Chương 69: Thần Cấp chi uy (2)
Chương 69: Thần Cấp chi uy (2)
Phong linh khí kết hợp cùng thân pháp của bản thân Trọng Lâm, Trọng Lâm di chuyển như u linh. Nội khi trong cơ thể hắn đang ổn định, lúc này lại một lần nữa sôi trào.
"Lưỡng Cực Âm Dương Quyền!"
Thuỷ Hoả linh khí đối trọng nhau, hai quyền hợp làm một. Một sức nổ kinh khủng bạo tạc, Trọng Lâm dùng song quyền đánh trực tiếp lên người Nguyễn Bân. Hoả diễm màu đen của Nguyễn Bân liên tục vờn quanh người bảo vệ Nguyễn Bân, nhưng bạo tạc quá mạnh, Nguyễn Bân liên tục b·ị đ·ánh lui về phía sau.
Nguyễn Bân khoé miệng chảy ra máu tươi.
"Tên này lại mạnh như vậy?" Nguyễn Bân thầm nghĩ.
"Nhanh né ra!" Nguyễn Long lúc này bất ngờ hét lên.
Trọng Lâm cũng vừa lúc cảnh giác được nguy hiểm. Hắn vừa lùi lại thì trước ngực đã b·ị đ·ánh một chưởng, Trọng Lâm bay ngược về phía sau. May mắn trước đó hắn đã lùi lại, nếu không đã lãnh trọn một chưởng này thì chắc chắn c·hết đến thi cốt không còn. Nhưng trọng thương thì vẫn có. Kinh mạch trong cơ thể hắn bị đứt mấy khúc.
"Vô sỉ, đường đường là cấp 9 chức nghiệp giả lại đánh lén." Nguyễn Long gầm lên.
Nguyễn Long nhanh chóng chạy đến bên người Trọng Lâm, đỡ Trọng Lâm ngồi dậy.
"Thương thế thật kinh khủng!" Nguyễn Long đưa nội khí vào cơ thể Trọng Lâm.
Thương thế của Trọng Lâm vốn dĩ đã nghiêm trọng, chỉ vừa ổn định lại được một lát, đã tiếp tục bị trọng thương, lần này, kinh mạch đứt gãy. Ma khí tràn ra.
Hệ thống lúc này loé lên một luồng sáng, Tiểu Trí khẽ thở mạnh, một luồng ánh sáng màu trắng như màu của sinh mệnh chi khí toát ra, bao phủ khắp người Trọng Lâm. Ma khí lập tức biến mất, một luồng khí thanh thuần bao phủ lấy người Trọng Lâm.
...
"Lão trọc, phiền quá... A! Đây là..!" Phan Chí Thanh vội nhìn về hướng ngọn núi. Sau một chớp mắt, hắn biến mất. Một lần nữa xuất hiện trên đỉnh núi.
"Lại biến mất!" Phan Chí Thanh nghiến răng.
Ma khí của Vương như đang đùa giỡn hắn, lúc hiện lúc mất. Phan Chí Thanh đã bắt đầu nổi điên. Khí tức trên cơ thể của hắn bắt đầu cuồng loạn. Hoả diễm màu đen từ từ hiện ra, không khí xung quanh hắn bị cái nóng của ngọn lửa đốt trở nên vặn vẹo, hư không thỉnh thoảng hiện ra những vết nứt màu đen.
"Thiếu gia, xin người bình tĩnh!" Phan Đào cúi người, hắn nhẹ nhàng nói với Phan Chí Thanh.
"Chú Đào, vừa rồi chú có cảm nhận thấy ma khí?" Phan Chí Thanh lạnh lùng hỏi.
"Dạ..." Giọng chú đào run rẩy.
Thật sự vừa rồi ma khí trên người Trọng Lâm toả ra chỉ trong sát na, cao thủ như Phan Đào cũng rất khó phát hiện. Chỉ có Phan Chí Thanh, hắn là chí cao ma vương hiện tại của Địa Tinh, hắn thân cận với ma khí cực kỳ cao, chưa kể, hắn biết khí tức của Vương, vậy nên hắn mới nhanh chóng phát hiện ra.
"Phế vật!" Phan Chí Thanh tức giận vỗ Phan Đào một chưởng.
Hoả diễm màu đen thiêu đốt Phan Đào, Phan Đào gầm lên đau đớn, mắt thường có thể thấy được da thịt của hắn đang từ từ bốc hơi, không để lại một chút tàn tro nào hết.
Thiêu đốt chỉ trong vài giây, trên người Phan Đào lúc này gần như là một bộ xương di động, nhưng hắn không c·hết.
"Niệm tình ngươi còn có công dụng, bằng không ngươi đ·ã c·hết!"
"Đa tạ thiếu gia!"
