thành sông, đồ sát cả tông môn.
Trọng Lâm đấu với trời, thiên kiếp cũng không làm hắn khuất phục. Chỉ đưa hắn đến thế giới này.
Tại đây, hắn bị người thường g·iết!
Trọng Lâm không cam lòng, nhưng hắn chỉ biết cười khổ. Hắn đau đớn, lúc này hắn uất ức.
Thù sư phụ chưa trả. Tại sao đưa đến đây, hắn chưa biết.
Vừa đối mặt với thứ đã mang sư phụ hắn đi thì hắn cũng sắp được tiễn theo sư phụ hắn.
Trọng Lâm uất ức, nắm chặt nắm đấm. Hắn gầm lên.
"Cùng lắm thì c·hết!!!" Trọng Lâm tụ tập linh khí vào cơ thể. Tâm pháp của hắn, cần linh khí để thôi động. Lúc này hắn không quan tâm linh khí làm nứt cơ thể hắn hay không. Hắn trực tiếp hấp thu linh khí.
...
Hồ Đại lúc này cũng trở nên chật vật, khắp người đều là máu me. Hồ Đại cũng đã kiệt sức, lưng dựa vào gốc cây thở dốc.
"Ha ha, Hồ Đại ta đến đây là kết thúc." Hồ Đại lắc đầu. Hắn hăng hái xuống núi, quyết chí vang danh thiên hạ. Vừa xuất sư, đã sắp c·hết.
Hồ Đại liều từng sức lực cuối cùng, để thoát khỏi vòng vây. Nhưng lúc này đây, hắn đã sức cùng lực kiệt. Tay chân nào còn đủ sức ra đòn, chỉ là quơ quào vô lực.
Hắn lảo đảo quơ tay về phía trước, sau đó ngã xuống đất và ngất đi.
...
Trần Hảo khắp người thương tích và vết cháy sém. Trong lòng thầm nghĩ "Tên này quá mạnh. Tại sao hắn lại mạnh như vậy chứ!"
Ánh mắt Trần Hảo lúc này đã dần chuyển sang màu đỏ, cơn tức giận đang dần lấn áp đi lý trí của hắn. Tại sao tên này lại mạnh như vậy. Hắn thật sự không hiểu. Vì lúc hắn đến nhà họ Dương, hắn đã gặp Văn Dũng, và tất nhiên, Văn Dũng chỉ là người bình thường. Còn hiện tại, Văn Dũng là cao thủ Dị Năng Giả, đủ sức vờn Trần Hảo, một cao thủ Cổ Võ Giả Trung Cấp cấp 4, đến gần c·hết.
Trần Hảo lúc này quay sang nhìn Hồ Đại cùng Trọng Lâm. Hắn thấy Hồ Đại đã mất sức và ngã xuống đất, có lẽ sắp c·hết. Trọng Lâm thì biến mất, chắc rằng tên nhóc này cũng không khá hơn bao nhiêu.
Trần Hảo nghiến răng nhìn Văn Dũng.
"Tiểu thư, ta phải cứu tiểu thư." Chấp niệm của Trần Hảo là cứu Dương Thiến, hắn quyết định không quan tâm Hồ Đại cùng Trọng Lâm, lao về phía trước để cứu tiểu thư của hắn.
Văn Dũng cười ha ha. "Con chó nhà họ Dương thật là quá yếu mà." Văn Dũng vẫn còn tâm tư đùa giỡn Trần Hảo. Văn Dũng muốn phát tiết lòng căm thù của mình. Trần Hảo chỉ là món khai vị của hắn. Vẫn còn gia chủ nhà họ Dương, Dương Kỳ Vũ, đó mới là món chính.
Văn Dũng cười cười triệu hồi ra một bầu trời hoả cầu, liên tiếp rơi vào Trần Hảo, ép Trần Hảo né tránh, còn hắn thì lao lên. Từng đao, từng đao gọt đi thịt trên người Trần Hảo.
...
"Ting! Phát hiện linh khí. Ký chủ đang hấp thụ linh khí. Sinh mệnh lực của cơ thể đang dần hạ thấp. Cần mở chế độ khẩn cấp."
