Chương 53: Tỳ Ma Phái
Chương 53: Tỳ Ma Phái
Tại khu phố bỏ hoang ở phía tây thành phố Khánh Nha. Nơi này trước kia từng là một dự án đô thị, đã từng được dự đoán sẽ là trung tâm mới của thành phố Khánh Nha. Khi chi tiết thiết kế của khu phố đều đã lên khung. Có đầy đủ cả bệnh viện, trường học, khu mua sắm. Nơi này được quy hoạch làm khu nhà giàu biểu tượng của Khánh Nha.
Kế hoạch quy hoạch diễn ra rất suôn sẻ, ngày khởi công xây dựng có rất nhiều quan chức tham dự. Công trình khởi công được hơn nửa năm. Có rất nhiều công trình đã được định hình. Lúc này đột nhiên nhiều chuyện kỳ bí diễn ra.
Đầu tiên thì có một tên công nhân bỗng nhiên nhảy từ trên cao xuống t·ự t·ử. Nhưng kỳ lạ là, tên này không có một giọt máu rơi ra. Lúc chạm đất, lại như thây mục lâu năm bị vỡ ra. Và đó cũng là nơi bắt đầu cho những chuyện kỳ bí. Lần lượt những tên công nhân làm đêm ở đây nghe thấy tiếng khóc ai oán đêm khuya.
Sau đó quan chức tham dự ngày khởi công, có người thì bị điên khung, có người thì bị phanh phui chuyện hối lộ rồi tống giam. Còn có người thì bí ẩn c·hết đi hoặc m·ất t·ích. Chủ thầu xây dựng cũng thay hai ba người, không phải bị c·hết thì cũng m·ất t·ích. Từ đó đồn đoán khu công trình này là xây dựng trên mộ địa. Nơi này là nơi an nghỉ của kẻ đã khuất thời c·hiến t·ranh, nên giờ đây khi xây dựng trên mảnh đất này, n·gười c·hết hiện hồn về.
Nhưng những thông tin đó đều không được kiểm chứng, chỉ là đồn đại. Một đồn mười, mười đồn một trăm. Kể từ đó khu quy hoạch này không công nhân nào dám đến làm, cũng không chủ thầu nào dám nhận. Thế là bị bỏ hoang từ đó. Nơi này trở thành nơi tụ tập của những thành phần bất hảo hoặc những kẻ lang thang trong thành phố. Nhưng cũng có tin đồn, nơi này thỉnh thoảng cũng bị m·ất t·ích một vài người, nhưng không ai biết chính xác có thật hay không.
Đêm nay, nơi này lại đón một số vị khách không mời mà đến.
Một nhóm hắc y nhân đang vây quanh trong một căn phòng bỏ hoang, không có ánh đèn điện, chỉ có vài đốm lửa đèn dầu hiu hắt. Một đám mặc đồ đen che kín hết cả người. Bọn chúng là người của Tỳ Ma Phái, ăn mặc như tên hắc y nhân sáng nay đánh cùng Trọng Lâm trên sân thượng. Trong đó lại lác đác có mấy người không che mặt mũi.
"Ngươi chắc chắn kế hoạch này ổn chứ?" Một tên hắc y nhân nhìn một tên không che mặt mũi.
Nếu Trọng Lâm nơi này sẽ nhận ra tên này, đó là chủ tịch câu lạc bộ võ đạo Nguyễn Bân. Tên này đã biến mất một thời gian. Giờ lại gia nhập với đám hắc y nhân.
"Tao chắc chắn, toàn bộ đều nằm trong tính toán." Nguyễn Bân sắc mặt lạnh lùng trả lời. Lúc này hắn khác xa so với lúc tại trường học. Trở nên trầm ổn và lạnh lùng hơn. Nhưng ánh mắt của hắn, lại loé lên vẻ điên cuồng.
"Nơi này là thành phố Khánh Nha, nơi tao đã lớn lên từ nhỏ. Hiện tại đường thoát duy nhất của bọn mày, chính là ở nơi đó. Vậy nên bọn mày phải nghe theo kế hoạch của tao!"
"Nhưng... như vậy thì sẽ kinh động rất nhiều người. Chưởng môn chỉ muốn im lặng mượn đò sang sông. Không phải là làm lớn chuyện để ai cũng biết!" Tên hắc y nhân phản bác. Thật sự thì rất đông hắc y nhân, nhưng chỉ có tên này là có thể giao lưu với Nguyễn Bân, vì bọn còn lại không biết tiếng Đại Việt, mà Nguyễn Bân cũng chẳng biết tiếng Vận Quốc.
"Vậy mày có kế hoạch gì? Nói tao nghe xem? Bây giờ đám Dị Năng Cục đang săn bọn mày như săn thú. Bọn mày thì trốn như chuột! Chỉ cần ló đầu ra là một đám Dị Năng Giả bao vây. Như vậy thì làm sao bọn mày rời khỏi thành phố này hả?" Nguyễn Bân khinh thường tên hắc y nhân.
