Chương 47: Bế quan.
Chương 47: Bế quan.
"Được rồi, dẹp đi. Thời hạn 1 tháng, mày khi nào muốn khiêu chiến, thì cứ đến gặp hai đứa nó." Nguyễn Long lạnh giọng nói. Hắn mệt mỏi với tên sư đệ này, ngoài cứng đầu còn biết đùa cợt.
"Bọn mày về hết đi. Thật là phiền." Nguyễn Long ra lệnh đuổi khách.
Trọng Lâm nhún nhún vai, không quan trọng. Hôm nay không đánh thì ngày mai đánh, hắn không vì sỉ diện mà ăn đòn đâu. Mạng mình quan trọng hơn sỉ diện nhiều.
"Về thôi!" Trọng Lâm quay lưng gọi Lý Dương cùng Hồ Đại rời đi.
Cả nhóm vừa chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì Nguyễn Long gọi lại.
"Bọn mày phải cẩn thận với đám Tỳ Ma Phái." Nguyễn Long nhíu mày. "Gần đây bọn chúng đã vào Khánh Nha, thành phố hiện tại không an toàn. Trọng Lâm, tao biết mày không ưa tao, nhưng đây cũng là an nguy của người dân. Tao hy vọng mày giúp tao, gặp đứa nào đánh được, mày cứ đánh, còn lại tao xử lý, còn nếu đánh không được, thì liên lạc ngay cho tao. Hoặc không cần mày đánh, chỉ cần có phát hiện dấu vết bọn chúng thì mày liên hệ ngay cho tao. Được chứ?"
Trọng Lâm nghĩ nghĩ, hắn phân biệt nặng nhẹ trong chuyện này. Dù rằng hắn không ưa Nguyễn Long, nhưng điều Nguyễn Long nói là chính xác. Bọn Tỳ Ma Phái chuyên nuốt sống linh hồn luyện tà công, điều này dù Trọng Lâm kiếp trước không người thân, cũng được xem là cuồng sát, nhưng hắn chỉ g·iết kẻ thù. Còn thứ dùng người vô tội luyện công thì Trọng Lâm gặp cũng g·iết không bỏ.
Trọng Lâm nhìn Nguyễn Long sau đó gật đầu.
Vèo!
Một mảnh giấy bay thẳng đến trước mặt Trọng Lâm. Trọng Lâm dùng nội khí bắt lấy. Mảnh giấy là số điện thoại dùng để liên lạc của Nguyễn Long.
"Có chuyện thì cứ gọi ngay số này."
"Còn việc gì nữa không?" Trọng Lâm vứt đi mảnh giấy. Nhưng hắn đã âm thầm ghi nhớ lại số điện thoại, bề ngoài thì làm như không quan tâm.
Tại thế giới này, Trọng Lâm học được một thứ. Người cô đơn gần như một bước khó đi, nhưng chỉ cần ngươi có quan hệ rộng rãi, một bước đi ngàn dặm. Đây là số điện thoại của cục trưởng Dị Năng Cục phân bộ Trung Bộ a. Dù không ưa, nhưng sau này gặp chuyện, báo tên Nguyễn Long cũng bớt đi nhiều phiền phức.
Nguyễn Long ra hiệu cả đám có thể đi. Trọng Lâm quay lưng ngay lập tức, rời khỏi văn phòng của Dị Năng Cục.
Nhìn cả đám rời đi. Phong Hồ cùng Hắc Hổ vẫn chưa tỉnh hồn. Còn nói đánh nhau, còn chuẩn bị vận khí. Giờ đứng như tượng. Cả hai lên lực nhưng đấm vào bông. Sư đệ của đại ca... thật biết chơi.
"Đại ca, cứ như vậy để bọn chúng đi?" Phong Hồ cảm thấy không phục. Còn bảo chuẩn b·ị đ·ánh nhau đâu. Hắn đã sẵn sàng thế mà.
"Chứ không bọn mày muốn sao?" Nguyễn Long lườm lườm cả hai.
"Sư đệ của đại ca, có vấn đề về não à? Nhưng thật sự thì tên đó có đúng là sư đệ của đại ca không? Hắn quá yếu!" Hắc Hổ thắc mắc. Đại ca của bọn chúng mạnh một cách biến thái, dù là cấp 6 Dị Võ Giả, nhưng là vô địch cùng cấp, chưa kể, đại ca của bọn hắn còn từng vượt cấp chiến đấu bất bại. Chiến với cấp 7, đại ca hắn bất phân thắng bại. Nhưng sư đệ của đại ca thì hiện tại chỉ là một tên Dị Cổ Võ cấp hai.
Phong Hồ cùng Hắc Hổ đều nhìn ra Trọng Lâm là Dị Võ Giả, vì tay Trọng Lâm có lửa và xuất thân gia đình cổ võ, chỉ như vậy là đủ rồi, sức chiến đấu thì cần kiểm chứng lại.
Nguyễn Long nhìn hai tên đàn em, sau đó hắn cười lên. Hắn đang lo lắng cho tương lai hai tên này, hắn biết Trọng Lâm tập võ bao lâu. Chỉ chưa đến hai tháng, đây là sư thúc của hắn trước khi rời đi cho hắn biết. Hai tháng, từ một tên chưa biết võ, thành một Dị Cổ Võ cấp hai, đánh ngang tay với cấp bốn? Trong hai tháng ai tin? Chính hắn còn khó tin.
"Hai đứa mày, nên cẩn thận, trong vòng một tháng, coi chừng lật thuyền."