Phan Chí Thanh hỉ nộ vô thường, một giây trước có thể hắn còn vui cười, nhưng một giây sau hắn ra tay g·iết người như ngoé. Phan Đào luôn là mục tiêu để hắn trút giận. Phan Đào cảm thấy đã thành thói quen.
Phan Chí Thanh liếc nhìn xung quanh, hắn vẫn tìm không ra khí tức của Vương, hắn tức giận gầm lên. Hoả diễm màu đen bay múa khắp nơi. Khí tức của một Thần Cấp nổi giận không phải là chuyện đùa, không gian bắt đầu nứt ra, từng khe hở đen ngòm xuất hiện, rồi nhanh chóng biến mất. Rừng cây lay động theo cơn giận của Phan Chí Thanh, cây cối bứt gốc tung bay khắp nơi. Có một cây cổ thụ, vô tình lướt ngang qua một khe nứt, chỉ trong sát na, cây cổ thụ b·ị c·hém đứt làm đôi, phần tiếp xúc với khe nứt không gian biến mất không một dấu vết.
"Đây là thần cấp sao!" Nguyễn Long đau khổ chống đỡ, hắn vận dụng Dị Năng Lực tạo thành một cơn gió bao phủ quanh người hắn và Trọng Lâm, nhưng chỉ như ngọn nến trong gió, rất nhanh là bị dập tắt.
"Chỉ là một cơn giận dữ của Thần Cấp..." Nguyễn Long đắng chát, thực lực cấp 9 không phải hắn chưa gặp qua, nhưng cấp 9 và Thần Cấp cách xa nhau vậy sao? Chỉ là một tiếng thét giận dữ, hắn đã muốn mất cái mạng.
Lý Dương cùng Dương Thiến đã bị vùi dập dưới đ·ống đ·ổ n·át, ngôi mộ bây giờ chỉ còn lại một đống phế tích, đám người Đại Trưởng Lão cũng liên tục nôn máu tươi, những kẻ yếu thì có kẻ đã bị thiêu cháy, xương cốt không còn. Nguyễn Bân dù đồng căn đồng nguyên với Phan Chí Thanh, nhưng lúc này cũng xương đứt từng khúc, huyết nhục bị thiêu đốt, cơn đau đớn xông lên não làm hắn muốn ngất đi, nhưng hắn biết, lúc này hắn mà ngất đi thì chỉ có c·hết. Phan Đào lập tức mở vòng phòng hộ bằng hoả diễm, bao phủ lại đám người của phòng nghiên cứu dưới lòng đất. Viện quân hắn mang đến cho Nguyễn Bân, chưa sử dụng được, nhưng đã muốn bị vùi dập dưới trướng của chủ mình. Bi ai cho đầy tớ như Phan Đào.
Phan Chí Thanh khi đã tức giận thì hắn không quan tâm phe mình hay phe địch, hắn chỉ muốn phát tiết tức giận trong lòng.
"Mô phật, thí chủ sát tâm thật nặng!" Thiền Minh chắp tay tụng niệm. "Pháp!"
Một chữ Pháp vang lên, tiếng vang như tiếng chuông ngân vang vọng khắp cả ngọn núi, hoả diễm màu đen như bị gặp một bức tường cản lại, không còn lan tràn ra xung quanh nữa, mà còn có dấu hiệu bị xua tan, co cụm lại quanh người của Phan Chí Thanh.
"Lừa trọc, ngươi muốn c·hết!" Phan Chí Thanh như bị chọc giận, hắn cực kỳ ghét đám hoà thượng, lúc này hắn đang phát tiết, Thiền Minh lại chọc vào một cước. Hắn càng phẫn nộ.
"U Minh Ma Diễm!" Phan Chí Thanh chưởng lực ngưng tụ.
Hoả diễm hoá thành một gương mặt dữ tợn màu đen, miệng há to như muốn nuốt trọn tất cả, hoả diễm lao thẳng đến Thiền Minh.
"Nơi đây có nhiều sinh linh, thí chủ muốn đồ sát toàn bộ hay sao?" Thiền Minh nổi giận.
Hắn cũng không phải vì tiếc thương sinh linh, với hắn cứu vớt chỉ là tiện tay, hắn chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi, nơi này có cả một đám ma vật, Trọng Lâm toát ra ma khí, hắn cảm nhận được, vậy thì đó cũng là ma vật, ma vật c·hết không tiếc. Tên kia bảo vệ Trọng Lâm, cũng xem như bảo vệ cho ma đầu, c·hết không đáng tiếc, còn lại là đám người Vận Quốc, c·hết hắn cũng chẳng nhíu mày. Nhưng chỉ đơn giản là tự vệ mà tên Ma Vương kia lại phát điên, khiến hắn tức giận.
"Phật cũng có nộ!" Thiền Minh gầm lên.
Một vòng kim quang phát sáng sau lưng Thiền Minh, Thiền Minh khí tức càng trở nên trang nghiêm như một vị phật. Linh khí tụ tập quanh người hắn, một bàn tay khổng lồ hiện ra, đối kháng với gương mặt ma diễm.