Tại nơi này, không ai hiểu rõ mọi thứ hơn hắn. Hắn vốn dĩ muốn trở về, lập kế hoạch báo thù Trọng Lâm. Vương cho hắn một cơ hội trở nên mạnh mẽ, nên hắn muốn báo thù.
Càng trở nên mạnh mẽ, lòng báo thù của hắn càng nặng. Hắn cảm thấy nếu hắn không báo thù, thì sẽ không thể tiến bộ hơn nữa, vậy nên hắn đã trốn khỏi phòng thí nghiệm dưới lòng đất. Trở về tìm Trọng Lâm, hắn đang vạch ra kế hoạch, thì vô tình lại đụng độ nhóm hắc y nhân.
Hai chó gặp nhau, không sủa không cắn không phải chó. Hắn và đám hắc y nhân đánh nhau một trận. Sau đó lại kết thành đồng minh. Bởi vì đám hắc y nhân thì cần một đường lui ra khỏi thành phố, còn hắn thì cần một cây đao g·iết người.
Hắn còn đoạn đường dài trước mắt cần phải đi. Không thể vì báo thù Trọng Lâm mà để công an hoặc Dị Năng Cục vào cuộc. Vương vừa mới cho hắn một cuộc sống mới, một con đường mới để đi. Hắn phải trở lại, lần này ra ngoài, chỉ là dẹp bỏ chướng ngại trong lòng mà thôi.
"Nhưng tại sao lại có những người khác, ngươi không bắt, mà lại nhất định phải là cha con của Dương Kỳ Vũ?" Một tên hắc y nhân dò hỏi.
Trong thành phố có rất nhiều tài phiệt ảnh hưởng đến chính quyền, nhưng kế hoạch của Nguyễn Bân lại nhắm đến cha con Dương Kỳ Vũ. Dù gia tộc họ Dương giàu có, nhưng sức ảnh hưởng cũng chỉ có hạn mà thôi.
"Đơn giản mà nói, tại Khánh Nha, có tam đại gia tộc. Vân Gia, Diệp Gia, Hồ Gia. Hầu như cả chính quyền đều nể bảy phần cho ba nhà này, ba nhà này nhiều lúc còn ảnh hưởng ngược lại chính quyền, chính quyền Khánh Nha Phải nghe theo họ. Bên dưới mới đến nhà họ Dương. Nhưng dù sao, chính quyền cũng có phần phải nể mặt nhà họ Dương. Ba nhà kia, chắc chắn đều có cao thủ, đều có bảo vệ sâm nghiệp. Kế hoạch nhất thời không thể thực hiện được, muốn thực hiện cũng phải m·ưu đ·ồ thật lâu. Mà bọn mày thì có thời gian sao? Không sớm thì muộn, tầm ba đến năm ngày, bọn Dị Năng Cục sẽ sờ gáy mà thôi."
Nguyễn Bân dừng lại một lúc, sau đó ánh mắt ác độc nhìn về nơi xa, thầm nghĩ. "Dương Thiến, mày sẽ phải hối hận, còn cả thằng Trọng Lâm. Tao phải băm vằm bọn mày ra từng mảnh."
Nguyễn Bân suy nghĩ một lúc lại tiếp tục nói.
"Ngày mai là ngày giỗ của vợ Dương Kỳ Vũ. Lúc này, gia đình bọn hắn sẽ đi viếng mộ. Lúc đấy, không có bảo vệ, nếu có thì sẽ có một tên Trần Hảo. Theo tin tức tao có được, thì tên này là Cổ Vệ cấp bốn. Với sức mạnh của bọn mày, dây dưa một tên Cổ Vệ cấp bốn, và bắt Dương Kỳ Vũ, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Mục tiêu nhắm vào Dương Kỳ Vũ. Bọn mày chỉ cần dùng mạng của hắn đổi lấy sự bình yên rời khỏi thành phố Khánh Nha. Tao tin chắc chính quyền cũng phải ủng hộ thôi, lúc đấy, đám Dị Năng Cục dù có quyền thế ngập trời cũng phải nghe lời."
Nguyễn Bân mãn nguyện. Hắn rất hài lòng với kế hoạch hắn đề ra. Khi đấy hắn âm thầm bắt đi Dương Thiến hoặc có g·iết c·hết, thì cũng là đám hắc y nhân Vận Quốc này làm, chứ không phải hắn làm. Hắn muốn đem đám hắc y nhân này ra làm bia đỡ. Vì vốn dĩ, hắn chẳng biết đám này là đám nào, mà lại còn bị Dị Năng Cục truy đuổi, chắc chắn không phải là kẻ tốt lành gì, c·hết cũng không ai thèm quan tâm. Có khi còn được vỗ tay khen hay. Nguyễn Bân nắm chắc kế hoạch một mũi tên hai con nhạn của mình, vừa g·iết được kẻ thù, vừa g·iết nốt đám hắc y nhân này.