"Đại ca nói Trọng Lâm? Tên đó chỉ cấp hai, hai tụi em là cấp bốn, hai tên cấp bốn trong một tháng bị một tên cấp hai lật. Trò đùa này không vui đâu." Phong Hồ khinh thường. Đùa gì thế? Một mình hắn đã đủ làm thịt, còn là hai đứa liên hợp. Nếu còn bị lật, hai người bọn hắn cắm mặt vào phân được rồi.
"Nếu hai đứa mày biết Trọng Lâm tu luyện chưa đến hai tháng, từ chưa nhập môn đến cấp hai đỉnh phong thì sao?" Nguyễn Long cười hắc hắc. Lúc nào hắn nào có vẻ mặt lạnh lùng như khi đối mặt với Trọng Lâm, mà lại cười vui vẻ với hai tên đàn em của mình.
Phong Hồ cùng Hắc Hổ há mồm. Hai tháng? Tin được không?
Nguyễn Long nhìn ra cửa sổ. Đây là trên lầu hai, hắn nhìn qua cửa sổ, thấy nhóm Trọng Lâm đang rời đi. Trọng Lâm cũng cảm giác được, hắn quay lại nhìn lên cửa sổ, thấy Nguyễn Long đang nhìn mình. Trọng Lâm đưa lên ngón tay giữa với Nguyễn Long. Nguyễn Long thấy vậy cười cười.
"Sư đệ, chuyện của sư thúc, chỉ có thể hai huynh đệ chúng ta cùng làm, sư thúc đã lớn tuổi, trọng trách nên do huynh đệ chúng ta gánh. Thời gian không còn nhiều. Sư huynh chỉ có thể làm như vậy. Hy vọng sư đệ hiểu cho ta."
...
Rời khỏi trụ sở của Dị Năng Cục, Trọng Lâm mới quay sang hỏi Hồ Đại.
"Dị Năng Cục đều làm ở khu dân cư như thế này hả?"
Trọng Lâm thắc mắc bởi vì trụ sở Dị Năng Cục không phải ở nơi thuộc hành chính, mà lại nằm trong một khu chung cư. Không lẽ Dị Năng Cục không có trụ sở hành chính riêng hay sao?
"Dị Năng hiện tại chưa công bố trước phàm nhân, thì cục Dị Năng cũng không có tồn tại trong mắt phàm nhân." Hồ Đại trả lời. "Nhưng nhiệm vụ của Dị Năng Cục là bảo vệ phàm nhân khỏi chức nghiệp giả, vậy nên ẩn tại nơi dân cư là chuyện đương nhiên. Một phần cũng là vì Dị Năng Cục sợ bị đột kích. Các chức nghiệp giả tà phái luôn truy tìm trụ sở Dị Năng Cục để đột kích là chuyện bình thường. Đã từng có Dị Năng Cục bị đột kích, kết quả chiến đấu thảm trọng, c·hết khá nhiều dân thường. Vậy nên trụ sở Dị Năng Cục có hai nơi, một là nơi hành chính, đó là nơi nhiều người biết, một nơi còn lại xem như là ám, chính là giấu kín, chỉ có nhân viên Dị Năng Cục biết. Khi nãy trụ sở nơi chúng ta đến, chín phần mười là nơi ám của Dị Năng Cục."
Lý Dương nhìn Hồ Đại. Tên này luôn bảo là chỉ ở trong môn phái, nhưng tin tức cái gì cũng linh thông, giống quyển bách khoa toàn thư. Lý Dương tò mò soi mói Hồ Đại. Hồ Đại lườm qua Lý Dương.
"Tớ biết bởi vì Nguyễn Long nói cho tớ biết, chứ không đơn giản mà cái gì tớ cũng biết." Hồ Đại giải thích.
"Nguyễn Long? Tại sao tên đó lại nói cho mày biết?" Trọng Lâm tò mò.
"Vì cậu chứ vì sao. Suất vào học của trường cao võ, cũng là anh Long giành cho cậu đấy, chứ một mình tớ, cũng chưa chắc là giành được một suất cho người ngoài như cậu."
Nghe đến suất học của mình, cũng là do Nguyễn Long giành cho. Bỗng nhiên Trọng Lâm cảm thấy khó chịu.
Hồ Đại nhìn sắc mặt của Trọng Lâm, hắn biết Trọng Lâm đang khó chịu. Mà màn chào hỏi của Nguyễn Long với Trọng Lâm cũng thật đặc biệt, ấn tượng của Hồ Đại về Nguyễn Long hoàn toàn khác so với lúc Nguyễn Long gặp Trọng Lâm. Khi Hồ Đại gặp Nguyễn Long ở môn phái của mình, thì khi đó Nguyễn Long dù ít nói, nhưng cũng rất lễ độ, khuôn phép rất rõ ràng. Còn từ tốn nói chuyện, kể cho Hồ Đại nghe rất nhiều thứ.
Nguyễn Long cũng vì Trọng Lâm làm ra rất nhiều hứa hẹn cho môn phái để đổi lấy một suất học Trọng Lâm. Đến cả Hồ Đại cũng rất ghen tỵ. Nhưng biết sao được, sư huynh lo cho sư đệ mà. Nếu hắn có sư huynh như vậy, hắn cũng muốn làm sư đệ. Nhưng tiếc rằng đây là sư huynh của người khác.
"Đi về!" Trọng Lâm lạnh giọng nói. "Về nhà tao, mày cùng Lý Dương."
Trọng Lâm quay sang nhìn Lý Dương. "Tao biết mày có rất nhiều thứ muốn hỏi, muốn biết, nhưng lúc này, cứ về nhà tao trước, dọn đồ, qua nhà tao, ở đó, rồi tao giải thích mọi chuyện cho mày nghe."
...