Chương 35: Sóng gió khởi.
Trọng Cường đã rời nhà được vài ngày. Trọng Lâm cũng đã truyền thụ hết công pháp cho cha hắn, cũng như cách tu luyện của thế giới kia. Sau đó hắn biến mất, cha hắn mang một bụng suy tư, nhiều điều không hiểu, nhưng Trọng Lâm đã trốn.
Này thì bắn ta! Vậy thì tự mà tu luyện!
Trọng Lâm trả thù cha hắn, nhưng cũng chẳng là gì. Vì chỉ cần cha hắn suy ngẫm một tí là sẽ hiểu, vì hắn đã trình bày hết rồi. Chỉ là nhất thời cha hắn chưa kịp nghiệm ra mà thôi. Cái gì chính mình nghiệm ra sẽ nhớ lâu hơn là người khác giảng giải, vậy nên cơ sở toàn bộ Trọng Lâm đã trình bày, còn lại là do cha hắn trải nghiệm mà ra.
Cũng không vì cha hắn đã rời đi mà Trọng Lâm bỏ hẳn bài tập. Cha hắn nói đúng, thế giới này có một thứ uy h·iếp được các võ giả lẫn dị năng giả cấp thấp, đó là v·ũ k·hí nóng. Mặc cho ngươi mạnh mẽ, mặc cho ngươi bay lượn, chỉ cần không phải là võ sư cao cấp, thì v·ũ k·hí nóng đều có sức uy h·iếp nhất định.
Một khẩu súng lục dư sức đ·ánh c·hết võ giả sơ cấp từ cấp 3 trở xuống, một khẩu súng ngắm tân tiến, một khẩu phóng lựu hay đạn dược hạng nặng đều có khả năng gây nguy hiểm cho võ giả trung cấp từ cấp 4 đến cấp 6. Chỉ có từ cấp 7 trở lên, võ giả gần như thoát khỏi phạm trù loài người, đạn bắn không thủng, bom mìn không thành vấn đề, đạn h·ạt n·hân lãnh một quả thì cả hai cùng thành cát bụi. Chỉ là đạn h·ạt n·hân bị khống chế bởi các cường quốc.
Có một điều mà chính Trọng Lâm cũng không hiểu. Các v·ũ k·hí nóng đều không được hoan nghênh trong giới chức nghiệp giả, kể cả các môn phái cao cấp, đều không có v·ũ k·hí nóng, chỉ trừ Cổ Vệ. Bất kỳ môn phái nào tàng trữ v·ũ k·hí nóng thì đều bị các môn phái khác bài trừ, còn giữ đạn h·ạt n·hân, thì chúc mừng, ráng giấu đi, không thì toàn bộ giới chức nghiệp giả sẽ t·ruy s·át đến tận cùng.
Đối với giới chức nghiệp giả, đều xem v·ũ k·hí nóng là dành cho kẻ yếu đuối, còn bọn họ thì cơ thể chính là v·ũ k·hí mạnh nhất.
Cuộc chiến của người thường và chức nghiệp giả cũng từng xảy ra, về phần thắng thua, đương nhiên nếu Thần Cấp không ra thì ai thắng ai thua cần phải xem xét lại.
Thần Cấp là đúng nghĩa vượt qua phạm trù loài người, lúc này họ có thể tự do phi hành. C·hết vì chiến đấu với Thần Cấp khác hoặc biến mất, chứ chưa từng nghe nói Thần Cấp nào bị người bình thường dùng v·ũ k·hí nóng tiêu diệt.
Tại thế giới này, không có ai chúa tể ai, không phải dị năng giả sẽ vô địch, cũng không phải thành Cổ Võ Giả là vô địch. Mà người thường cũng không phải yếu đuối. Một tên cấp 9 cũng có thể bị một q·uân đ·ội mài tới c·hết.
Vậy nên tại thế giới này, Võ Giả như Trọng Lâm tập cách tránh né các v·ũ k·hí nóng là điều cần thiết. Bài tập hiện tại của Trọng Cường dành cho Trọng Lâm là bài tập cần thiết để phán đoán và né tránh v·ũ k·hí nóng. Còn dùng thân kháng đạn... mặc áo giáp vào chắc có thể.
Võ giả sơ cấp, gặp v·ũ k·hí nóng, tránh không được thì chỉ có c·hết!
Nhưng cũng nhờ bài tập của Trọng Cường đề ra, Trong Lâm đối với khống chế thân thể trở nên cực kỳ linh hoạt, gần như có thể khống chế được trăm phần trăm.
Lúc đầu còn nghe tiếng la hét của Trọng Lâm, nhưng những ngày về sau, từ từ ít dần. Trọng Lâm thân pháp cũng tiến bộ, hiện tại hắn có thể né tránh một lúc 15 máy bắn cùng lúc. Cao hơn thì chưa né được, nhưng thân pháp của hắn cũng đã đạt tới đỉnh cao của cấp độ này.
