Chương 7:Võ Đạo Địa Tinh
Lý Dưởng sửng sốt nhìn Hồ Đại. Đây là cái gì a? Thách đấu? Hay là chính diện gây sự?
Lý Dương thật sự không hiểu. Đây là thời đại nào rồi? Còn mặc nho bào? Còn cái gì là Bắc Cương Quyền Pháp? Đây là thanh niên mê truyện bước ra đời thật sao? Còn nữa, hắn thách đấu ai? Lý Dương trăm mối không hiểu.
Lúc này Trọng Lâm bước lên, chắn trước người Lý Dương, hắn cực kỳ cảnh giác nhìn Hồ Đại. Lý Dương hoàn toàn không biết võ, điều này Trọng Lâm chắc chắn, vì Lý Dương là điển hình của con mọt sách. Vậy hắn thách đấu, chỉ có thể là thách đấu chính Trọng Lâm.
Hồ Đại là người đã đứng nhìn Trọng Lâm đánh nhau với tên tóc nhuộm. Hồ Đại thách đấu với Trọng Lâm là vì quyền pháp của Trọng Lâm gây nên hứng thú với Hồ Đại, nên Hồ Đại muốn thách đấu với Trọng Lâm.
Trọng Lâm thì lại cảnh giác, vì vừa mới thoát khỏi á·m s·át, còn có cả chuyện Dương Thiến b·ị b·ắt cóc. Lúc này Trọng Lâm suy đoán đây là đồng bọn của tên tóc nhuộm đến trả thù. Nhưng trả thù còn trịnh trọng như vậy? Kiếp trước hắn cũng chưa bao giờ gặp hoàn cảnh thế này.
Không chờ Trọng Lâm trả lời, Hồ Đại đã ra quyền trước.
Quyền phong cương mãnh lao nhanh về phía Trọng Lâm, trong tích tắc, Trọng Lâm làm ra phán đoán né tránh, còn tiện một cước đá Lý Dương qua một bên để tránh bị ngộ thương.
Thấy Trọng Lâm né tránh được quyền của mình, Hồ Đại cũng không ngạc nhiên, vì vốn dĩ hắn đã thấy được.
-Thân pháp của ngươi thật sự quá chậm chạp, ta muốn thấy toàn bộ sức mạnh của ngươi, nên ngươi cứ thoả sức mà ra chiêu, ta sẽ điều chỉnh tốc độ phù hợp với ngươi.
Hồ Đại nhẹ nhàng nói với Trọng Lâm, còn Lý Dương, không nằm trong tầm quan sát của Hồ Đại.
Trọng Lâm lúc này đã chắc chắn, tên này đến tìm mình.
Trọng Lâm thi triển ra thân pháp của bản thân, vốn dĩ cơ thể hắn không linh hoạt lắm, nhưng khi sử dụng thân pháp của "Thái Cực Hoá Công Pháp" thân pháp của hắn trở nên lúc nhanh lúc chậm, biến ảo cực kỳ linh hoạt.
Hồ Đại cười mỉm nhìn Trọng Lâm: "Thế này mới có ý nghĩa, tiếp ta một quyền." Hồ Đại tiếp tục quyền phong cương mãnh t·ấn c·ông Trọng Lâm, nhưng thân pháp cùng tốc độ ra quyền của Hồ Đại lúc này đã điều chỉnh lại ngang bằng với Trọng Lâm.
-Thức thứ nhất, Bắc Đẩu Cương Quyền.
Quyền pháp của Hồ Đại thật sự không nhanh, nhưng cực kỳ cương mãnh. Bắc Cương Tông lấy quyền pháp dương cương là chính, quyền quyền cương liệt. Trọng Lâm nhẹ nhàng né tránh, lúc này hắn không còn tốn nhiều sức để né tránh, vì Hồ Đại đã điều chỉnh tốc độ cho phù hợp với hắn. Trọng Lâm cũng vung tay đỡ quyền, chân đi bộ pháp bước nhẹ sang một bên, tay còn lại cực nhanh ra đòn, đánh vào phần khuỷ tay đang ra đòn của Hồ Đại.
-Có ý tứ! Bắc Tinh Di Hình! Đây là thân pháp của Bắc Cương Tông ta, ngươi hãy thử cảm nhận xem.
Hồ Đại rung mạnh cánh tay, căng phồng các cơ trên tay, khiến cánh tay trở nên rắn chắc cực kỳ, Trọng Lâm bắt nắm tay của Hồ Đại như bắt vào cột đình, rắn chắc không một chút nhúc nhích, làm quyền đánh vào khuỷ tay của hắn cũng run lên, cảm giác đau đớn như đánh vào tấm sắt. Sau đó tay của Hồ Đại lại mềm ra sau đó nhẹ nhàng tránh thoát như cánh tay không xương. Một chân Hồ Đại đạp mạnh vào mặt đất, một chân còn lại run lên, tạo lực di chuyển cực nhỏ, đối gối đánh nhẹ vào gối của Trọng Lâm, sau đó rút về cực nhanh. Chỉ khoảnh khắc v·a c·hạm, nhưng hạ bộ của Trọng Lâm như bị xe tải nện vào. Lực đạo cực kỳ khủng bố.
