Chương 89: Con đường phía trước đầy mây mù.
Từng cơn đau nhức làm kích thích não bộ của Trọng Lâm. Cơ bắp như muốn xé nát thành từng mảnh. Khí cơ trong cơ thể cũng muốn hỗn loạn. Ma khí càng lúc càng dày đặc, linh khí gần như muốn bị ma khí nuốt trọn.
Cả hai loại khí chất cứ phun ra nuốt vào trong cơ thể Trọng Lâm. Lúc thì biến mất một loại, còn lại một loại. Lúc thì cả hai cùng xoay tròn tạo thành một đồ án kỳ dị lưu chuyển khắp cơ thể của Trọng Lâm.
Trọng Lâm đau nhức thức dậy. Ánh mắt từ từ mở ra, nhưng cơ thể lại không thể nhúc nhích.
"Lại nữa, lại là cảm giác này. Chắc sắp thành khách vip của bệnh viện luôn rồi!" Trọng Lâm cười khổ. Từ lúc tỉnh lại ở Địa Cầu đến nay, hết một phần ba thời gian hắn dành cho bệnh viện rồi.
"Đã tỉnh?" Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Trọng Lâm nhận ra giọng nói này, nhưng hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể dời ánh mắt về hướng giọng nói.
Trần Chiến và Trọng Cường đang nhìn chằm chằm vào Trọng Lâm, như muốn soi hết mọi thứ trên cơ thể hắn. Khiến Trọng Lâm cảm giác mình bây giờ như khối thịt thơm ngon đang nằm trên đĩa.
"Cơ thể của con thật kỳ lạ, lúc tăng cấp lúc rớt cấp. Không phải tẩu hoả nhập ma chứ? Hay là đánh nhau khiến công lực bị tổn thương rồi?" Trọng Cường nghiêm trọng nhìn Trọng Lâm.
Trong lúc b·ất t·ỉnh, khí cơ trong cơ thể Trọng Lâm hỗn loạn, cũng khiến cho cấp độ của hắn lúc tăng lúc rớt.
Trọng Lâm giật mình, vội vàng kiểm tra nội khí. Huyết khí sôi động, từng giọt máu mang từng tia lực lượng hùng mạnh, đây rõ ràng là dấu hiệu của Luyện Huyết Cảnh. Chỉ là cơ thể lúc này không cử động được, thể chất như bị khô kiệt, không còn một tí sức nào hết. Nhưng toàn bộ không phải là tẩu hoả nhập ma, chỉ là cơ thể bị kiệt sức mà thôi.
"Hoàn toàn không có vấn đề!" Trọng Lâm chắc chắn trả lời Trọng Cường.
Trần Chiến từ xa đi đến, một tay đặt lên huyệt thái dương, một tay đặt tại đan điền của Trọng Lâm.
"Vận công đi!" Trần Chiến ra lệnh.
Trọng Lâm nghe lời răm rắp, với người khác thì còn xem xét, nhưng với Trần Chiến. Trọng Lâm tin tưởng hoàn toàn. Vì tay đặt hai nơi này, chỉ cần người kia vận công là toàn bộ hành kinh mạch lạc trong cơ thể sẽ bị đối phương đọc được, từ đó có thể suy luận ra công pháp của đối phương. Nhưng Trần Chiến cùng Trọng Lâm là tu cùng một công pháp, và là sư đồ của nhau. Có gì không thể tin tưởng.
Trọng Lâm vận công đi một chu thiên. Vì cơ thể không thể nhúc nhích, vận công cũng bị ảnh hưởng. Một chu thiên đã khiến Trọng Lâm muốn thở dốc.
Dị biến lại phát sinh. Ma khí vờn quanh linh khí. Cả hai như hai con giao long đang tranh giành với nhau. Cái nào cũng muốn giành quyền kiểm soát cơ thể. Cả hai v·a c·hạm với nhau tạo nên bạo tạc trong cơ thể Trọng Lâm. Liên tục tiếp ầm ầm vang lên. Trọng Lâm cũng bị ảnh hưởng, hắn phun ra một ngụm máu tươi, máu phun đầy mặt, và không lau đi được. Nhìn hắn lúc này không khác gì n·gười c·hết đang phun tí huyết cuối cùng.
Trọng Cường hốt hoảng chạy đến. Trần Chiến ra hiệu cho Trọng Cường đứng im. Có hắn ở đây thì không có việc Trọng Cường phải lo lắng. Còn nếu chính hắn không lo được thì Trọng Cường có thể đi lo hậu sự được rồi.
"Vẫn chưa luyện Âm Quyển?" Trần Chiến nhíu mày.
"Không có thời gian a!" Trọng Lâm cười khổ. Nào có thời gian để luyện, chỉ vừa luyện được một tí thì đã gặp một trận một chọi một trăm. Đã vậy toàn bộ là vượt cấp. Thần tiên cũng muốn tươi sống bị ngao hết chứ nói gì là chính hắn. May mắn đây chỉ là diễn luyện, nếu là chiến trường thật sự, có lẽ Trọng Cường đã phải lo hậu sự cho hắn.
"Con đã bắt đầu bị ma khí phản phệ. Hiện tại có lẽ là Luyện Huyết Kỳ, nhưng thực lực phát huy chỉ có thể khoảng Luyện Thể Kỳ Trung Kỳ mà thôi." Trần Chiến nhíu mày.
