Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Biết Võ

Chương 46: Khảo nghiệm.




Chương 46: Khảo nghiệm.

Chương 46: Khảo nghiệm.

Ào!

Một chậu nước tạt thẳng vào mặt của Trọng Lâm. Trọng Lâm giật mình tỉnh lại. Trước mắt hắn là một căn phòng, Nguyễn Long đang ngồi trước bàn đối diện, Lý Dương cùng Hồ Đại đang đứng bên cạnh. Tên hắc y nhân thì không thấy, cả cô gái Vận Quốc cũng không thấy.

"Tỉnh chưa nhóc?" Phong Hồ cầm xô nước nhìn nhìn Trọng Lâm.

"Đại ca, nó tỉnh rồi!" Phong Hồ quay sang nói với Nguyễn Long.

"Mày làm cái chó gì thế hả?" Trọng Lâm gầm lên.

Nguyễn Long nhướng mày nhìn Trọng Lâm. Sau đó vù một tiếng Nguyễn Long biến mất, đáp lại Trọng Lâm là một quyền thật nặng đánh thẳng vào mắt của hắn. Một bên mắt của Trọng Lâm thành gấu trúc.

"Còn ẳng nữa không?" Nguyễn Long lạnh lùng nói với Trọng Lâm.

Lý Dương cùng Hồ Đại lúc này chạy ra đỡ Trọng Lâm. Lý Dương lắc đầu với Trọng Lâm, ra hiệu cho hắn im lặng. Lý Dương thì thầm bên tai của Trọng Lâm.

"Đó là sư huynh của mày đó Lâm!"

"Sư huynh?" Trọng Lâm một tay xoa mắt, mắt còn lại nhìn Lý Dương, mồm há to. Ta có sư huynh từ lúc nào?

"Anh Long, Trọng Lâm nó không biết, anh đừng chấp nhặt làm gì!" Hồ Đại đứng ra làm người giảng hoà.



Nguyễn Long nhìn sang Hồ Đại. "Ở đây không có chuyện của mày, đứng qua một bên."

Hồ Đại nghe xong bỗng nhiên lạnh toát người. Hắn thấy sát khí từ Nguyễn Long. Hắn cảm giác bị mãnh thú để ý đến. Hồ Đại ngoan ngoãn im lặng đứng qua một bên.

"Sư thúc nói với tao rằng, mày mạnh lắm, mày là thiên tài các thứ. Nhưng tao thấy, mày yếu chẳng khác gì một cọng bún." Nguyễn Long khinh thường. "Cái gì mà thiên tài chứ, sư thúc đã rời khỏi giới quá lâu rồi, con mèo con chó gì cũng xem như thiên tài."

"Mày im miệng. Mày có tư cách gì mà nhận xét cha của tao hả?" Trọng Lâm tức giận gầm lên.

"Tư cách? Tư cách là sư huynh của mày, tư cách là một trong các truyền nhân của Trọng Gia, dù là ngoại biên, nhưng tao chính thống là một trong những truyền nhân còn lại của Trọng Gia. Không cha, không thầy, lấy huynh làm trưởng! Mày hiểu chứ?" Nguyễn Long đanh thép đáp lại với Trọng Lâm.

"Này "Mèo" đại ca hôm nay có vẻ lạ." Phong Hồ ghé vào tai của Hắc Hổ. Đại ca của bọn hắn, ngày thường kiệm lời,ít nói, nhưng cũng hay cười. Hôm nay thì lại nói nhiều, còn lời lẽ đanh thép chua ngoa. Cái này không giống với đại ca của bọn hắn ngày thường.

Hắc Hổ lườm lườm Phong Hồ. "Còn gọi mèo thì tao làm thịt mày, được chứ?"

"Nhào vô đi, tao đang buồn. Khà khà." Phong Hồ vẫn không sợ, hắn thách thức Hắc Hổ.

Nếu bình thường thì hai tên này đã lao vào đánh nhau. Nhưng lúc này cả hai nhận ra không phải lúc, nên đều tiết chế lại.

"Đại ca đang dạy dỗ sư đệ. Còn lý do gì thì mày đi hỏi đại ca đấy." Hắc Hổ nhìn sang Trọng Lâm đang cùng Nguyễn Long đối chọi. "Chuyện đời tư của đại ca, đến hiện tại có mấy ai biết, trừ mấy lão già ở tổng bộ."

"Mày lấy gì chứng minh mày là sư huynh của tao?" Trọng Lâm nghiến răng. Hắn đánh không lại, còn bị chửi. Còn là nói cha hắn một cách khó nghe. Trọng Lâm đang cố gắng kéo dài thời gian, tích luỹ lại nội khí cùng linh khí trong cơ thể.

Nguyễn Long nhướng mày nhìn Trọng Lâm, tiếp tục cho Trọng Lâm một quyền. Nội khí vừa tích tụ b·ị đ·ánh tan. Nguyễn Long biết Trọng Lâm đang tích tụ nội khí. Lần đầu đánh vào mặt Trọng Lâm là cũng đánh tan nội khí của Trọng Lâm, lần này cũng vậy. Hắn không muốn để Trọng Lâm tích luỹ nội khí.



"Mày..." Trọng Lâm bị trúng quyền, ngã khuỵ xuống đất. Hắn căm tức, từ lúc hồi phục lại, đây là lần uỷ khuất nhất của hắn. Kẻ địch mạnh hơn hắn quá nhiều, còn không cho hắn một cơ hội, nhưng lại không g·iết hắn. Thù này nhất định phải báo.

