Chương 98: Liên tục ngộ phán.
Trọng Lâm hai mắt nhắm nghiền, cơ thể tự động hấp thu linh khí xung quanh. Lúc này, cơ thể hắn liên tục phun ra nuốt vào linh khí, chèn ép hết toàn bộ ma khí trong cơ thể hắn.
Kinh mạch của hắn như một hồ nước khô cạn lâu năm, điên cuồng hút lấy linh khí, kinh mạch theo từng nhịp hô hấp mà phập phồng theo, từng luồng linh khí từ từ thẩm thấu vào kinh mạch khô cạn, làm thành kinh mạch ngày càng rắn chắc. Thái Cực Âm Dương Quyết - Dương Quyển theo đó tự động vận hành. Trọng Lâm đã hai đời luyện bộ nội công này, nó đã như bản năng của hắn. Lúc này hắn không cử động được, bản năng cơ thể tự động vận chuyển để chữa trị.
Ma khí trong cơ thể Trọng Lâm bị chèn ép, lỗ hổng toát ra ma khí nhỏ bé, không so bì nổi với sự tinh khiết và nồng động của linh khi nơi này. Ma khí trong tự nhiên lại không có, nên ma khí từ từ bị chèn ép. Linh khí điên cuồng chạy khắp cơ thể của Trọng Lâm, sau đó chèn ép luôn cả các kinh mạch của Thái Cực Âm Dương Quyết - Ẩm Quyển. Các huyết của Âm Quyển mà Trọng Lâm vất vả luyện được đang từ từ bị chèn ép, có dấu hiệu bị rạn nứt và tan vỡ.
Trọng Lâm bỗng rùng mình, hắn nhận ra vấn đề khác, cơ thể lại bị chênh lệch, sự cân bằng của âm dương nhị khí bị phá. Dương khí đang mạnh mẽ đến chèn ép toàn bộ Âm khí.
Trọng Lâm trong lòng rất vui vẻ, ma khí giải quyết được thì thực lực của hắn sẽ được khôi phục lại đến Luyện Huyết trung kỳ, tức là cấp 5 dị võ giả.
Thực lực của hắn cũng từ từ khôi phục, từ cấp 2 lên cấp 3, cấp 4... Sau đó đang chuẩn bị trùng kích trở về cấp 5 thì dị biến lại phát sinh.
Ma khí như có linh tính, nó xao động bất an, cảm thấy muốn bị tan biến. Mà sự thật đúng là ma khí trong cơ thể của Trọng Lâm bị tan biến. Cái lỗ hổng ma khí trong người hắn bỗng nhiên xao động, sau đó cuồng bạo điên cuồng lan tràn khắp cơ thể của hắn, khiến cho hắn đã không điều khiển được quá nhiều ma khí nay lại càng loạn.
Ma khí cùng linh khí trùng kích lẫn nhau!
Ầm Ầm!!!
Liên tục t·iếng n·ổ vang lên trong cơ thể của hắn. Linh khí cùng ma khí hay có thể nói là âm dương nhị khí trong cơ thể của hắn v·a c·hạm với nhau. Bên nào cũng muốn giành quyền kiểm soát cơ thể. Kinh mạch của Dương Quyển mà Trọng Lâm luyện được lúc này lại bị ma khí trùng kích, nó không phải là xâm nhập và đồng hoá, mà là trực tiếp phá huỷ.
Ầm Ầm!
Vài cái huyệt đạo trong cơ thể hắn bị phá huỷ, Trọng Lâm lập tức ho ra máu. Thực lực của hắn lại bị rớt xuống, kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng.
Trọng Lâm lắc đầu cười khổ. Cơ thể lại đau nhức khắp nơi, nhưng hắn đã có thể đứng dậy được. Linh khí bị trùng kích đến tán loạn, nhưng may mắn lúc ban đầu, nó đã sơ bộ chữa trị cho cơ thể của hắn.
Trọng Lâm lập tức ngồi xếp bằng, tâm niệm Âm Quyển, muốn giành lấy quyền khống chế ma khí trong cơ thể hắn. Ngừng mọi sự hấp thu của linh khí, tập trung điều khiển ma khí. Trọng Lâm tâm không tạp niệm. Một lòng niệm pháp quyết.