Trọng Lâm lúc này đang đánh cược, hắn cược, cơ thể hắn đủ sức hấp thụ linh khí để hắn mạnh mẽ hơn. Và hắn cược hệ thống.
Hắn vốn không tin hệ thống. Nhưng hệ thống từng khăng khăng hệ thống là giúp đỡ hắn. Vậy nên hắn cược hệ thống sẽ cứu hắn.
Chưa kể hắn còn suy nghĩ, nếu có người coi hắn là con cờ, sắp đặt hệ thống trên người hắn, thì chắc chắn sẽ không để hắn c·hết được. Nên lúc này hắn đánh cược toàn bộ sinh mạng của hắn vào hệ thống.
Sâu trong não hải của Trọng Lâm, một con chó pug ngưng trọng, nó nhìn về một màn hình.
Trên màn hình là một thanh niên. Tứ chi bị trói lơ lửng trong không trung. Sau lưng hắn là một hố đen sâu thẳm. Hố đen đang thôn phệ toàn bộ không gian xung quanh, nhưng thanh niên này, đang trấn áp không cho hố đen phát triển.
Lúc này thanh niên kia đã không có dấu hiệu của sự sống. Hai mắt hắn nhắm lại. Từng luồng khí đỏ thẳm từ cơ thể hắn tràn ra, ngăn cản những khí tức màu đen từ cái hố sau lưng đang tràn ra thôn phệ không gian xung quanh.
"Thật phiền phức, vừa hấp thu không được bao nhiêu..." Tiểu Trí cười khổ. Nó đóng màn hình lại. Nhìn vào bên trong cơ thể Trọng Lâm. Từng luồng linh khí đang tràn vào cơ thể của hắn. Vừa p·há h·oại, vừa tẩm bổ. Đủ loại linh khí, ngũ hành, dị linh, thứ gì cũng có. Nếu cứ tiếp tục thế này, Trọng Lâm trước sau gì cũng c·hết, vì cơ thể hắn không đủ để chứa chấp linh khí. Chắc chắn sẽ nổ tung.
Trọng Lâm lúc này đã điên cuồng, khi linh khí nhập thể, cơ thể hắn đau nhức. Sau đó từng dòng khí tức đủ màu hiện ra trên người hắn, sau đó là da trên người của hắn nứt ra, máu tươi phun tung toé. Trọng Lâm biết, đây là hậu quả của việc cơ thể không thể thừa nhận linh khí. Nhưng hắn không quan tâm, hắn cần g·iết địch.
Vận chuyển nội công Thái Cực Hoá Công Pháp, quyền pháp Thái Cực mang theo linh khí, không còn yếu đuối như xưa.
Trên tay Trọng Lâm hiện ra đủ loại màu sắc. Một quyền đánh về phía tên đàn em. Chỉ một quyền, tên đàn em máu thịt tung toé như bị đại bác bắn.
Trọng Lâm cũng không khá hơn bao nhiêu. Chỉ một quyền, cơ thể hắn muốn nứt toác ra, máu phun như suối. Cố nén cơn đau, hắn lao đến một tên khác. Liên tục diệt sát toàn bộ những tên đang đuổi g·iết hắn. Trọng Lâm lúc này đã thành huyết nhân. Máu me khắp người, có máu của hắn, có máu của kẻ địch.
Ánh mắt của Trọng Lâm lúc này tàn nhẫn, đầy sát khí và phẫn nộ. Hắn nhìn về phía Hồ Đại, Hồ Đại phát hiện động tĩnh cũng nhìn về phía hắn. Nhưng lúc này Hồ Đại đã nằm xuống, ánh mắt mờ đục. Bờ môi nhúc nhích bảo Trọng Lâm mau trốn.
Trọng Lâm gầm thét lao đến bên người Hồ Đại.
Những sâu kiến này không đáng để hắn nằm xuống, hắn phải g·iết sạch bọn này để giải toả cơn tức trong lòng.
Trọng Lâm ra quyền, một quyền một mạng. Đám đàn em hoảng sợ chạy tứ phương.
Nhưng lúc này Trọng Lâm cũng như đèn cạn dầu. Hắn ngã xuống, máu nhuộm toàn thân. Đầu đau nhức, hắn không thể chịu đựng được nữa. Hắn ngất đi.
