Chương 10: Mặt tối.
Trên con đường trở về lâu đài lãnh chúa, Johan đang bước đi cùng với Silvil theo cách tự nhiên nhất, nếu như không có một pháp sư cấp hoàng kim nhạy bén nào quan sát bọn họ. Và lúc này đây, những sợi dây ma lực vô hình đang điều khiển từng bước chân của nữ Elf, giúp cho nàng ta có thể bước đi song song với hắn.
Thế nhưng, chúng ta đừng hiểu nhầm rằng Johan có một sự thú vị độc ác với hành động này, và mặc cho hắn ta thật sự rất tàn nhẫn ở một số vấn đề thì Johan hiện tại đang đưa Silvil về lâu đài theo một cách rất riêng.
Dù sao, việc hắn ôm nữ Elf trở về có thể sẽ gây những vấn đề, còn phép thuật dịch chuyển là quá chói mắt với những pháp sư đang cư trú ở đây nên việc điều khiển thân xác của một cô bé đang mất ý thức là quyết định cuối cùng.
Tất nhiên, ta không phủ nhận là có hàng tá cách khác, nhưng đó là quyết định của một kẻ rất không ưa phiền phức như Johan. Không, phải nói là hắn chỉ không thích những buổi sáng có bánh mì và súp trong khi trò chuyện với Keneth, hay làm một điều gì đó mới mẻ bị phá hủy bởi sức mạnh mà hắn sở hữu.
Phải rồi, nguồn sức mạnh đến từ căn nguyên có thể sánh vai với cấp độ sống cao nhất trên thế giới này là Bạch Kim, mặc cho việc Johan chỉ đạt được một phần sức mạnh của nó thôi cũng khiến hắn sánh vai được với một anh hùng chưa trưởng thành trong thời đại ma vương thức tỉnh.
Nhưng dĩ nhiên, câu chuyện của chúng ta đang ở một mốc thời gian khá quan trọng, khi tất cả còn chưa bắt đầu và những diễn viên còn được 'tự do' trước khi bước lên con đường của chính họ.
Rất nhanh, sau những bước chân kiên định trên con đường xi măng thì Johan lại một lần nữa trở về lâu đài. Lần này, người tiếp đón hắn không phải là Harl mà là một người hầu khác. Sau đó, với một câu chúc và một cái cúi đầu hẳn là đã qua luyện tập thì Johan đã vượt qua được cánh cửa cùng với Silvil.
Rồi hắn chặn họng của người hầu bằng một câu lệnh:
"Mang một chút thức ăn như cháo và súp cho cô bé này."
"Vâng, thưa ngài."
Tên hầu cúi người xuống lần thứ hai, rồi đáp lại Johan trong khi ảnh mắt của hắn có một chút tò mò nhìn về con búp bê nhỏ đang bước đi theo vị lãnh chúa trong tương lai của mình.
Nói thật, với đặc trưng là đôi tai dài và nhọn thì chẳng ai lại nhầm lẫn Silvil là một chủng người nào khác ngoài Elf, huống chi nàng ta lại càng rực rỡ ngay sau khi tắm xong.
Nhưng mà, đó là một nét đẹp bệnh tật, cả đôi mắt dường như chứa đựng một nét gì đó ghê rợn khiến cho nữ Elf trông khá nguy hiểm.
Tên hầu nghĩ như vậy khi bước đi tới phòng bếp.
Còn về phía Johan, hắn điều khiển Silvil về với phòng của mình, rồi đặt nàng ta gọn gàng lên chiếc giường ấm áp của mình. Và đó cũng là lúc những sợi dây ma lực bị đứt, rồi tất cả thớ cơ trên người Silvil bắt đầu hoạt động để phản ánh chủ nhân của nó đang phải chịu đựng những gì.
Một sự thống khổ khủng kh·iếp!.
Để hình dung được sự đau đớn này của Silvil thì ta hãy thử đặt mình vào một cơn sốt cao khiến cho não ta như bị nướng chín, đồng thời, cơ thể bắt đầu đổ mồ hôi lạnh ra như mưa và thậm chí nó còn kinh khủng hơn nữa khi những việc mà ta sợ hãi nhất xuất hiện thi rồi nhau t·ra t·ấn bản thân như một cơn ác mộng dài.
Việc ép hai mặt trái chiều của sinh linh tranh đấu một cách tàn nhẫn chẳng khác gì t·ra t·ấn như vậy đâu. Đó là một môn hình pháp tàn độc lên tinh thần của người đang phải chịu đựng. Nhưng mà, như đã nói, Johan không hề quan tâm hay đồng cảm một chút nào đến Silvil.
Thứ hắn cần là kết quả, mà kết quả của hắn đã tính toán ra là nữ Elf sẽ sống sót và mạnh mẽ sau tất cả những gì hắn đã làm.
Độc ác ư?
Theo Johan, một đứa trẻ luôn nghĩ như thế khi mẹ nó đút một liều thuốc đắng tê lưỡi vào miệng nó khi nó bệnh sắp c·hết. Đáng tiếc, hắn quên rằng mình đã thờ ơ đến mức nào khi thấy cô bé người Elf đang đau đớn trước mắt.
"Ta vẫn vậy, buồn cười thật..."
Rồi khi hắn ta nhận ra tất cả những điều này, Johan nở một nụ cười mỉa mai.