-Bắc Tinh Di Hình không phải là thân pháp di chuyển, mà là bộ pháp cận thân bác chiến!
Ánh mắt tinh xảo của Trọng Lâm đã nhận ra, Bắc Tinh Di Hình là một bộ võ học sử dụng toàn bộ các bộ phận trên cơ thể xem như v·ũ k·hí để t·ấn c·ông, và với tốc độ cực nhanh và biên độ cực nhỏ. Đây xem như là thân pháp của cận thân bác kích.
Khách với thân pháp di chuyển chú trọng vào tốc độ di chuyển, thì thân pháp bác kích lại chú trọng về tốc độ ra đòn trong khoảng cách cự li ngắn.
Chỉ trong chốc lát cận thân. Trọng Lâm đã dính đòn liên tiếp. Mặt, tay, khuỷ tay, đầu gối, bàn chân. Liên tiếp bị dính đòn.
Trọng Lâm cũng không hoảng loạn, vì kình lực hắn nhận được cũng không quá mạnh, đây là đối thủ nương tay với hắn. Hắn đã nhận ra, đây là đối phương muốn xem võ học của hắn, chứ không có ác ý. Vì khi đối phương ra đòn, hoàn toàn không có sát khí, nếu có, chỉ cần một đòn có lẽ Trọng Lâm đã tiếp tục xuyên không.
Trọng Lâm cười gằn, dù là thách đấu không ác ý, nhưng ăn đòn liên tiếp cũng không vui, không phù hợp với tính hiếu chiến của Lâm Ma Đầu.
Hắn lúc này bắt đầu phản công. Đối phương công nhanh trong cự li ngắn, "Thái Cực Hoá Công Pháp" của hắn cũng không phải vô phương chiến đấu. Lúc này hắn dĩ cương hoá nhu. Sử dụng nội khí ít ỏi trong cơ thể, cường hoá một số bộ phận trong cơ thể của mình. Bàn tay, đầu gối, bàn chân. Lấy bàn chân làm điểm tựa lực cứng, hai chân tụ lực xuống mặt đất như cột đình đóng vào đất không nhúc nhích. Hai tay nắm thành quyền phản công lại Hồ Đại. Một quyền khoá thế công Hồ Đại, một quyền công thẳng Hồ Đại.
-Hay a! Lấy cương phá nhu, nhưng đây là lấy thương đổi thương. Sai lầm!
Hồ Đại đã nhìn ra, đây là Trọng Lâm dùng thương đổi thương, dù cho đánh trúng Hồ Đại thì Trọng Lâm cũng ăn thêm một trận đòn, hoàn toàn không có lời. Nhưng Trọng Lâm cũng bất đắc dĩ, vì cơ thể hắn hoàn toàn không theo kịp võ công của hắn. Cơ thể này quá yếu.
Hồ Đại tách ra, tránh khỏi quyền pháp của Trọng Lâm, không muốn lấy thương đổi thương. Sau đó hắn đổi thế, tiếp tục t·ấn c·ông Trọng Lâm. Lần này không còn là quyền cương mãnh, mà là quyền ra nhanh kết hợp với bộ pháp di chuyển. Trọng Lâm hoàn toàn không thể lấy cương phá nhu được nữa, vì cương của hắn quá yếu a! Trọng Lâm đành phải cố gắng đi đề thăng tốc độ của bản thân mình, đối quyền với Hồ Đại.
Quyền qua, quyền lại, Trọng Lâm bộ pháp càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thuần thục. Hắn bắt đầu quen dần với cơ thể này. Hồ Đại cũng cảm thấy điều đấy, hắn cười mỉm. Có lẽ suy đoán của Hồ Đại về Trọng Lâm là chính xác. Hồ Đại suy đoán Trọng Lâm có một thân thực lực cực kỳ cao thâm, nhưng chỉ là lý thuyết, chưa hề có thực tiễn, nên Hồ Đại thách đấu với Trọng Lâm để suy đoán. Hiện tại suy đoán của Hồ Đại chính xác, Trọng Lâm đang từ từ quen với cơ thể của mình, và quyền pháp, thân pháp hắn tung ra càng ngày càng nhuần nhuyễn.