Sinh mệnh chi khí đã chính thức hoà làm một với cơ thể của Trọng Lâm. Thực lực Trọng Lâm cũng tiến bộ một bước dài. Sức mạnh của tay hắn đã đạt đến 2000kg. Chỉ còn một chút nữa là đạt đến Luyện Thể Hậu Kỳ, tức là cấp 3 sơ cấp của võ giả thế giới này.
"Hệ Thống! Cho ta bảng số liệu!"
Trọng Lâm thầm niệm trong đầu.
Khí huyết: 110/110
Nội khí: 20/20
Tinh thần lực 15/15
Linh khí: 15/15
Sau khi sinh mệnh chi khí hoà tan toàn bộ trong cơ thể Trọng Lâm thì dòng này cũng biến mất. Năm điểm tiềm năng, hắn cũng tăng hết vào tinh thần lực, chỉ vì một lý do, điểm này tăng trí thông minh, hắn cần phải học để thi.
Sự thật quả đúng như vậy, sau khi tăng điểm này, khả năng tiếp thu học hỏi của Trọng Lâm tăng lên cực kỳ nhiều, dù chỉ thêm năm điểm, nhưng thông minh tiếp thu cứ như mạnh gấp mấy lần, kiến thức cơ sở, Trọng Lâm chỉ mất một ngày là tổng hợp xong toàn bộ. Hiện tại hắn đang được Lý Dương kèm cặp nâng cao để thi cử.
"Tiểu Trí, thật hoài niệm ngươi."
Trọng Lâm thầm thở dài, mất đi một tên hay lải nhải, cũng rất buồn. Nhưng buồn nhất, là tên đó ra đi vì hắn. Đây như một cái khảm trong lòng hắn. Hắn từng hỏi hệ thống, làm cách nào để đưa Tiểu Trí trở lại, hệ thống cũng không trả lời.
Từ sau khi Tiểu Trí biến mất, hệ thống trở nên trì trệ rất nhiều, đơn giản như một bảng số liệu, không còn gì nữa. Võ học Bắc Cương Tông cũng biến mất, hệ thống cũng mất đi chức năng giải đáp thắc mắc cho hắn. Nhưng có một điều, mỗi khi hắn dẫn linh luyện thể, có một phần linh khí, tràn vào não hải của hắn, hắn biết đây là hệ thống đang lấy đi, cũng giống như lần đầu hệ thống kích hoạt. Hắn không biết phải cần bao nhiêu thì Tiểu Trí mới thức tỉnh, nhưng chắc chắn Tiểu Trí sẽ thức tỉnh, nên hắn liên tục dẫn linh luyện thể, mặc dù tiêu tán 8 9 phần, một phần còn lại cũng bị hệ thống hấp thu gần hết nhưng Trọng Lâm vẫn kiên trì.
"Thiếu gia, hôm nay dừng ở đây nhỉ?" Một tên võ sinh dò hỏi Trọng Lâm.
Có mấy võ sinh tham gia tập luyện cùng Trọng Lâm vào mỗi buổi sáng, sau khi lão sư rời đi, thì nhiệm vụ coi Trọng Lâm học tập đều do bọn họ. Nhưng ngoài tưởng tượng là thiếu gia sẽ lười biếng, đằng này thiếu gia còn đến tập luyện sớm hơn bọn họ. Sáng nào đến thì thiếu gia cũng đã mồ hôi đầy người rồi.
"Dừng thôi, cũng đến giờ ta phải lên lớp, mọi người tiếp tục tập luyện nhé. Không vì cha ta rời đi mà lười biếng đâu đấy!" Trọng Lâm cười ha hả rời đi.
Hắn tiếp tục phải đến lớp, kỳ thi cũng đang đến rất gần rồi.
Nhưng lần này, đến lớp hắn có chút bất đắc dĩ. Hiện tại, hắn nổi tiếng khắp toàn trường.
Sau lần đánh nhau với Nguyễn Bân, chính xác là h·ành h·ạ mới đúng, vì người ta có đánh được hắn cái nào đâu. Hắn trở nên nổi tiếng, thành đại thần trong mắt nhiều đứa con gái.
Trọng Lâm vốn dĩ cũng khá điển trai, dáng người không quá lực lưỡng, nhưng cũng rất rắn chắc khoẻ mạnh. Chưa kể gia thế khủng của hắn. Trước kia chẳng ai quan tâm, vì Trọng Lâm như người vô hình. Nhưng một trận thành danh, lúc này hắn thành đại thần.
Đại thần của thời đại này rất kỳ cục. Ngươi mặt mũi xấu xí, lại thích đánh nhau thì chắc chắn là lũ d·u c·ôn. Nhưng chỉ cần ngươi đẹp trai, gia thế khủng, biết đánh nhau, thì đó lại là đại thần. Còn lại, ai mà quan tâm. Từ lúc đó gia thế của Trọng Lâm bỗng nhiên bị lan truyền trong trường, lúc đó mọi người mới vỡ lẽ ra, hoá ra đây là cháu trai của Vân Lão. Đây không phải đại thần thì còn là ai nữa chứ?