Chỉ là, vô tâm cùng ích kỷ đã chảy xuôi theo từng tế bào một trong từng thớ thịt, trong cả không khí hắn thở ra mỗi khi hít vào để duy trì sự sống. Và, ta chẳng thể trông mong rằng một người như hắn có thể thay đổi một cách vô lý chỉ bằng sự cố gắng của chính hắn ta.
Nhưng như vậy, ở một thế giới cá lớn nuốt cá bé, nơi nhân từ cùng vị tha đổi lại là một nấm mồ cùng những thứ trang trí khá đẹp mắt là cỏ cao gần bằng người thì hắn ta có thể tự ngạo rằng mình là một kẻ sống sót cừ khôi.
Đúng thế, chỉ có nhân vật chính là giữ được lý trí khi chìm trong đống bùn tanh hôi đó, vì bọn họ luôn có một ánh sáng dẫn lối cho cuộc đời của họ được tạo ra từ tính nhân văn của mọi câu chuyện, còn lại, hoặc là c·hết, hoặc là phát điên lên rồi biến thành một loại quái vật kinh tởm ở sâu thật sâu trong nội tâm.
"Xin lỗi vì ta không thể thương xót cho ngươi, Silvil à, nhưng ta hứa rằng sau tất cả, ngươi sẽ được sống một cuộc sống đủ đầy và hạnh phúc."
Johan khẽ thở dài một hơi, rồi hắn kéo tay của Silvil lại, sau đó ngoéo tay với nữ Elf như một lời hứa nhỏ với trái tim đang khao khát thay đổi của hắn. Cuối cùng, hắn lôi một chiếc ghế gỗ ra, cứ thế yên lặng ngồi bên cạnh nữ Elf khốn khổ.
Rồi thời gian nhanh chóng trôi qua, Johan dường như không hề bị bầu không khí tĩnh lặng đến điên người này ảnh hưởng, hay ít nhất, với một biểu cảm bình tĩnh như trong nội tâm của mình trước tình trạng ngày càng tệ của Silvil thì Johan đang tỏ ra mình có thể ngồi như thế cả ngày.
Mãi cho đến khi Keneth trở về, cùng với Harl và một pháp sư già trong bộ trang phục thường thấy của giáo hội. Cả hai người bọn họ với Night đã đến nơi trú chân của một trăm pháp sư được cử tới trợ giúp thành Genk, và sau một số giao dịch chóng vánh thì Denon đã được mời đến để trợ giúp cho nữ Elf.
Mà ngay sau khi trở về, Keneth không cần hỏi cũng biết rằng Johan đang ở trong phòng của mình nên hắn đi thẳng tới trước cánh cửa khép hờ rồi lại gõ gõ lên đấy. Sau đó, không quá mười giây thì thanh âm của Johan đã vang lên:
"Vào đi..."
Nghe vậy, Keneth mới mở cửa bước vào, để rồi thấy được cảnh tượng con trai của hắn đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, ánh mắt đầy tình cảm nhìn về phía nữ Elf đang nằm trên giường. Và đó, cũng tạo nên một v·ụ n·ổ Big Bang ngay trong đầu vị lãnh chúa này rồi khiến cho hắn ta khá bối rối khi đã làm một việc 'thiếu tế nhị' đến vậy.
Phải, trước khi Keneth nhận ra mình đang mang pháp sư tới để chữa trị cho cô bé đang nằm trên giường. Mà cũng vì như vậy, bằng một cái ho húng hắng để xua tan sự bối rối của mình, Keneth nói:
"Vẫn còn tốt chứ..."
"Không, nàng ấy hiện rất tệ, và con nghĩ đó là một cơn ác mộng." Johan đáp.
Nói rồi, hắn ta nhẹ nhàng vươn tay tới xoa lớp mồ hôi lạnh trên trán của Silvil, trong khi nhìn về phía pháp sư già đang đứng yên lặng bên cạnh Harl.
Thấy ánh mắt của Johan, Keneth liền nói:"Đó sẽ là người giúp đỡ nàng ta, Denon."
"Nhưng mà chúng ta cần xác định lại một việc."
"Cô bé người Elf này đối với con là gì hả Johan?."
Ngay khi kết lời, Keneth đột nhiên muốn nở một nụ cười khổ. Vì bây giờ, với ánh mắt của Johan đang nhìn Silvil một cách đầy trìu mến thì câu trả lời có vẻ chỉ có một.
"Nàng ta là cận vệ trung thành nhất của con..." Johan nói.
"Cận vệ sao?." Keneth nở một nụ cười kỳ lạ khi đáp lại Johan, rồi hắn lại nhìn về nữ Elf đang thống khổ, trong khi đôi lông mày rậm của hắn nhíu lại.
....
Ps: Đọc đoạn này sẽ có người ngứa mắt, nhưng sự thật là thằng main tác giả muốn xây dựng là một kẻ luôn đấu tranh với sự vô tâm và ích kỷ của mình. Thế nên các ông sẽ thấy những hành động và lời nói của nó mâu thuẫn cực lớn. Mặc dù, các ông có thể mặc định hầu hết những hành động dạt dào cảm xúc của nó là diễn, trong khi cảm xúc thật chỉ là trống rỗng, khinh thường và cười nhạo.
Còn về sau sẽ có một sự kiện khiến Johan loại bỏ được một phần mặt u tối của mình, đồng lý thì quyển một sẽ kết thúc để bước đến cốt truyện chính của bộ truyện này.