Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Biết Võ

Chương 36: Thiếu nữ bí ẩn.




Chương 36: Thiếu nữ bí ẩn.

Lùng sục hết toàn bộ trường học, đều không thấy cô gái đó. Trọng Lâm sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

"Hệ thống, quét ma khí khu vực xung quanh đây!"

"Ting! Bắt đầu quét... Thời gian chờ đợi... 3600s... Phạm vi quét 100m..."

Một dòng chữ hiện lên. Trọng Lâm đọc xong cảm thấy muốn thổ huyết. Chờ một tiếng, lúc này cơm cũng nguội mất rồi. Từ khi Tiểu Trí biến mất, hệ thống trở nên quá trì độn. Trọng Lâm chán nản chẳng còn muốn dùng đến hệ thống.

"Đành phải chờ, trong lúc đó thì cứ chạy thôi." Trọng Lâm tiếp tục chạy tìm kiếm. Hắn có khả năng phát hiện ra ma khí, dù chỉ trong phạm vi ngắn. Năng lực này thức tỉnh sau khi hắn trở về từ trận chiến với Văn Dũng. Cơ thể hắn cực kỳ mẫn cảm với ma khí. Nhưng chỉ trong phạm vi rất ngắn.

Cắm đầu chạy như ruồi không đầu, Trọng Lâm biết đây không phải cách. Nhưng cũng hết cách rồi, chỉ có thể làm như vậy.

Liên tục chạy loạn trong trường, Trọng Lâm rời khỏi trường, tìm kiếm xung quanh.

"Ma khí..." Trọng Lâm bỗng nhiên cảm giác được có ma khí gần đây, nhưng cực kỳ mỏng manh.

Trọng Lâm vội vàng chạy theo hướng của ma khí. Đến nơi, là một khu dân cư cực kỳ vắng vẻ, và còn là ngõ cụt?

Ma khí biến mất ở nơi này. Trọng Lâm nhìn xung quanh, hắn cực kỳ cảnh giác. Nhưng xung quanh hoàn toàn không có ai, chỉ có một chút ma khí, khí tức xung quanh đây lại cực kỳ âm u.

Bỗng nhiên lúc này một chiếc dao găm phóng tới từ xa. Trọng Lâm vội vàng né qua một bên.

Dao găm phóng trúng vách tường, trên dao găm gắn một lá bùa.

"Phá!" Một giọng nữ từ xa vang lên. Dao găm nổ tung. Cơn chấn động của v·ụ n·ổ cực gần Trọng Lâm, Trọng Lâm vội vàng lăn người né tránh.

Một cô gái mặc đạo bào pháp sư, tay cầm lá bùa,tóc dài quấn quanh cơ thể. Chỉ là đôi mắt cô ấy quấn một chiếc vải trắng, che kín đôi mắt.

"Càn la đáp na, động cương thái huyền . trảm yêu phược tà, sát quỷ vạn thiên." (*)

Cô gái tay bắt ấn, miệng niệm chú ngữ. Một luồng khí màu xanh hiển hiện, bay thẳng về phía Trọng Lâm.

Trọng Lâm hoảng hốt. "Cái quỷ gì vậy?"

Trọng Lâm né tránh luồng khí màu xanh này, nhưng né tránh thế nào, luồng khí xanh cũng luôn bay về phía Trọng Lâm. Trọng Lâm huy quyền, đấm mạnh về phía dòng khí màu xanh này, tay hắn bao bọc bởi linh khí. Nhưng kết quả, luồng khí xanh này vẫn xuyên qua tay hắn, đánh lên người hắn.



Chuyện kỳ lạ là, luồng khí này bay xuyên qua người Trọng Lâm. Còn hắn, chẳng cảm thấy gì hết. Chỉ có cảm giác, như có một thứ gì đó trên người hắn bị tiêu huỷ. Nhưng hắn không biết đó là gì.

"A... không phải quỷ! Vậy sao trên người hắn lại có tử khí?" Cô gái lẩm nhẩm trong miệng.

"C·hết tiệt! Con nhỏ này là thứ gì đây!" Tự nhiên bị phóng dao, rồi lại bị luồng khí xanh đánh vào người. Trọng Lâm bực tức, hôm nay là ngày gì vậy. Sao tự nhiên nhiều chuyện rắc rối xảy ra thế này.