Trước khi ngất, hắn thanh tỉnh, suy nghĩ "Tại sao ta không trốn mà lại điên cuồng như vậy. C·hết là đáng mà!" Hắn cười khổ rồi ngất đi.
Ma khí trong cơ thể Trọng Lâm lúc này tung hoành thẩm thấu khắp nơi, nào có chỗ cho lí trí hắn suy nghĩ.
"Khẩn cấp! Khẩn Cấp!
Khí huyết: 1/50
Nội khí: 0/10
Tinh thần lực: 0/10
Khẩn cấp, tính mệnh nguy cấp!!! Bật chế độ khẩn cấp!"
Trọng Lâm nằm bất động trên đất, Hồ Đại thấy vậy cũng cười cười nhắm mắt lại. "Vĩnh biệt."
Trần Hảo lúc này ánh mắt đã trở nên đỏ rực, trên thân toàn bộ không một nơi nguyên vẹn. Chỗ thì thiếu thịt, chỗ thì cháy sém như thịt nướng. Sau lưng hắn hiện ra một đao của Văn Dũng. Đao đâm xuyên thủng lưng hắn.
Văn Dũng cười điên cuồng, vặn vẹo.
"Nhà họ Dương, đây chỉ là lợi tức mà thôi!" Văn Dũng cười gằn nhìn Trần Hảo, ánh mắt căm thù như đang nhìn Dương Kỳ Vũ.
Bỗng nhiên lúc này hắn quay đầu nhìn ra phía sau, nơi chiến trường của Hồ Đại và Trọng Lâm.
Linh khí xung quanh khu rừng trở nên b·ạo đ·ộng, toàn bộ tụ tập thành một vòng xoáy. Khiến cho dị năng trong cơ thể của Văn Dũng cũng trở nên b·ạo đ·ộng, làm Văn Dũng khó chịu. Hằn nhìn về nơi linh khí tụ tập thành thực thể một lốc xoáy. Lốc xoáy dần dần tụ hội trên người Trọng Lâm, nhưng không đi vào người Trọng Lâm, mà làm thành một màn bao bọc xung quanh người Trọng Lâm.
"Thật thảm!" Một tiếng vang lên nhẹ nhàng, tiếng nói như đến từ trên trời, vang vọng khắp nơi.
Trọng Lâm từ từ đứng lên, ánh mắt của hắn lúc này tinh khiết, không còn đỏ bừng, ma khí trong cơ thể cũng biến mất sạch sẽ.
"Bị đám sâu mọt đuổi g·iết, thật quá thảm." Trọng Lâm nhíu nhíu mày nhìn xung quanh.
"Chỉ có khoảng 5 giây." Trọng Lâm nói thầm trong đầu. "Quá ít, nhưng ai bảo do hắn quá yếu. Nhưng 5 giây cũng đủ rồi".
Thì thầm trong miệng. Trọng Lâm nắm chặt nấm đấm, sau đó tung quyền về phía trước. Linh khí xung quanh như hoá thành một con rồng gió, điên cuồng gào thét càn quét xung quanh. Đám đàn em của Văn Dũng vừa chạm vào cơn gió này thì thịt nát xương tan, biến mất không còn để lại một chút tro tàn, cứ như chưa từng xuất hiện trên thế gian.
Văn Dũng ánh mắt co vào, nhìn về phía Trọng Lâm. "Thần....thần cấp!"
Bỗng nhiên Văn Dũng cảm thấy hoảng sợ. Hoảng sợ trên cấp độ tinh thần, như sinh vật cấp thấp gặp gỡ đỉnh cấp hung thú. Run rẩy! Không một chút lực phản kháng! Đó là cảm xúc của Văn Dũng lúc này.
"Một giây." Trọng Lâm cười cười nhìn về phía Văn Dũng. "Sợ hãi sao? Thứ như mày, không nên tồn tại nơi này!"
Một khí tức mạnh mẽ, sát phạt, uy áp cực kỳ kinh khủng đè nén lên người Văn Dũng. Khí tức này không phải là thiên địch của ma khí trong người hắn. Mà khí tưc này, khiến hắn cảm giác, còn cuồng sát gấp ngàn lần, vạn lần so với khí tức ma khí trên người hắn.
