Chương 90: Kế thừa Vân Ám Vệ.
- Đã xong nghi thức hay chưa?
Đặng Thái Sơn hét to, xung quanh là cả đội Vân Ám Vệ đang bận rộn khuân vác chuẩn bị chỗ ngồi, chuẩn bị sảnh sân khấu. Hôm nay là ngày thiếu gia chính thức trở thành thiếu chủ.
Chỉ đơn giản là khác cách gọi, nhưng quyền lực lại không đơn giản như vậy. Thiếu gia chỉ là con cháu của Vân lão thì sẽ là thiếu gia, nhưng thiếu chủ thì khác. Đã danh xưng thiếu chủ, thì đấy là tương lai nắm quyền toàn bộ tập đoàn Vân Gia, còn là người lãnh đạo trực tiếp của Vân Ám Vệ.
Nếu trước kia, Vân Ám Vệ là một đám không sợ trời không sợ đất, không nể ai cả ngoại trừ Vân Lão. Nhưng hôm nay, không ai dám ý kiến. Cả đám vẫn luôn bận rộn làm việc của mình. Thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía xa xa trong luyện võ trường, nơi đó đang nằm vài chục cái càng. Đây là những người hôm đó đánh nhau với thiếu chủ, bây giờ vẫn còn nằm trên cáng. Còn thiếu chủ đối đầu với quái vật, nghe nói quái vật Vân Mộng vẫn đang nằm viện vì gãy xương, còn thiếu chủ thì đang chạy nhảy tưng bừng chuẩn bị nhậm chức. Xem ra danh xưng quái vật của Vân Ám Vệ phải đổi chủ rồi.
- Các ngươi nhanh tay lên! Sắp đến giờ làm nghi thức nhậm chức rồi!
Một giọng nói kiều mị làm tan chảy lòng người vang vọng khắp luyện võ trường, nhưng hình thể thì king kong phải gọi bằng cụ.
- Sao có người nói chị Mộng vẫn đang nằm viện!
Cả đám Vân Ám Vệ cứng người, người này ghé tai người kia hỏi nhỏ. Trong Vân Ám Vệ vẫn luôn nói là Vân Mộng nằm viện, nhưng hôm nay lại xuất hiện ở chỗ này. Không lẽ tin đồn sai?
- Quái vật đúng là quái vật! Gãy xương sườn nhưng vẫn mạnh mẽ như vậy!
Đường Lân âm thanh giễu cợt vang lên. Cả nhóm Đặng Y Nhi cùng đi vào diễn võ trường. Hôm nay là ngày trọng đại, cả Vân Ám Vệ tề tụ đầy đủ không thiếu một ai.
- Chị Mộng, sao em cảm thấy chị có vẻ như thon hơn trước một tí?
Đặng Y Nhi tò mò đi xung quanh người Vân Mộng. Cảm giác mách bảo với Đặng Y Nhi rằng Vân Mộng nhỏ đi một vòng!
- "Hừ!" - Vân Mộng không đáp lại chỉ hừ lạnh một tiếng - "Giờ này các ngươi mới tới, có biết là sắp đến giờ thiếu gia nhậm chức thiếu chủ, thế mà cả đám lại vẫn còn đang chơi bời như vậy?"
Vân Mộng rất mong chờ cho việc nhậm chức của thiếu chủ hôm nay. Nàng nhìn thiếu chủ từ nhỏ đến lớn, luôn luôn đi theo chăm lo cho thiếu chủ. Nhưng thiếu chủ lại không thích luyện võ, điều này khiến này rất buồn bã, nhưng chỉ cần thiếu chủ có thể sống hạnh phúc là đủ. Nhưng không ngờ, thiếu chủ lại mang đến cho nàng kinh hỉ, từng bước từng bước xem thiếu chủ phát triển đã chuyển nàng từ kinh hỉ sang kinh hãi. Chỉ trong vòng hai tháng, một người không biết võ, đánh ngang tay với nàng một dị võ giả cấp sáu. Hai tháng sau thì sao? Hai năm sau thì sao nữa? Vậy nên chức thiếu chủ này danh xứng với thực, nàng toàn lực ủng hộ. Lúc này chỉ cần một kẻ nói không thì nàng sẽ là người t·rừng t·rị, nhưng rất may mắn, thiếu chủ đã gõ đủ, không cần nàng.
