Chương 84: Vân Ám Vệ. (1)
"Cha, ông ngoại! Gọi con về có chuyện gì không?" Trọng Lâm thắc mắc.
Trọng Cường vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, Vân Trọng Nguyên mỉm cười nhìn Trọng Lâm.
"Con ngồi xuống đây!" Vân Trọng Nguyên chỉ chỉ chiếc ghế đối diện lão.
Trọng Lâm ngồi xuống, thắc mắc nhìn cha cùng ông ngoại. Trọng Cường vẫn vẻ mặt nghiêm trọng, không nói tiếng nào.
"Con có biết Vân Ám Vệ của Vân Gia?" Vân Trọng Nguyên mỉm cười.
"Vân Ám Vệ?" Trọng Lâm không biết đây là cái gì. Từ nhỏ đến lớn, hắn cũng chưa từng nghe thấy. Nhưng cũng từng suy đoán, Vân Gia có một đội quân bí mật.
Các tài phiệt tại Đại Việt, ít nhiều đều có một đội quân riêng của mình, chỉ là chịu áp chế của chính phủ, nên hầu như không ai đưa quân của gia tộc mình ra ánh sáng. Trừ Cổ Gia Tộc, vì Cổ Gia Tộc có thể nói là chịu áp chế của chính phủ rất thấp, nhưng cũng có ràng buộc riêng của mình với chính phủ.
Các tài phiệt Đại Việt âm thầm nuôi q·uân đ·ội của riêng mình, vì họ biết thế giới này ra sao. Dù không biết hết, nhưng cũng phải từ bảy phần mười trở lên. Bọn họ là người thường, bọn họ có tiền, bọn họ cũng s·ợ c·hết. Có người chi tiền để cầu một con đường cường giả, cũng có người chi tiền nuôi một đội quân hộ vệ. Vân Trọng Nguyên là người vế sau, bởi vì con đường cường giả của hắn đã vô vọng.
Trọng Lâm từ lâu đã đoán ra gia tộc mình có đội quân như vậy, nhưng chưa bao giờ được nhắc đến, cũng chưa bao giờ thấy mặt. Hôm nay tại sao ông ngoại lại nhắc đến Vân Ám Vệ? Trọng Lâm không hiểu.
"Hôm nay, ta muốn con lãnh đạo đội quân này?" Vân Trọng Nguyên mỉm cười.
"Tại sao?" Trọng Lâm bất ngờ. Hắn hoàn toàn không chuẩn bị gì hết. Kết quả một đội quân rơi lên đầu hắn, hắn làm lãnh đạo?
"Con hoàn toàn không biết gì về bọn họ. Con cũng còn quá trẻ, sao có khả năng lãnh đạo chứ!" Trọng Lâm cười cười từ chối.
Vân Trọng Nguyên lắc đầu. "Con còn trẻ, thì có lợi thế của tuổi trẻ. Còn ta, ta đã già, ta không đủ sức, ta có thể nuôi bọn họ, nhưng cho bọn họ một con đường để đi, ta không có khả năng, con ngược lại. Con có con đường ra cho họ."
"Con?" Trọng Lâm bất ngờ. Hắn có tài cán gì mà ông ngoại tin tưởng như vậy chứ.
"Thứ nhất! Vì con còn trẻ, con sẽ xông xáo thiên hạ, bọn họ sẽ là trợ thủ của con, sẽ cùng con tiến bộ." Vân Trọng Nguyên từ từ nói.
"Thứ hai! Vì con là thiên tài tuổi còn trẻ, ta đã nghe về thực lực của con. Một đội quân, chỉ nuôi không là không đủ, còn cần có thực lực để chấn nh·iếp. Nếu không, ai sẽ phục?"
"Thứ ba! Vì con là đệ tử của Chiến Thần! Ta cần con làm chiêu bài, để chấn nh·iếp tất cả những yêu ma quỷ quái muốn nhắm đến gia tộc ta!"
Vân Trọng Nguyên nói đến điều thứ ba thì nhìn chằm chằm vào Trọng Lâm. Trọng Lâm bỗng rùng mình. Hắn im lặng suy nghĩ một lát.
"Con đoán, có lẽ điều thứ ba là quan trọng nhất!" Trọng Lâm cười đáp lại Vân Trọng Nguyên.
"Đúng!" Vân Trọng Nguyên cũng không che giấu, hắn thẳng thừng thừa nhận. "Ta hiện tại giao cho con vì điều thứ ba!"
Vân Trọng Nguyên đứng dậy, từ từ đi ra phía cửa sổ. Ánh chiều chiếu lên người Vân Trọng Nguyên, hình bóng của tuổi già hiện ra. Vân Trọng Nguyên đã không còn trẻ nữa.
"Đáng lẽ, sẽ cần một thời gian dài nữa, ta mới giao lại cho con. Vì ta muốn con từ từ làm phục đám cứng đầu đấy. Nhưng mà, bất ngờ con đem đến cho ta quá lớn. Xin lỗi con, có lẽ con nghĩ ta là lão già quá thực dụng." Vân Trọng Nguyên mỉm cười nhìn Trọng Lâm.
Trọng Lâm thầm suy nghĩ. Thân phận đệ tử của Chiến Thần, quan trọng đến như vậy sao?
