- Thiếu niên này quả là không nói khoác, có lẽ hắn sẽ trở thành người đứng đầu thế giới hải tặc này.
- hazzz. Mình vậy mà để một tên nhõi con qua mặt, về lại nghe ca cẩm đây.
…………………….
Garp cười khổ quay người ra lệnh cho hải quân cùng quân đội hoàng gia.
- Lập tức cho người tìm kiếm khắp vương quốc, nhất định phải tìm thấy hoàng tử.
- Rõ
Được lệnh của Garp tất cả binh lính đều dốc sức truy tìm tung tích của hoàng tử. Còn phần của Garp thì ông quay lại thuyền của mình chuẩn bị báo cáo về sự việc.
Garp vào phòng của mình ngồi phịch xuống ghê, đưa tay lấy con ốc sên truyền tin trên bàn để gọi về trụ sở
“Ring… Ring… Ring…”(tiếng chuông kêu)
“Ga..Cha”(tiếng bắt máy)
- Akainu có một tên hải tặc mới ở biển đông, hắn bắt hoàng tử của một vương quốc và có thể chạy thoát ngay trước mặt ta, chân dung hắn ta sẽ cho người chuyển tới còn lại ngươi tự định đoạt.
Grap nói bằng giọng không nặng không nhẹ nhưng ông vẫn không muốn nói nhiều với tên Akainu này nên nói xong liền cúp máy, để lại đầu máy bên kia bơ vơ một mình. Tuy Garp nói rất nhanh nhưng lại rõ ràng từng chữ khiến Akainu nghe xong thì âm trầm “Lại một tên tân binh phiền phức, tốc độ vượt qua của Garp cơ à. Hừm!!”
Một tuần trôi qua.
Sau khi bắt được tên hoàng tử thì Nam đã lập tức rời thuyền của mình khỏi bến cảng quay lại nơi ở của mình khi mới xuất hiện ở thế giới này, đó chính là đảo không người. Quay lại đây thứ nhất là để Aoi nghỉ ngơi, thứ 2 là hắn cần tập luyện thêm. Sau khi chiến đấu với Grap hắn thấy lực lượng của hắn quá yếu tuy là hắn chưa dùng đến kiếm nhưng với mấy chiêu kiếm ít ỏi liệu có thể mang ra khoe mẽ trước mặt Grap, không chỉ lực lượng mà làm hắn phiền lòng hơn cả chính là vấn đề của haki quan sát, mỗi lần hắn muốn sử dụng haki đều phải nhắc đến tên hơn nữa nếu không giao tranh thì sao 1 khoảng thời gian haki quan sát sẽ tự tắt, bởi vì vậy nên hắn mới để mẹ Aoi bị bắn chết ngay trước mặt hắn, bây giờ hắn phải nghĩ cách để đưa haki quan sát trở thành kĩ năng bị động chính vì vậy lần này quay trở lại đảo hắn đã hạ quyết tâm nhất định phải trở nên không có điểm yếu.
Aoi sau khi quay trở lại đảo 2 ngày thì cô cũng tỉnh dậy, tinh thần cô cũng khá hơn một chút. Bây giờ Aoi đang ngồi ở mũi đất hình lưỡi liềm, cô ngồi đây bởi vì đây là nơi Nam lựa chọn chôn cất cho cha mẹ cô khi cô vẫn đang bất tỉnh. Aoi ngồi nhìn vào hai bia mộ, hai mắt đờ đẫn không một chút dao động như vùng biển chết vậy và suy nghĩ lung tung, chả ai biết cô đang nghĩ gì.
Nam đứng ở phía xa nhìn về phía Aoi bên này thì lòng đầy thương xót và ăn năn. Sau một lúc suy nghĩ thì hắn quyết định đi về phía Aoi. Hắn phải đến và nói với cô gì đó để vực cô dậy, chứ cô cứ âm trầm như thế này hắn không chịu nổi.
- Aoi thì ra là cậu ở đây tớ đi tìm cậu suốt.
Nam lân la đến bên cạnh Aoi ngồi xuống, giọng ân cần hỏi.
Nghe thấy Nam gọi nhưng ánh mắt Aoi khẽ động nhưng cô vẫn lặng im. Thấy vậy thì Nam lại lần nữa lên tiếng.
- Xin lỗi. Là tớ không giữ đúng lời hứa, là tớ không cứu được bố mẹ cậu.
Aoi thấy Nam giọng hối lỗi xin lỗi mình thì cô không thể không lên tiếng được nữa
- Cậu không có lỗi gì cả, tớ không trách cậu.
- Vậy… Tiếp theo cậu tính làm gì
- Tớ không biết, bây giờ tớ chẳng còn nhà để về, tớ cũng chẳng có nơi để đi, tớ cũng không còn bất cứ người thân nào trên thế giới nào nữa. Tớ… tớ không biết…
Nói đến đây Aoi gục đầu vào đầu gối khóc nức nở. Dù gì thì Aoi cũng chỉ là một cô gái bình thường, cô mất đi gia đình làm sao mà kìm lòng cho được. Nam thấy Aoi như vậy thì vòng tay ôm lấy Aoi.
- Ở thế giới này tớ cũng không có nhà để về, cũng không có bất cứ người thân nào. Nếu cậu không chê thì hãy để tớ ở bên cậu, đồng hành cùng cậu, bảo vệ cậu, làm người thân của cậu. Được không!
Hắn nói trong vô thức, không suy nghĩ, không hiểu sao từ trong đáy lòng hắn lại muốn bảo vệ che chở cho người con gái trong lòng này. Nhưng khi nói xong thì mặt hắn cũng đỏ bừng như nhận ra cái gì đó sai sai “Hình như mình vừa tỏ tình a. Sến v~ hàng a. Mà có nhanh quá không nhỉ. Liệu có bị từ trối không ta. A A A mình đang nghĩ cái gì thế này”.
Trong lúc Nam đang tâm động ý loạn thì Aoi lại tràn đầy ấm áp “Cảm giác được bảo vệ thật tốt”. Chính vì câu nói kia đã nhen nhóm lên một ngọn lửa làm ấm tấm lòng đang nguội lạnh, cũng chính câu nói ấy đã cho Aoi một mục đích sống mới, mục đích đó chính là được sánh bước cùng Nam. Ngay tại giây phút này Aoi đã quyết định sau này mục đích của Nam cũng chính là của cô. Hai tay cô khẽ vòng qua eo Nam rồi ôm lấy hắn. Nam thấy hành động của Aoi thì như mở cờ trong bụng “Như này là đồng ý rồi nhỉ”. Hai người không ai nói gì nhưng dường như trong lòng đã mặc định đặt đối phương ở vị trí quan trọng nhất của chính mình.