- "Chị Mộng thật nghiêm túc!" - Đặng Y Nhi rút lui sang một bên với vẻ mặt sợ sệt. Không ngờ chỉ là việc nhậm chức của thiếu chủ khiến chị Mộng nghiêm túc như vậy. Xem như nàng không may. "Nhưng thật sự chị nhỏ đi một chút thật!" - Đặng Y Nhi nói thầm.
Đường Lân im lặng nhìn chăm chú Vân Mộng một lúc rất lâu.
- "Đúng là nhỏ đi một chút!"
-" Hơn nữa còn mạnh hơn một chút, xem ra sắp đột phá cấp 7." - Hắc Ảnh tiếp lời Đường Lân.
"Xem ra chị Mộng có kỳ ngộ riêng của mình! Hy vọng nhỏ đi một tí, không cần thành tiên nữ, chỉ cần không khó như bây giờ là được!"
Ầm!!!
Đường Lân vừa nói dứt câu, một chiếc bàn nện thẳng lên mặt của hắn. Xa xa Vân Mộng vẻ mặt như muốn g·iết người nhìn chằm chằm Đường Lân.
- Ngươi muốn c·hết thế nào!
Giọng nói lạnh lẽ của Vân Mộng truyền vào tai của Đường Lân. Cả gian phòng bỗng chốc trở nên băng lãnh, tiếng động như biến mất, chỉ còn sự im lặng. Sát khí bao trùm khắp căn phòng.
- "Tốt! Mọi người có lẽ đã đông đủ!"
Trọng Cường và Vân Lão cùng nhau bước vào phòng. Vừa hay ngăn cản một vụ án mạng.
- "Tất cả tập trung!" - Đặng Thái Sơn hô to.
Gần trăm người Vân Ám Vệ lập tức vào vị trí của mình, ngoại trừ đang nằm cán. Tốc độ có thể nói nhanh trong nháy mắt. Mọi người lập tức đứng trật tự đâu vào đấy.
- "Chào Vân lão!" Trăm người một lời, cùng cúi đầu chào Vân lão.
- "Được rồi, ta nói ngắn gọn vậy!" Vân Lão đi lên phía trước.
- "Hôm nay là ngày nhậm chức thiếu chủ của Trọng Lâm, là ngày trọng đại, nhưng ta rất tiếc muốn thông báo điều này!" Vân Lão liếc nhìn xung quanh, thanh âm từ từ vang lên, mang theo sự uy nghiêm và trang trọng. "Trọng Lâm hôm nay sẽ không tới lễ nhậm chức!"
Bỗng chốc cả Vân Ám Vệ như vỡ tổ, tiếng bàn tán nổi lên khắp nơi.
- "Tại sao?" - Vân Mộng không tin vào sự việc đang diễn ra trước mắt. Không phải toàn bộ đã quyết định xong rồi hay sao. Đến phút cuối từ bỏ? Nàng không đồng ý!
- "Tại sao thiếu chủ lại không nhậm chức! Ông nội đã ép Trọng Lâm việc gì phải không?" Vân Mộng thét lớn. Nàng không chấp nhận sự thật này.
Vân Lão lườm Vân Mộng. Ánh mắt sắc lạnh như dao, sau đó lại nhìn toàn bộ Vân Ám Vệ.
- "Các ngươi có thật lòng muốn theo hắn sao? Thật lòng muốn tôn hắn làm thiếu chủ sao? Còn Vân Mộng, chưa tới lúc con chất vấn ta, nên nhớ, dù nó có nhậm chức thì vẫn chỉ là thiếu chủ, ta mới là chủ nhân của nơi này!"