Vì sao hắn dám chắc như vậy, bởi vì Dương Gia mặc dù là tài phiệt của Khánh Nha, nhưng hắn cũng không quan trọng đến mức Dị Năng Cục phải vì hắn mà bỏ qua nhiệm vụ của mình. Mệnh lệnh của Dị Năng Cục còn trên cả chính phủ của Khánh Nha. Vậy nên kế hoạch này, chẳng qua là kế hoạch mượn đao của Nguyễn Bân thôi, chứ chẳng phải giúp đỡ gì đám này hết. Đám này xong việc chắc chắn phải c·hết. Vì nếu còn sống, sẽ có kẻ hở là hắn, hắn sẽ bị bại lộ, nên đám này, buộc phải c·hết. Dù Dị Năng Cục g·iết không hết, hắn cũng sẽ ra tay làm anh hùng, g·iết sạch đám này.
...
"Giáo chủ, tên này tin tưởng được không?" Một trưởng lão của Tỳ Ma phái dò hỏi giáo chủ.
Giáo chủ của Tỳ Ma Phái cũng ở nơi này. Trước đây thông tin lại bảo rằng, chỉ có vài con tôm nhỏ trốn xuống miền Trung mà thôi. Nhưng không ai ngờ rằng, giáo chủ của Tỳ Ma Phái cũng đang ở nơi này. Tình báo của Dị Năng Cục xảy ra sai lầm.
"Tin không đến một phần." Giáo chủ Tỳ Ma Phái lạnh lùng đáp. "Hắn là người Đại Việt, không phải dân ta, tin không được, còn có, từ lúc nào mà Tỳ Ma Phái chúng ta phải tin tưởng lũ rác rưởi này?"
Giáo chủ của Tỳ Ma Phái trùm kín trong bộ đồ màu đen, nhưng giọng nói lại cực kỳ trẻ trung. Phán đoán rằng đây chỉ là thanh niên mà thôi. Dáng người, diện mạo đều đã bị trùm kín trong bộ đồ đen. Không thể phân biệt được hình dáng. Chỉ có thể phân biệt được qua giọng nói.
"Nhưng kế hoạch của hắn, vẫn cứ theo, mà chỉ làm theo một nửa. Trong chúng ta có chuột, lựa ra vài người, trong đó những tên luôn chống đối chúng ta, cắt đi. Còn lại ngươi và ta cùng vài tín đồ, theo kế hoạch cũ, im lặng để bọn chúng gây sóng gió thu hút sự chú ý, chúng ta lặng lẽ rời đi theo hướng Tây, sau đó vượt qua núi rồi trở xuống phía Nam. Chúng ta phải nhanh chóng đi đến bí cảnh đấy."
"Vâng thưa giáo chủ." Tên trưởng lão cung kính đáp lời.
Hắn lập tức rời đi, làm ra an bài.
"Theo kinh thánh, thánh đường của Tỳ Ma Phái ở biển Đông, theo hướng Trung Bộ đi ra khơi hai trăm dặm." Giáo chủ Tỳ Ma Phái lẩm nhẩm.
Hắn trong vô tình tìm được một mật thư của môn phái. Cáo tri cho đời sau nơi chính toà của Tỳ Ma Phái, còn gọi là thánh địa Tỳ Ma Chất Đa La, nơi Tỳ Ma Thần ra đời. Tại nơi đấy, cứ mỗi một ngàn năm sẽ mở cửa một lần vào kỳ nhật thực. Khi Nhật Thực xảy ra cũng là lúc cửa thánh điện mở ra. Thế là giáo chủ tỳ ma phái tính toán, lần mở cửa tiếp theo chính là trong năm nay, vừa tròn kỳ hạn một ngàn năm. Thời gian nhật thực theo dự đoán chỉ còn khoảng 1 đến 2 tháng nữa mà thôi.
Nhưng vị trí lại nằm ở khu vực Đại Việt, hắn không thể tự ý đi xuống Đại Việt được. Vậy nên khi đấy hắn làm ra trò, Tỳ Ma Phái bị vây quét để thu hút ánh mắt của mọi người, còn hắn thì lặng lẽ xuôi Nam, đi xuống Đại Việt. Hắn âm thầm cho Thánh nữ Đạo Giáo phát hiện ra phân đà của Tỳ Ma, còn dùng vài phân đà giả làm tổng bộ. Mục đích chỉ để thu hút chú ý mà thôi. Còn hắn dùng kế ve sầu thoát xác mà rời đi.
Nhưng ai ngờ được, trong đội ngũ của hắn có chuột, nên mới có tình trạng bị vây quét tại Đại Việt như hiện tại. Hiện tại đang là cơ hội tốt để cắt đuôi đám chuột này, nếu có thể, hắn cũng muốn cắt nốt vài tên không thân thuộc.
"Tỳ Ma Thánh Địa chỉ dành riêng cho ta mà thôi."