"Lại rớt cấp!" Trọng Lâm cười khổ. Vất vả lên gần cấp năm, lại bị rớt xuống bốn, xuống ba. Giờ thì tốt, rớt hẳn xuống hai.
"Không sao, con luyện Âm Quyển là được mà!" Trọng Lâm cười khổ.
"Không đơn giản như vậy đâu! Trong cơ thể con có một cái Ma Khí đầu nguồn luôn luôn cung cấp ma khí vào cơ thể con, nếu ta đoán không sai, có lẽ không quá một tháng, ma khí sẽ nuốt trọn linh khí. Lúc đó con không thể cân bằng hai thứ, e rằng sẽ là ... bùm... một đống thịt nát!"
"Nghiêm trọng đến thế sao?" Trọng Lâm nhíu mày.
"Đúng vậy, cái giá phải trả của sức mạnh!" Trần Chiến giái thích cho Trọng Lâm. "Trận chiến ngày hôm qua, con đã phát huy vượt quá thực lực bản thân có thể sử dụng. Ma khí tràn lan, cơ thể ép buộc phải đưa con vào tình trạng nguy hiểm. Hai loại khí tức cùng hoạt động trong cơ thể, làm cơ thể của con bị trọng thương, và khiến ý thức con dừng hoạt động. Chỉ còn lại bản năng chiến đấu!"
Trọng Lâm chợt nhớ lại, hôm qua hắn cùng Vân Mộng chiến đâu, khi hưng phấn và đau nhức đến đỉnh điểm, hắn đã hôn mê đi. Tỉnh lại thì nằm đây.
"Đây là do ma khí con không thể điều khiển, chỉ có thể bị động sử dụng. Điều con cần làm bây giờ là cân bằng cả hai, phải luyện Âm Quyển để có thể điều khiển ma khí. Và Dương Quyển bắt buộc phải tiếp tục tu luyện, vì khi ma khí vượt quá linh khí, dù rằng có thể điều khiển ma khí, con vẫn bị phản phệ."
"Song trọng công pháp?" Trọng Lâm ngạc nhiên. "Có thể luyện được sao?"
Trần Chiến cười, trên tay của Trần Chiến hiện ra Sinh Mệnh Chi Khí. "Không được thì thứ này sao ta có thể có chứ? Chỉ là, sẽ gian nan và cực khổ gấp nhiều lần so với bình thường. Bởi vì ta thì có thể chủ động cân bằng, còn con, là bị động nhồi thịt! Hiểu chứ?"
Trọng Lâm gật đầu. Người ta thì chủ động hấp thu linh khí hoặc ma khí. Còn hắn nguyên cái huyệt động ma khí trong cơ thể,lúc cần là có, lúc không cần vẫn có.
Trần Chiến nghiêm túc nhìn Trọng Lâm, hai người im lặng nhìn nhau. Vẻ mặt Trọng Lâm càng lúc càng nặng nề. Trần Chiến bỗng nhiên bất ngờ chửi ầm lên.
"Tên chó c·hết! Tại sao thứ tốt như vậy không có trên người ta chứ. Ma khí, phải đi mò mới ra, còn ngươi thì tốt, nguyên cái động trên người, muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu. Ta thì phải đi mò từng nơi, đến cả Ám Dạ Ma Vương cũng phải đi khắp chân trời để tiếp kiếm. Còn ngươi thì tốt, có đồ quý lại bày vẻ mặt đưa đám. Làm quý ông khinh bọn ta nghèo à? Có tin ta vứt ngươi cho Ám Dạ Ma Vương là vấn đề của ngươi được giải quyết, nhưng đổi lại, ngươi thành cái máy phát năng lượng cho hắn! Có muốn hay không?"
Trần Chiến bỗng nhiên nổi cơn xung thiên, Trọng Lâm ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Ta cảm thán tình cảnh của ta không được hay sao?
Trọng Lâm cảm thấy oan uổng cực kỳ!.
"Oan uổng cái rắm. Vấn đề bây giờ, ngươi lập tức rời khỏi Địa Cầu ngay. Nơi này quá nhiều ma khí, không thích hợp cho ngươi. Ngươi có thời gian ba ngày để xử lý sự việc, sau đó lập tức đi bí cảnh!"
Nói xong không chờ Trọng Lâm định thần, Trần Chiến đã biến mất. Để lại Trọng Lâm cùng Trọng Cường ngơ ngác. Chuyện gì xảy ra? Tại sao Trần Chiến lại lên cơn như vậy? Cả hai cha con đều trăm mối không một lời giải.
"Sư phụ của con luôn như vậy sao?" Trọng Cường ngơ ngác hỏi Trọng Lâm.
Trọng Lâm nét mặt cứng ngắt, cơ thể không thể hoạt động. Bằng không cũng muốn đứng dậy chửi đổng.
Ánh mắt lo âu nhìn ra cửa sổ. Trọng Lâm bần thần, sư phụ hắn mặc dù nổi xung thiên, nhưng hắn biết chỉ là muốn tốt cho hắn. Cho hắn quên đi áp lực hiện tại mà thôi. Nhưng mà, quên được sao? Áp lực thật sự rất lớn. Con đường tu luyện của hắn chỉ còn có một tháng. Cả tính mạng của hắn cũng đếm ngược trong thời gian đấy. Không áp lực được sao?
"Con đường phía trước thật mịt mù! Nhưng ta tin ta làm được!"