Dù đã già, nhưng uy nghiêm vẫn nơi đấy. Lời nói của Vân Lão khiến cả luyện võ trường trở nên lạnh ngắt, không một chút sát khí như Vân Mộng, chỉ là sự uy nghiêm, nhưng vẫn khiến cho mọi người im lặng và lo sợ.
- "Trong các ngươi, ai không muốn Trọng Lâm làm thiếu chủ, hãy đứng ra!" Vân Lão từ tốn nói ra.
Toàn bộ Vân Ám Vệ im lặng, không một lời nói, không một người đứng ra.
- "Hắn tuổi nhỏ, bồng bột, không biết suy nghĩ, chỉ có một thân võ học. Không biết lãnh đạo các ngươi, các ngươi chịu nghe hắn sao!" Vân Lão lại tiếp tục hỏi.
- "Vân Lão, không cần thử chúng tôi. Chúng tôi đã biết truyền kỳ về thiếu chủ, kỳ tài võ học luyện võ hai tháng đánh ngang với Vân Mộng. Một người trấn giữ một đường, đánh lui Tỳ Ma Phái, đệ tử chân truyền của Chiến Thần! Toàn bộ chúng tôi đều biết, và tất cả đều chịu phục trước thực lực của thiếu chủ, không phục đã nằm cán hết rồi! Vân Lão không cần thử nữa!" Đặng Thái Sơn đứng ra trả lời Vân Lão.
Toàn bộ Vân Ám Vệ đều gật đầu đồng ý với Đặng Thái Sơn. Xương cứng không phục đã nằm cán hết rồi, còn đứng là những người chịu phục. Thiếu chủ vừa mạnh mẽ, vừa trẻ tuổi, con đường phía trước còn rất dài. Mặc dù không biết trước được tương lai nhưng được một thiên tài, một đệ tử của Chiến Thần dẫn dắt. Ai mà lại dám không phục!
Có thể nói, Trọng Lâm đã đánh phục toàn bộ, đơn giản một đấm cho nhuyễn!
- "Vân lão, hãy gọi thiếu gia ra đi. Hãy để buổi lễ được diễn ra!" Đặng Thái Sơn cúi đầu. "Cả Vân Ám Vệ nguyện ý thuần phục thiếu chủ!"
- "Tốt!" Vân Lão ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn về phía Vân Ám Vệ, sau đó lại nhìn Vân Mộng. "Nha đầu, chưa gì đã muốn quay giáo?"
- "Con...!"
-"Không cần giải thích, ta hiểu!" Vân Lão bỗng nhiên mỉm cười với Vân Mộng. "Toàn bộ Vân Ám Vệ ta không tin, nhưng ta tin con, có con bảo vệ Trọng Lâm ta yên tâm!"
- "Trọng Lâm hôm nay không đến là sự thật. Nhưng ta chưa hề nói nó không nhận chức thiếu chủ. Chức vị vẫn là của nó. Từ hôm nay, Trọng Lâm là thiếu chủ của Vân Ám Vệ, lời của nó như lời của ta. Toàn bộ quyền quyết định tất cả Vân Ám Vệ đều phải nghe lời nó. Rõ hay chưa?" Vân Lão lời nói lạnh lẽo uy nghiêm.
- "Rõ!" Trăm lời như một đồng thời hô to.
Vân Mộng không còn vẻ mặt u uất, thay vào đó là mừng rõ, nhưng rồi lại tò mò khó hiểu.
- "Ông nội, vậy thiếu chủ hiện tại đang ở đâu? Sao không đến đây?" Vân Mộng thật sự không chịu được đành phải hỏi.
- "Nó đã đi bí cảnh, một mình phiêu bạt trong bí cảnh một tháng, sau một tháng không đột phá thì không được về!" Vân Lão lời nói đơn giản giải thích.