Nếu nói Văn Dũng gặp Trọng Lâm hiện tại như hai loài sinh vật khác biệt nhau về cấp độ. Thì khí tức ma khí của Văn Dũng gặp khí tức của Trọng Lâm cảm giác đồng nguyên nhưng khác biệt về giai cấp. Cũng hiếu sát, bạo ngược. Nhưng Văn Dũng thì như đứa con nít tập đi, còn Trọng Lâm thì như một vị thần.
"Đại...đại nhân...tha...tha...cho tiểu...tiểu nhân..." Văn Dũng run lẩy bẩy cầu xin. Hắn không có một chút sức phản kháng, một tia ý chí phản kháng hay ra chiêu cũng không có. Hắn run lẩy bẩy quỳ xuống đất cầu xin. Đây là hai chân hắn không tự chủ quỳ xuống.
"Còn tận 4 giây." Trọng Lâm cười cười, hắn nhìn xung quanh. "Thật là nơi tốt, tiếc là không có bao nhiêu thời gian."
"Nhật Thánh Tử, ngươi đi nước cờ khá hay? Nhưng rất tiếc, ta cũng đã ra cờ. Chờ ngươi tiếp chiêu!" Trọng Lâm nhìn lên trời cao.
Văn Dũng không lọt vào mắt của hắn lúc này. Với Trọng Lâm, Văn Dũng chỉ như con kiến, tiện tay là diệt.
"Nhật Thánh Tử, ta chờ người ra cờ! Ha ha ha" Trọng Lâm cười to rất sảng khoái. Sau đó hắn vẫy vẫy nhẹ tay. Văn Dũng biến mất.
Lúc này trên người Trọng Lâm v·ết t·hương đang từ từ khép lại, nhưng lại tiếp tục nổ tung ra, linh khí vẫn đang quấy phá trong cơ thể hắn.
"Thật yếu đuối, ta đã dùng linh khí trung hoà và dẫn động tẩy rửa, nhưng vẫn không thể thừa nhận. Đúng là cơ thể thật yếu đuối." Trọng Lâm lắc đầu cười khổ. "Thôi thôi, xem như món quà đầu tiên cho ngươi vậy."
Toàn bộ ma khí xung quanh rừng rậm, bỗng nhiên tụ tập lại quanh người Trọng Lâm, sau đó linh khí cũng tụ tập lập. Cả hai tạo thành một vòng thái cực quỷ dị. Một bên là đen kịt, một bên là đủ loại màu sắc. Cả hai loại xoắn vào nhau. Sau đó từng tia khí tức màu trắng sữa nhẹ nhàng dẫn vào cơ thể Trọng Lâm, cải tạo cơ thể hắn. Nhưng chỉ mới vài tia, cơ thể hắn đã thay đổi nghiên trời lệch đất.
Trọng Lâm lúc này cười mỉm, lại không dẫn khí tức vào cơ thể nữa. "Nhiều quá không ổn, phải đi từng bước, không thể ăn một ngụm là mập."
"Nơi này sau này chắc hẳn sẽ thành thánh địa" Trọng Lâm cười cười nhìn cánh rừng xung quanh. "Đến giờ rồi." Trọng Lâm cười cười nhắm mắt lại. Sau đó ngã ra đất. Bất tỉnh.
Vòng xoáy Thái Cực vẫn ở trên không, từ từ biến thành những tia khí tức màu trắng sữa, hoà tan vào không khí và rải xuống khu rừng này.
Những tia khí tức này thẩm thấu một chút vào những sinh vật bên dưới khu rừng.
Cây cối trở nên xanh tươi hơn. Ánh sáng cũng rực rỡ hẳn lên, không còn âm u một mảnh.
Trần Hảo cùng Hồ Đại lúc này đã b·ất t·ỉnh nằm dưới đất, nhưng v·ết t·hương trên cơ thể từ từ khép lại. Hơi thở của cả hai từ thở dốc, hít vào thì ít thở ra thì nhiều, dần dần trở nên nhẹ nhàng và như chìm vào giấc ngủ.
Trọng Lâm, Hồ Đại, Trần Hảo, chìm vào giấc ngủ trong rừng sâu.
Cây cối bỗng nhiên xanh tốt hơn,