"Thật sự là người bình thường. Có lẽ l·ây n·hiễm tử khí đâu đó mà thôi." Cô gái tiếp tục lẩm bẩm trong miệng.

Trọng Lâm lúc này muốn cho cô gái này một trận đòn. Không hiểu sao lại b·ị đ·ánh, còn đứng lẩm bẩm một đống thứ hắn không hiểu. Vấn đề là, ngôn ngữ cô gái đó nói, hắn không hiểu.

Cô gái này, nói tiếng ngoại quốc, là tiếng của quốc gia phương bắc, tiếp giáp với Đại Việt Quốc, Vận Quốc. Ngôn ngữ nước này, hắn không hiểu a. Nói cứ như hát, hắn hoàn toàn nghe không hiểu.

"Có lẽ đã nhầm, chắc mình nhầm rồi. Đây thật sự là người bình thường!" Cô gái lại tiếp tục lẩm nhẩm trong miệng. "Sư phụ có dạy rằng, nếu lỡ sai thì phải xin lỗi. Nhưng rõ ràng mình cảm nhận được tử khí và âm khí từ người này, tại sao bây giờ lại không có. Xung quanh đây vẫn còn rất nhiều tử khí và âm khí. Có lẽ thật sự nhầm rồi."

Trọng Lâm phát cáu, nói một tràng hắn chẳng hiểu gì cả. Còn đánh hắn.

"Tôi xin lỗi." Bỗng nhiên lúc này cô gái nói một câu bằng tiếng Đại Việt. Sau đó quay người chạy mất.

Trọng Lâm ngẩn ra. Cái quái gì vậy?

Chưa kịp hoàn hồn chuyện xảy ra, cô gái đã chạy m·ất t·ích, thật sự tốc độ chạy rất nhanh. Phải nói là giống như bay. Cô gái nhảy mấy cái, sau đó biến mất trên nóc nhà. Trọng Lâm đứng bên dưới ngẩn ra. Không biết chuyện gì xảy ra.

Trọng Lâm hoàn hồn, vội vã đuổi theo, nhưng hắn vừa nhảy lên nóc nhà, thì cái bóng cũng không thấy. Hắn hậm hực nhảy xuống, quay lại trường học.

Trên đường quay lại trường, hàng đống cảm xúc ngổn ngang bực tức, Trọng Lâm cảm thấy khó chịu. Thư khiêu chiến? Rồi cô gái thần bí với luồng khí màu xanh? Vô duyên bị t·ấn c·ông, sau đó chuồn mất.

"A a a a!" Trọng Lâm bực tức thét lên.

Soạt!!!

Trả lời hắn là một quyền đến từ phía sau. Trọng Lâm vừa nghe tiếng gió và cảm nhận được chuyển động sau lưng, hắn quay người né ra. Có người t·ấn c·ông hắn từ phía sau.

Trọng Lâm bùng nổ. Lần này bất kể kẻ nào, hắn muốn g·iết người.

Trọng Lâm tụ linh khí ở hai tay, tạo thành ngọn lửa bọc lấy tay hắn. Chân đạp phong linh khí, thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn. Hắn t·ấn c·ông vào người đánh lén hắn.



"Ồ, tiến bộ thật lớn nha!" Hồ Đại cười hí hửng đối quyền với Trọng Lâm. Người t·ấn c·ông Trọng Lâm chính là Hồ Đại, người đã trở về môn phái sau trận Văn Dũng. Bây giờ lại xuống núi.

Trọng Lâm cũng nhìn ra, hoá ra là Hồ Đại, nhưng lúc này, hắn ngó làm lơ, Hồ Đại với chẳng Hồ Tiểu. Đánh trước tính sau.

Hồ Đại dùng Bắc Cương Quyền Pháp đối quyền với Trọng Lâm. Tất nhiên hắn vẫn lưu lực, vì cho rằng Trọng Lâm vẫn chỉ là cấp một võ sư, vì cả hai từ biệt chưa được một tháng. Lúc chia tay, Trọng Lâm chỉ vừa mới chuẩn võ giả cấp một mà thôi.

Hai quyền đối nhau. Hồ Đại mất đà văng ngược ra sau.