- "Vậy thì chỉ là bí cảnh nhỏ nhỏ, như vậy thiếu chủ không có nguy hiểm gì đâu." Vân Mộng thở phào nhẹ nhõm, nàng chỉ lo lắng Trọng Lâm gặp bất trắc gì đó mà thôi.
- "Không, là đại bí cảnh, tương đương với một động thiên. Và còn là chưa được khai phá!" Vân Lão trầm giọng.
- "Như vậy quá nguy hiểm. Con không đồng ý, con phải đi theo bảo vệ Trọng Lâm!" Vân Mộng là người đầu tiên phản bác.
Toàn bộ cả Vân Ám Vệ biến sắc. Bí cảnh, ở đây ai cũng từng ít nhất một lần vào bí cảnh. Bí cảnh chia làm cỡ nhỏ, cỡ trung và đại bí cảnh. Nhỏ thì chỉ như một tỉnh thành, cỡ trung thì tầm diện tích của một châu lục. Còn đại bí cảnh, tương đương với một thế giới, rộng lớn vô ngần.
Bí cảnh cỡ nhỏ và cỡ trung cũng có nhiều quốc gia hoặc gia tộc khống chế. Nhưng riêng đại bí cảnh, vẫn chưa có ai có thể khống chế được. Nơi đó có hệ thống quốc gia, có q·uân đ·ội, có vài đại bí cảnh có cả người tu tiên, tu dị võ, có nơi lại lại c·hiến t·ranh v·ũ k·hí nóng hiện đại.
Đại bí cảnh đến nay vẫn xem như là hiểm địa dành cho người lịch luyện. Không một môn phái hoặc gia tộc nào dám cho đệ tử của mình lịch luyện ở đại bí cảnh, chỉ có cỡ nhỏ và cỡ trung bí cảnh mà thôi.
Đi đại bí cảnh, phải là lực lượng của một q·uân đ·ội. Bằng không, có đi không có về.
Vân Lão lắc đầu. Hắn cũng sầu lo chuyện này, nhưng không làm được gì cả, vì người quyết định là Chiến Thần Trần Chiến. Vân Lão chỉ có thể lắng nghe mà thôi.
- "Chuyện đã quyết, không phản bác được, chưa kể, lúc này nó đã đi rồi. Tương lai, nó là rồng bay lượn trên bầu trời, còn các ngươi, liệu có theo kịp bước chân của nó? Ta vội vã truyền chức thiếu chủ cho nó cũng vì sợ tương lai nó chướng mắt các ngươi! Đừng cảm thấy bị làm nhục, mà là sự thật. Hãy ngẫm lại đi! Hai tháng đánh tan các ngươi, hai tháng sau còn cần các ngươi làm gì? Hãy suy nghĩ cho kỹ!" Vân Lão trầm giọng. Đây cũng là sự thật, là lý do mà Vân Lão vội vã truyền chức cho Trọng Lâm.
- "Bây giờ, việc các ngươi cần làm là gia tăng thực lực, tương lai còn có thể giúp đỡ hắn. Hay là để hắn xem thường các ngươi, đó là do các ngươi lựa chọn!"
Nói xong Vân Lão cùng Trọng Cường rời đi. Để lại phía sau toàn bộ là những ánh mắt phẫn nộ, nhục nhã. Vân Ám Vệ là biểu tượng của sức mạnh, trước giờ không ai dám làm nhục, cũng không ai dám khinh thường. Nhưng nay thì tốt, có một thiếu chủ có thể bỏ rơi bọn họ bất cứ lúc nào!
-" Phấn đấu tiến lên hay chịu nhục!" Đặng Thái Sơn gầm lên!
- "Chiến! Chiến! Chiến!"
- "Vân Ám Vệ thà c·hết trong nhiệm vụ, c·hết trong chiến đấu chứ không thể làm nhục!"
...