"Như lai chưởng pháp - Phật Quang Sơ Hiện!"
Hình bóng Đại Phật hiện lên sau người của Thiền Minh, bàn tay đối kháng với ma diễm càng hiện rõ hơn, đây là bàn tay của hình bóng đại phật sau lưng Thiền Minh.
Đại Phật liên tục vung chưởng, mỗi chưởng mang theo linh khí bạt ngàn, thổi tung cây cối xung quanh bay về phía Phan Chí Thanh, ma diễm gào thét.
Ma diễm gần như bị đẩy lùi, kình phong liên tục thổi tới Phan Chí Thanh, ánh mắt Phan Chí Thanh càng lúc càng lạnh lẽo.
"Lão trọc, ngươi đây là muốn c·hết!" Phan Chí Thanh ánh mắt bốc lên hoả diễm màu đen.
Trên người Phan Chí Thanh ma diễm càng lúc càng nồng nặc, gương mặt của Phan Chí Thanh từ từ biến đổi, những hoa văn ngọn lửa màu đen kỳ dị hiện lên, ma khí hoá thực chất thành khải giáp bao trùm toàn thân của Phan Chí Thanh.
Ma giáp u lãnh, màu đen huyền bí, ánh sáng xung quanh như đang bị khải giáp thôn phệ, quanh người Phan Chí Thanh lúc này là bóng đêm vô tận.
"Lừa trọc, đã nghĩ ra muốn c·hết như thế nào chưa?" Sát khí, băng lãnh, âm thanh như từ địa ngục vang vọng lại.
"Ma Diễm Phần Thiên! - Ma Diễm Luân!"
Phan Chí Thanh đưa tay lên trời, một vòng lửa màu đen hiện ra, bầu trời như bị thiêu đốt, ma khí tung hoành tứ phương, những vết nứt không gian càng lúc càng dày đặc.
"Như Lai Chưởng Pháp - Nghênh Phật Tây Thiên" Thiền Minh hai tay kết ấn, chân đạp đại địa.
Khí tức từ bi, phổ độ chúng sinh, thế gian có phật, vạn vật bình yên. Hình ảnh đại phật hiện ra, hai tay hướng lên nâng trời, hai chân đạp đất. Thế gian chúng sinh, có phật bảo vệ. Thiền Minh ánh mắt từ bi hướng về ma diễm trên bầu trời.
"Đại phật từ bi, chúng sinh luôn được bàn tay của phật bảo hộ. Ma Diễm! Diệt!!!"
Thiền Minh hét lớn, hình ảnh Đại Phật cũng vang lên một tiếng, kim quang toả sáng, đối kháng ma diễm, bàn tay của Đại Phật chụp lấy ma diễm.
Thiền Minh khí thế chấn động, cả khu vực phía bắc theo tiếng thét của hắn mà chấn động. Nhưng ma diễm vẫn không nhúc nhích.
"Trò đùa!" Phan Chí Thanh lạnh giọng "Đi!"
Ma diễm luân từ từ xoay tròn, ma khí theo đó thét gào, như ngàn vạn thần ma đang cùng thét lên.
Ầm! Ầm!
Ma diễm luân chấn động, hư ảnh Đại Phật như muốn rạn nứt, từng vết nứt không gian cắt chém qua hư ảnh Đại Phật. Thiền Minh cũng bị trọng thương, máu tươi phun ra.
"Thật mạnh!" Thiền Minh trong lòng thầm nghĩ phiền toái. "Thực lực tên này quá kinh khủng!"
Khí thế của ma diễm luân đè lên người Thiền Minh, chân của Thiền Minh đang đạp đại địa bỗng lún xuống. Đất đá xung quanh nứt ra.
Ma diễm luân vẫn tiếp tục tiến đến, quyết chí đè sập Thiền Minh.
"C·hết đi!" Phan Chí Thanh lạnh giọng, bàn tay từ từ khép lại.
Ma diễm luân cũng đã khoá chặt Thiền Minh, đang từ từ siết lại.
Keng!!!
Phan Chí Thanh đầu né nhanh qua một bên. Một luồng kiếm khí đâm rách da mặt của hắn. Ma diễm luân biến mất, một t·iếng n·ổ thật to vang lên, Thiền Minh đứng ngay v·ụ n·ổ.
"Ngươi cũng không muốn sống!" Phan Chí Thanh lạnh lùng quay lại.
Trần Chiến tay cầm cự kiếm vác lên vai, ánh mắt bất cần đời, nhưng lại mang theo sát khí.
"Tao không muốn đấu với mày, nhưng nếu ma khí của mày vượt qua khu vực này, tao chém!"
Phía sau Trần Chiến là Trọng Lâm cùng Nguyễn Long, cả hai lúc này đã bị chấn đến hôn mê.