"Cái... cái quái gì vậy? Sao lại mạnh như thế?" Hồ Đại ngạc nhiên, đây không phải là thực lực của võ giả cấp một.

Trọng Lâm được thế tiếp tục t·ấn c·ông. Thân pháp uyển chuyển như một cơn gió, lướt nhẹ đến bên người Hồ Đại, tiếp tục ra quyền. Ngọn lửa trên quyền đầu của hắn bùng cháy mãnh liệt. Trọng Lâm lúc này muốn phát tiết, nhưng không có mục tiêu. Hồ Đại xuất hiện rất đúng lúc.

Quyền của Trọng Lâm đánh vào người Hồ Đại. Hồ Đại cảm thấy đau đớn. Đây không đùa được, không phải võ giả cấp một. Hồ Đại vội vận sức chống lại. Hắn cũng dùng công pháp của Bắc Cương Môn để chống lại.

"Bắc Đẩu Cương Quyền, Bắc Tinh Di Hình"

Hồ Đại liên tục ra quyền và thân pháp của Bắc Cương Môn để đấu với Trọng Lâm. Nhưng Trọng Lâm lúc này nào giống lúc trước.

Trọng Lâm ra quyền cương nhu liên tiếp, lấy lực tá lực. Hồ Đại đánh vào Trọng Lâm như đánh vào bông gòn, đã vậy Trọng Lâm còn mượn lực của hắn đánh ngược lại hắn. Sau đó cương mãnh t·ấn c·ông hắn. Hồ Đại khổ không thể tả. Cảm giác đánh nhau thật ức chế.

"Dừng dừng, không chơi nữa!" Hồ Đại vội vàng hét lên. Hắn không muốn đánh nữa. Đây là quái vật, chưa đến một tháng đã tiến bộ cỡ này, không phải người.

Trọng Lâm nào nghe hắn. Dù không muốn đánh cũng phải đánh. Trọng Lâm lúc này không cho ngừng. Hồ Đại bị động ăn đòn.

"Này, dừng lại, không chơi nữa!" Hồ Đại tiếp tục hét lên.

Nhưng trả lời hắn chỉ có mấy quyền đập vào người. Hồ Đại đau nhức, quyền pháp kết hợp với linh khí, sức mạnh đánh vào người không phải đùa. Hồ Đại lúc này cảm giác như đánh nhau với người ngang cấp.

Thật sự lúc này, Trọng Lâm đã hơi nương tay. Thực lực thật sự của hắn lúc này, đánh với cấp 3 võ giả dư sức. Vì hắn có linh khí, đây không khác gì hack. Linh khí chỉ có Luyện Tạng Cảnh mới có thể sử dụng, tại thế giới này là Thần cấp. Mặc dù Trọng Lâm chỉ có thể vận dụng sơ sài, nhưng không phải là võ giả cấp thấp có thể chịu đựng được. Linh khí dẫn vào cơ thể rèn luyện, còn đau nhức đến mức võ giả cấp 7 còn ngất đi, thì linh khí để t·ấn c·ông thì đau đớn đến mức nào.

Hồ Đại uất ức, thật sự chỉ muốn giao lưu với Trọng Lâm, không phải muốn làm bao cát. Nhưng lúc này, Trọng Lâm chẳng nghe hắn. Chỉ xem hắn như bao cát. Nhưng Hồ Đại cũng nghi hoặc, không phải hắn chưa từng giao đấu với Dị Võ Giả, trong phái hắn cũng có Dị Võ Giả, nhưng không có Dị Võ Giả nào biến thái như Trọng Lâm. Thật sự đau nhức, quyền của Trọng Lâm đánh đến, dù đỡ cũng đau nhức, không đỡ cũng đau nhức, cảm giác thật khó chịu. Còn có, Trọng Lâm như lên cơn điên. Cứ liên tục t·ấn c·ông hắn.

Đánh Hồ Đại một trận gần mười phút. Trọng Lâm mới dừng lại. Kết quả trận giao đấu này, Hồ Đại gần như không t·ấn c·ông được Trọng Lâm. Chỉ có thể đón đỡ Trọng Lâm t·ấn c·ông.