Trọng Lâm nghiến răng bấm bụng chấp nhận. Dưới nhà người khác, đành phải cúi đầu. Nhưng thù này phải báo.

Kiếp trước, hắn cũng đã nhiều lần cúi đầu. Cúi đầu không phải chịu nhục chịu thua, mà cúi đầu để ẩn nhẫn cho một kích tất sát. Rất nhiều kẻ thù của hắn đã bị hắn g·iết như thế. Bây giờ cũng vậy.

"Cầm lấy cái này." Nguyễn Long vứt một phong thư cho Trọng Lâm. "Đọc đi."

Trong thư đơn giản chỉ là vài câu hỏi thăm. Có một số đoạn đã bị che đi. Nhưng nội dung còn lại Trọng Lâm đọc được, hắn nhận ra đây là thư của cha hắn viết cho Nguyễn Long. Cuối thư là lời cha hắn dặn dò Nguyễn Long "Con lo cho con trai của ta giúp ta, nếu có thể đừng đập c·hết, đánh trọng thương cũng được."

Trọng Lâm cảm giác tức muốn nổ phổi. Có người cha nào như thế không hả? Để người ngoài đập con mình trọng thương???

Trọng Lâm không còn muốn tụ khí, không còn muốn phản kháng. Hắn ưu thương chỉ muốn kiếm một góc nào đó nằm.

Nguyễn Long nhìn Trọng Lâm bỗng nhiên sa sút. Hắn hiểu cảm giác của Trọng Lâm lúc này. Hắn cũng muốn cười, tội thay cho sư đệ, gặp phải người cha cực phẩm. Nhưng hắn đang xây dựng hình tượng của hắn lúc này là một sư huynh thiết huyết, không thể cười được.

"Giờ thì tin rồi chứ." Nguyễn Long lạnh lùng nhìn Trọng Lâm. "Từ bây giờ, tao là người bảo ban dạy dỗ mày, không ý kiến chứ?"

Trọng Lâm im lặng lườm Nguyễn Long, không nói câu nói. Một đốm lửa bốc lên, đốt lá thư cháy thành tro.

"Mày chưa đủ tư cách. Nếu cùng giai, tao xử đẹp mày." Trọng Lâm nghiến răng. Hắn cho rằng, hắn thua chỉ vì cách biệt thực lực quá xa, nếu cách nhau dù chỉ một cấp, hắn cũng đủ sức chém g·iết Nguyễn Long. Nguyễn Long đã là chức nghiệp giả cấp 6, còn hắn chỉ là cấp 2, nên hắn không phục.

"Ồ, không phục, được thôi, tao cho mày phục." Nguyễn Long lạnh lùng nói Trọng Lâm. "Hiện tại mày cấp 2 đúng không? Mày tự nhận mày là thiên tài."



"Phong Hồ, Phục Hổ." Nguyễn Long quát lên.

"Có, thưa đại ca." Phong Hồ cùng Phục Hồ đồng thanh đáp lại.

"Hai tên cấp dưới của tao, đều có thực lực là cấp 4." Nguyễn Long chỉ vào hai tên cấp dưới. "Tao cho mày một tháng, nếu mày đánh bại được hai tên này, tao công nhận mày là thiên tài. Lời tao nói coi như tao nhận sai, còn nếu không được, từ nay mày phải nghe lời tao."

"Không cần một tháng, bây giờ tao thịt hai tên này." Trọng Lâm nhìn qua Phong Hồ cùng Phục Hổ, chỉ là hai tên Dị Năng Giả, không khó khăn để tiêu diệt, chỉ cần áp sát là hai tên này bị miễu sát ngay. "Tao muốn đánh ngay tại đây. Cả hai cùng lên đi." Trọng Lâm bốc hoả, hắn muốn giải quyết ngay.

"Tao thắng thì không cần mày nhận sai gì cả, chỉ cần mày đừng xía vào đời sống của tao là được."

Nguyễn Long im lặng, từ chối cho ý kiến. Hắn nhìn sang Phong Hồ cùng Phục Hổ. "Đừng đ·ánh c·hết là được, còn lại tuỳ ý."

"Vâng thưa đại ca." Phong Hồ cười hắc hắc.

"Anh đây đang rất buồn, hy vọng chú em mua vui được cho anh." Phong Hồ ngả ngớn với Trọng Lâm.

Trọng Lâm im lặng không nói câu nào. Hắn cúi đầu, im lặng suy tư. Sau đó cánh tay từ từ đưa lên.

Phong Hồ cùng Hắc Hổ, làm ra tư thế chuẩn bị, linh khí nhanh chóng tụ tập và hút vào người bọn chúng. Đang chờ Trọng Lâm ra tay.

"Lên đi, hai anh chấp chú em ra tay trước."

Trọng Lâm ngẩng mặt lên, ánh mắt sắc bén nhìn Phong Hồ cùng Phục Hổ, sau đó nhìn sang Nguyễn Long.

"Tạm dừng được không? Cho tao thời gian hồi phục đã chứ, đã hai đánh một còn không cho tao thời gian hồi phục hả?" Trọng Lâm cười khổ.

Hắn không muốn sính anh hùng, cũng không có t·inh t·rùng thượng não. Đã hai đánh một còn bị tổn thương nguyên khí, hắn chỉ là cấp hai chứ không phải thần cấp. Giờ đánh là chịu c·hết chịu nhục thì có.

Nguyễn Long cúi sầm mặt, hắc tuyến đầy đầu. Phong Hồ cùng Hắc Hổ như muốn thoát lực. Tên sư đệ này thật biết chơi a!