Lúc đầu là bị động ăn đòn của Hồ Đại, về sau bắt đầu có một chút đỡ đòn thành công. Sau đó nữa cũng có lúc phản đòn thành công. Nhưng phản đòn thì ít, ăn đòn thì nhiều. Kết quả mặt mũi của Trọng Lâm tím khắp nơi, v·ết t·hương nơi vai đã rách ra và chảy máu đỏ thẩm bờ vai. Hồ Đại đã dừng lại không còn tiếp tục, vì đã nhìn ra lúc này Trọng Lâm đã đuối sức, không còn có thể tiếp tục.
-Dừng tại đây thôi, đánh tiếp có thể cậu sẽ c·hết đấy!
Hồ Đại ra hiệu dừng lại, vì Trọng Lâm sắc mặt lúc này đã tái lắm rồi. Hồ Đại lấy ra một chiếc bình, đổ ra một viên thuốc tròn vo, sau đó ném cho Trọng Lâm.
-Đây là Huyết Lực Đan, có tác dụng bổ huyết và hồi phục khí lực. Xem như quà gặp mặt.
Trọng Lâm cầm viên đan dược ngửi ngửi. Hắn xác định không có độc, và có một chút hương khí thực sự có tác dụng cho khí huyết, lúc này hắn bỏ vào miệng và nuốt. Một tia dược khí bắt đầu làm ấm cơ thể của Trọng Lâm, v·ết t·hương trên vai đã bắt đầu ngừng chảy máu, khuôn mặt của
Trọng Lâm đã có chút huyết sắc, không còn tái nhợt như trước.
-"Thuốc tốt!" Trọng Lâm bình phẩm.
"Không sợ thuốc độc sao?" Hồ Đại ngạc nhiên nhìn Trọng Lâm.
"Ta biết một chút y dược, độc không c·hết được, mà ngươi muốn độc c·hết ta sao không bằng cho ta một quyền c·hết thoải mái" Trọng Lâm cười lạnh. Độc c·hết ta? Chi cho lãng phí thuốc vậy. Nhưng lúc này Trọng Lâm cũng đã có ý kết giao với người này.
-Trọng Lâm - tán tu - mười tám tuổi.
Trọng Lâm báo danh tính của mình cho đối phương biết.
-Ta giới thiệu lại. Hồ Đại - Bắc Cương Tông - cũng mười tám tuổi.
Hồ Đại cười cười giới thiệu với mình với Trọng Lâm. Còn Trọng Lâm bảo hắn là tán tu, Hồ Đại không tin. Bên ngoài, không có bất kỳ một tán tu nào có thể học được nội khí, đây là điều chắc chắn, vì nếu có thì đã được các môn phái cổ võ, hoặc các ẩn môn tông thu nhận làm đệ tử. Đặc biệt là nguồn phát ra của các môn võ học có thể điều khiển nội khí, dám chắc 10 phần hết 9 phần rưỡi nằm trong tay các thế lực này. Nên bên ngoài bảo rằng tán tu sử dụng được nội khí cường hoá cơ thể và võ công là điều hoàn toàn vô lý. Nhưng Hồ Đại không muốn vạch trần.
Vì sao không muốn vạch trần, bởi vì chỉ cần biết nội khí, và xưng tán tu, gặp được các cao thủ ẩn môn hoặc cổ võ, chỉ có hai đường để đi, một là bị g·iết, hai là b·ị b·ắt. Hồ Đại không xem mình là cao thủ ẩn môn, mà hắn chỉ là xuống núi lịch luyện nên không quan tâm. Và chắc chắn là Trọng Lâm nói láo, nên hắn lười vạch trần. Ai muốn b·ị b·ắt hoặc bị g·iết a?
-Còn đây là Lý Dương, bạn của ta.
Lúc này cả hai mới nhớ đến Lý Dương. Còn Lý Dương thì đã trợn trừng mắt.
"Đây là Lâm sao?" Lý Dương suy nghĩ ngàn vạn, hắn đ·ã c·hết đứng khi nhìn cả hai giao đấu. Từ trước tới nay, Lý Dương luôn biết Trọng Lâm không thích tập võ, nên mới trốn khỏi nhà. Còn bây giờ? Lúc đầu thì thấy Trọng Lâm còn vụng về, nhưng về sau thì thế nào? Có mười Lý Dương lao lên cũng không đủ cho Trọng Lâm đánh.
-Lâm, mày học võ khi nào vậy?
Lúc này ánh mắt của Lý Dương chợt loé lên, sau đó hỏi Trọng Lâm. Vẻ mặt vẫn ngờ vực, không hiểu. Bạn mình giỏi võ từ khi nào a?
-Ha ha!
Trọng Lâm cười gượng, không biết trả lời thế nào.
"Này cả hai, bên kia có quán nước, vào đấy trò chuyện, hay thích đứng phơi nơi này?" Hồ Đại chỉ về quán nước bên kia đường. Tại đây không phải là nơi để trò chuyện a!