Lúc này Trọng Lâm đã hoàn toàn quen với thân xác, không phải như lúc trước. Lúc này hắn dù thua cảnh giới với Hồ Đại, nhưng kỹ năng, kinh nghiệm đều vượt quá xa Hồ Đại. Hồ Đại ra đòn, hắn đã nhận ra khuyết điểm, Hồ Đại né tránh, hắn đã biết điểm dừng tiếp theo. Gần như Hồ Đại trong mắt Trọng Lâm là một kẻ tràn đầy sơ hở. Nếu không phải là người quen, thì chỉ cần vài sơ hở, Trọng Lâm đã đủ g·iết đối thủ, nào còn vờn đến mười phút.



"Hô! Thật thoải mái!" Trọng Lâm thở ra, hắn đã trút hết bực tức.

Hồ Đại lúc này thì mặt mũi bầm dập, không khác gấu mèo lai người. Hắn uất ức nhìn Trọng Lâm. Đây còn là người sao, bạn bè gặp nhau chào hỏi kiểu này?

"Lần sau bỏ trò đánh lén đi nhé!" Trọng Lâm lườm lườm Hồ Đại.

Hồ Đại lúc này như thiếu nữ bị khinh phụ, uất ức nhìn Trọng Lâm muốn khóc, hắn im lặng không nói câu nào, chỉ u uất nhìn Trọng Lâm.

Nhìn đến mức Trọng Lâm nổi da gà.

"Này, sao im lặng luôn rồi." Trọng Lâm nghi ngờ nhìn Hồ Đại. Bị đánh ngu luôn rồi sao? Không thể nào, thiên tài của một môn phái không thể nào yếu như vậy.

"Tớ... tớ chỉ muốn chào hỏi... mà cậu... oa oa... thật đau..." Hồ Đại bật khóc, thật sự đau quá, nhịn không được. Nếu được b·ất t·ỉnh thì tốt, đằng này chỉ có khóc mới bớt được đau.

Trọng Lâm nhìn Hồ Đại. Lúc này hắn sực nhớ ra, hắn t·ấn c·ông b·ằng linh khí. Đau là phải rồi. Trọng Lầm cười ha ha, hắn lờ đi xem như không biết.

"Thôi được rồi, ai bảo tôi đang bực mình, cậu còn đánh lén, đáng đời. Lần trước anh Hảo dạy cho một trận còn chưa nhớ hay sao?" Trọng Lâm lườm lườm Hồ Đại.

"Này, lần này lại làm nhiệm vụ gì à?" Trọng Lâm tò mò hỏi Hồ Đại.

Hồ Đại lúc này nhìn kỹ Trọng Lâm. Hắn phảng phất thấy Trọng Lâm thay đổi khá nhiều. Lần đầu tiên gặp mặt, Trọng Lâm mang theo bộ mặt kiểu người sống tránh xa, ta rất nguy hiểm, mặc dù hắn yếu nhớt. Còn hiện tại, Trọng Lâm có vẻ thân cận dễ gần hơn, nhưng thực lực cũng khủng bố hơn. Tên này thật đáng nghi.

"Có việc, còn rất nhiều việc, lần này sẽ xuống núi khá lâu. Chắc phải nhờ vả cậu khá nhiều!" Hồ Đại vẫn ấm ức, nhưng vẫn phải hồi âm Trọng Lâm, vì lúc này hắn thật sự có việc cần nhờ Trọng Lâm.

"Nhờ vả? Kiếm chỗ nói rõ ràng đi." Trọng Lâm đang định tìm chỗ cùng Hồ Đại nói chuyện, bỗng nhiên hắn nhớ ra. "Khoan, tôi còn có việc, trước tiên cần phải nhờ vả cậu trước đã."

Nhờ ngược lại?

....

chú thích (*):

Nguyên văn:

乾羅答那,洞罡太玄。斬妖縛邪,度人(殺鬼)萬千

chú tịnh hoá thiên địa của đạo giáo, thần chú của Trung Sơn, chú này niệm tụng để xua đuổi bệnh tật, chú bắt nguồn từ đời đầu của nhà Nguyên.

Trong truyện mình sẽ có trích dẫn một số chú của một số đạo giáo, nho giáo, phật giáo... tất nhiên sẽ có chú thích cho mọi người dễ hiểu.