Thế là hàng ngày đi học, Trọng Lâm được đút một đống thư, ăn thư thay ăn sáng.
Nhưng kỳ lạ là, sau lần đấy, Nguyễn Bân cũng biến mất, không ai biết hắn đi đâu. Chỉ là không còn thấy hắn đi học nữa.
"Lâm, mày giờ nổi tiếng quá." Lý Dương trêu ghẹo, hôm nào cũng vậy. Đếm số người tỏ tình và gửi thư thành thú vui mới của Lý Dương. Hắn còn rảnh rỗi đến mức so sánh hôm qua với hôm nay coi hôm nào "đắt khách" hơn.
Dương Thiến thì ngày càng khó chịu ra mặt. Trọng Lâm và Lý Dương đều không hiểu lý do. Chỉ thấy Dương Thiến cau có, Trọng Lâm đụng đến là như lửa châm vào dầu, bùng nổ rất mạnh mẽ.
"Mày thích không? Tao nhường!" Trọng Lâm lườm lườm Lý Dương.
"Được, bày tao cách trở thành siêu nhân như mày, tao đồng ý ngay!" Lý Dương trả lời ngay không cần suy nghĩ. Từ hôm thấy Trọng Lâm và Hồ Đại thể hiện, hắn đã có tâm muốn hướng đến Cổ Võ, nhưng không có cách, không tìm được đường nào để mà vào.
Trọng Lâm bó tay, vấn đề này, hắn không trả lời, vì hắn không muốn kéo Lý Dương vào. Cổ Võ rất nguy hiểm, không đơn giản như bên ngoài. Chưa kể, Lý Dương chưa chắc là có phù hợp để tập luyện hay không.
"Coi như tao chưa nói gì." Trọng Lâm lắc đầu bỏ đi. Lý Dương thấy vậy cũng chán chường. Nhiều lần dụ dỗ Trọng Lâm dạy cho hắn, nhưng đều bất thành.
"Xin lỗi... anh là Trọng Lâm?" Một giọng con gái rất dễ thương, nói rất nhỏ. Trọng giọng nói còn có phần e ngại.
"Đến... đến, lại đến rồi haha" Lý Dương cười rất khoái chí.
Trọng Lâm thì lại ngán ngẩm lắc đầu, lại nữa, thật phiền.
"Không, em nhận nhầm người rồi." Trọng Lâm từ chối rồi đi thẳng.
"Không... không nhầm đâu." Cô gái không chịu thua, vội chạy theo Trọng Lâm.
"Đây là tình cảm của em, mong anh xem xét." Cô gái vội nhét một lá thư vào tay của Trọng Lâm.
"Anh hãy xem hết đi nhé!" Nói xong cô gái vội vã chạy mất.
Lý Dương thì ngồi cười rất khoái chí.
"Xem xem, lá thứ 5 trong buổi sáng. Ha ha, đắt khách." Lý Dương lại một trận dễu cợt Trọng Lâm.
Trọng Lâm nhìn nhìn lá thư trong tay, sau đó tiện tay vứt đi. Lần nào cũng vậy.
"Này này, sao lại vứt đi chứ, mở ra xem đi." Lý Dương lại tiếp tục nhặt thư và mở ra xem, lần nào chẳng thế, lúc đầu còn e ngại, lâu dần thành thói quen.
Lý Dương tò mò cầm lá thư lên sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi trong rất biến thái.
"Thơm...thật...khoan" Lý Dương vội vã ngậm miêng, sau đó hắn bàng hoàng vội mở lá thư ra.
"Lâm, thư này có mùi máu tươi!"
Trọng Lâm nghe vậy vội nhìn sang. Thời này, dùng máu t·ấn c·ông t·ình nhân? Phim à.
"Trọng Lâm, trân trọng giây phút còn sống hiện tại đi, tao sẽ lấy mạng của mày. Sớm thôi.
Ký danh: Bề tôi trung thành của Vương."
"Vương?" Trọng Lâm tò mò. Còn là bề tôi, một kẻ sùng đạo? Hay một tổ chức.
"Mày biết là ai không?" Lý Dương quay sang nhìn Trọng Lâm.
"Tìm cô gái khi nãy đi, nhanh lên." Trọng Lâm nhìn nhìn lá thư, hắn phát hiện một điều, máu viết trong thư, có ma khí, rất nhạt, nhưng thật sự là ma khí.
"Không thấy." Lý Dương nhìn xung quanh sau đó lắc đầu.
"Tìm, nhanh lên, tìm ra cô ta, có chuyện rồi, cô ta mang ma khí trên người." Trọng Lâm tức tốc ra lệnh. Hắn không nhận ra ma khí, tại sao vậy chứ, vì ma khí quá mỏng manh hay sao? Hay kẻ này, giấu diếm ma khí?
Trường học rất đông, nếu để cô ta l·ây l·an ma khí trong trường, thì đó là chuyện lớn.