"Vân Ám Vệ, ta đều sẽ giao cho con, chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng lần này là sớm, bởi vì, ta thật sự già rồi. Ta muốn con bảo vệ Vân Gia, bảo vệ Trọng Gia. Xin lỗi vì sự ích kỷ của ta!" Vân Trọng Nguyên ánh mắt buồn bã nhìn Trọng Lâm.
"Gia tộc chúng ta chia làm hai, một hắc một bạch. Hắc là âm thầm trong bóng tối, xử lý những việc không tiện lộ ra ánh sáng và bảo vệ gia tộc, bạch là việc kinh doanh của chúng ta. Nếu lúc đầu, con chỉ lựa chọn sống như một người bình thường, không quan tâm đến võ học, có lẽ ta sẽ giao công ty của gia tộc cho con, còn Vân Ám Vệ, sẽ do cha con lãnh đạo."
"Nhưng bây giờ, ta đã đổi ý, cha con sẽ hỗ trợ con về Vân Ám Vệ. Con sẽ làm lãnh đạo, nhưng tạm thời, sẽ do cha con lãnh đạo, còn con, hãy học hỏi thêm, sau đó tiếp nhận lại từ cha của con. Còn về công ty, ta sẽ giao lại cho hai cậu của con cùng mẹ của con."
Trọng Lâm vừa lên tiếng muốn từ chối. Vân Trọng Nguyên ra hiệu cho hắn im lặng.
"Con đừng từ chối vội. Nghe hết lời ta nói. Chuyện này ta cũng đã nói với cha của con. Vân Ám Vệ có hai nhiệm vụ chính, một là bảo hộ, hai là báo thù. Bảo hộ ta đã nói, bảo hộ gia tộc này, còn báo thù, là báo thù cho anh kết nghĩa của ta. Điều này, đã đâm sâu trong tim ta hơn hai mươi năm nay, hôm nay, ta hy vọng con có thể tiếp tục gánh vác giúp ta, vì ta... đã không còn đủ sức."
Vân Trọng Nguyên càng nói càng lộ ra tuổi già sức yếu, không còn dáng vẻ uy nghiêm thiên hạ như bình thường, không còn là một Vân Lão danh chấn giới kinh thương, mà là một ông ngoại đã hơn thất tuần.
"Báo thù?" Trọng Lâm ngạc nhiên. Bỗng nhiên Trọng Lâm nghĩ tới rất nhiều điều.
Vân Trọng Nguyên gật đầu. "Báo thù cho Trọng Kình Thiên, anh kết nghĩa của ta, cũng là ông nội của con!"
Trọng Lâm bỗng há to miệng, hắn nhìn sang cha của hắn, cha của hắn cũng gật đầu.
"Nhưng..." Trọng Lâm lúng túng, bỗng nhiên một cọc sự việc rớt vào đầu, hắn cũng không biết phải nói cái gì.
Đối đầu với Tiên Tông, thật sự sức lực một mình hắn, hắn làm được, nhưng thời gian, hao tổn rất lâu. Không biết chừng còn lật thuyền trong mương. Trọng Lâm cũng đã suy tính đến việc tự mình gây dựng lên một thế lực riêng. Nhưng hắn cũng biết thời gian sẽ không chờ hắn, kẻ thù cũng không chờ hắn lớn mạnh.
Trọng Lâm suy nghĩ một lúc, hắn liếc nhìn Trọng Cường.
"Ý của cha thế nào?" Trọng Lâm dò hỏi.
"Tuỳ theo ý con!" Trọng Cường quăng lại vấn đề cho Trọng Lâm.
Trọng Lâm lắc đầu cười khổ.
"Con còn có đường từ chối sao?"
Vân Trọng Nguyên mỉm cười nhìn Trọng Lâm.
"Xem ra không từ chối được. Được con nhận!" Trọng Lâm dứt khoát nhận. Đằng nào cũng không thể từ chối.
"Nhưng con cũng nói trước, con sẽ không có quá nhiều thời gian để lo cho bọn chúng. Có lẽ phiền cha nhiều rồi!" Trọng Lâm vứt lại vấn đề cho Trọng Cường.
Trọng Cường cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ gật đầu.
Vân Trọng Nguyên lúc này bỗng cười ha ha. "Thật sự, làm cho các con nghĩ nhiều. Chẳng qua, chỉ cần Trọng Lâm mạnh mẽ, chấn nh·iếp toàn bộ, thì Trọng Lâm sẽ là linh hồn của bọn chúng, cần gì phải suy nghĩ quản giáo nhiều. Như ta đã nói chỉ cần con có thực lực, lời nói giải quyết không được, nắm đấm có lẽ sẽ tốt hơn!"
Vân Trọng Nguyên lời nói tràn đầy huyết tinh. Trọng Lâm nghe cũng gật gù, vì hắn tôn thờ cái sau nhiều hơn cái trước, lời nói không thông thì nắm đấm sẽ thông toàn bộ.
"Được rồi, tối nay, ta sẽ giới thiệu con với Vân Ám Vệ!" Vân Trọng Nguyên mỉm cười ." Còn giải quyết bọn chúng như thế nào, lãnh đạo ra sao, nhờ lại hai cha con con rồi, chuyện tiền bạc, toàn bộ ta sẽ lo hết."
"Được!" Trọng Lâm nhanh chóng đáp ứng.
Vân Ám Vệ? Đội quân đầu tiên của ta trên con đường báo thù. Trọng Lâm nắm chặt nấm đấm, thầm suy nghĩ.