Từ từ ma khí trở nên an tĩnh, lỗ hổng ma khí cũng yên tĩnh trở lại, linh khí trong cơ thể hắn cũng dần dần bị ma khí lấn áp, tẩy rửa. Một lúc sau, khi cả hai cân bằng, Trọng Lâm ngừng pháp quyết, cố gắng giữ linh khí và ma khí trong cơ thể ở một vị thế cân bằng, cả hai vẫn tranh đấu với nhau trong cơ thể, nhưng không còn làm nổ tung kinh mạch của hắn nữa.
Trọng Lâm lúc này mở mắt, hắn cười khổ. Hai loại công pháp cứ như boom nổ chậm, chỉ cần sơ sẩy là kinh mạch nổ tung, thống khổ vô cùng. Lại ho ra vài ngụm máu, Trọng Lâm nội thị kinh mạch của chính mình. Có thể hình dung kinh mạch của hắn hiện tại như sơ mướp, chằng chịt nhưng lại rách tung toé.
Trọng Lâm đứng dậy hoạt động gân cốt. Tuy từng cơn đau nhức vẫn đưa đến, nhưng không còn đáng kể, ít ra có thể di chuyển được. Thực lực cũng ổn định lại Luyện Thể Trung Kỳ.
Đứng dậy đi vài vòng trong hang động. Trọng Lâm đánh giá hang động. Có thể nói là hang động đơn sơ và xấu xí, như thể chỉ đơn giản là đào móc cho có. Nhưng nghĩ là kẻ đào hang động này có lẽ là con chim đó thì Trọng Lâm lại rùng mình. Chim đào thành hang động, mà còn là hang động nối liền hang động thì lại càng kinh khủng.
Trong hang động ánh sáng dìu dịu ấm áp, tràn đầy linh khí. Chỉ cần hít một hơi là sảng khoái, người không tu luyện hít nhẹ cũng đủ để bạo thể mà c·hết. Linh khí nồng nặc đến kinh người.
Trọng Lâm chậc chậc đánh giá. Hang động đầy linh khí thế này chắc chắn có bí mật. Hắn thầm đi đến vách tường, nơi phát ra ánh sáng dìu dịu. Hắn gõ gõ nhẹ lớp vách. Bụi bặm rơi xuống, lộ ra ngọc thạch sáng chói, nhưng tại nơi này, bụi bẩn che kín khắp nơi, lại khiến chúng chỉ còn phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
Trọng Lâm ánh mắt phát sáng.
- "Phát tài rồi!"
Trọng Lâm kinh ngạc, cái này nào là ngọc gì, đây rõ ràng là linh thạch. Chồng chất cả một núi linh thạch, trở thành vách của hang động. Đây là xa xỉ cỡ nào?
Trọng Lâm vội vàng chộp lấy linh thạch.
Ầm Ầm!
Cả đống linh thạch đổ sập xuống. Thành từng viên to nhỏ khác nhau, viên nhỏ như đầu ngón tay út, viên to lại như cả một đầu người. Linh thạch chất thành đống như núi.
Trọng Lâm há hốc mồm, hoá ra là nhiều viên khác nhau. Điều này càng làm hắn mừng rỡ, nếu là một khối, thì hắn không biết cách nào lấy đi. Nhưng to nhỏ thế này, chắc chắn vác đi được.
- "Xem ra đây là kho báu của con chim đó!"
Trọng Lâm đi vòng vòng quanh đống linh thạch, hắn chắc chắn đây là do con chim đó mang về. Nhưng mà, linh thạch nhiều lắm, chất lượng cũng nhiều loại, từ hạ phẩm đến thượng phẩm. Nhưng thắng ở số lượng. Hắn ước chừng hạ phẩm linh thạch phải trên một triệu khối, một khối tương đương với một đốt ngón tay út. Còn trung phẩm thì phải chừng hơn trăm ngàn khối. Thượng phẩm linh thạch thì lại ít đến đáng thương, chỉ có mười khối to bằng đầu người, tính ra cũng chỉ khoảng chừng một ngàn khối linh thạch thượng phẩm là cùng. Nhưng Trọng Lâm lại biết, mười khối này đáng giá hơn toàn bộ linh thạch trong động này cộng lại. Bởi vì trong đó, có một viên có thạch tuỷ. Trước kia, tại Vẫn Tinh động thiên, có người ra giá hơn cả triệu thượng phẩm linh thạch chỉ để lấy được mười giọt thạch tuỷ mà thôi. Mà nơi này, lại có cả một viên, ít nhất phải được cả trăm giọt.
Cả một gia tài, Trọng Lâm loá hết cả mắt. Đời hắn tại Vẫn Tinh Động Thiên chỉ có thể liếc nhìn chứ chưa bao giờ có được. Tại đây lại chất đống.
Trọng Lâm liếc nhìn, đây chỉ là mới một hang động, vẫn còn những hang động khác. Nơi này chắc chắn vẫn còn những linh tài dị bảo khác,bởi vì chỉ có linh thạch thì nơi này linh khí không thể nào dày đặc như vậy được.
Trọng Lâm cũng thầm suy đoán nơi này chắc chắn phải có linh trì hoặc dược điền, mới có thể cung cấp lượng linh khí dồi dào như vậy.
Tiếp tục mang theo hy vọng, Trọng Lâm từ từ đi sang hang động khác. Trong lòng lại thầm nhủ, chuyến đi này không tệ, chỉ là khởi đầu quá gian nan, nhưng nếu thu hoạch liên tục như vậy thì gian nan cách mấy chỉ cần không m·ất m·ạng thì đến bao nhiêu hắn nhận bấy nhiêu.
- "Bí cảnh đúng là nơi tốt, chỉ vừa đến nơi đã là linh bảo đầy đất" Trọng Lâm thầm nhủ.
Trọng Lâm liên tục nhận định nhầm về bí cảnh. Hắn cảm thấy nơi này bảo vật đầy đất, đến cả con chim cũng sưu tầm vài hang động, như vậy còn loài vật khác thì sao. Có lẽ cũng sẽ có vài hang động như vậy. Nhưng hắn không biết rằng, nơi hắn đi vào là hang động của Tầm Bảo Điểu, loài chim này cực kỳ quý hiếm, và chúng luôn đi săn bảo vật khắp mọi nơi mang về làm tổ của nó, giống loài quạ trên Địa Tinh, thích những gì lấp lánh. Tầm Bảo Điểu cũng vậy, nó thích sưu tầm những gì phát ra linh khí và cứng rắn. Lúc nó gặm Trọng Lâm cũng là lúc nó kiểm tra xem có phải bảo vật hay không. Vì Trọng Lâm trắng trẻo lại phun ra nuốt vào linh khí, thêm cả cứng rắn như sắt thép, vậy nên nó nhận định Trọng Lâm là bảo vật và mang về hang động.
Liên tục kiểm tra nhiều hang động, Trọng Lâm loá hết cả mắt. Nơi này kim loại quý hiếm để luyện chế bảo vật có đủ cả, linh dược cũng có, nhưng toàn bộ đều đ·ã c·hết, vì con chim này không biết quý tài, nó chỉ gắp lên gặm sau đó mang về. Trên thân linh dược tràn đầy dấu răng, và cũng không được nuôi trồng kỹ lưỡng, nên toàn bộ gần như c·hết sạch. Có cây còn bị khô héo. Trọng Lâm thầm tiếc nuối và rủa con chim là đồ phá của.
Ầm Ầm!
Một hang động bị bịt kín, Trọng Lâm một đấm đâm xuyên. Từ nơi này hắn cảm nhận được linh khí cực kỳ nồng nặc. Xung quanh còn ẩm ướt hơi nước. Trọng Lâm lập tức xông tới. Đập vào mắt Trọng Lâm là một ao nước nho nhỏ, đường kính không đủ một mét. Nhưng Trọng Lâm lại ngơ ngác cười như một thằng đần.
- "Thật có linh trì!"