Chương 11
"Được rồi," Keneth nói một cách đầy ẩn ý. "Denon, ngươi có thể trợ giúp 'cận vệ' của con trai ta."
Mà lão pháp sư già tất nhiên sẽ không can dự, hay tìm hiểu thêm về những việc lặt vặt của gia đình vị lãnh chúa trước mắt hắn nên chỉ lịch sự đáp lại:
"Như ý ngài."
Nói rồi, hắn bước đến bên cạnh chiếc giường nơi Silvil đang nằm, trong khi lẩm nhẩm tạo ra một vòng pháp thuật ngay sau lưng. Đó là cách các pháp sư tích trữ ma lực, để rồi phóng ra những phép thuật nhờ những chú ngữ được bọn họ dùng ngôn ngữ ghi khắc lên, mặc dù chúng dựa sát vào sông căn nguyên đến mức Johan nếu muốn thì hắn hoàn toàn có thể kích nổ vòng tròn đang ở phía sau lưng của lão pháp sư.
Nhưng chẳng có một điều gì làm cho Johan phải làm như thế cả nên hắn chỉ lén lút tạo ra một số thay đổi nhỏ khiến cho những thông tin mà pháp thuật này mang lại cho pháp sư già kia bị lỗi. Hoặc nói cách khác đi chính là đối phương thay vì cảm thấy được một tình trạng hỏng bét đến mức có thể nhập thổ vi an của Silvil thành trầm cảm nhẹ, cũng có thể dùng một ma pháp trấn định tinh thần để giải quyết gọn gàng nó.
Thế nên, lão pháp sư sau khi thật nghiêm túc cảm nhận gợn sóng tinh thần của nữ Elf liền nhẹ thở phào ra một hơi. Hắn ta nói:
"Trầm cảm nhẹ, hẳn là do thân thể suy nhược và hoảng loạn quá độ."
Lời nói này của lão pháp sư làm cho Harl có hơi cảm thấy kỳ lạ, dựa vào trực giác của mình, hắn ta không tin ánh mắt tuyệt vọng của cô bé người Elf mà hắn gặp lại có thể như lời của lão pháp sư. Nhưng Harl đã được đào tạo bài bản như một người quản gia, một vị phó tướng đáng tin cậy chứ không phải là một nhà tâm lý học, huống chi những pháp sư còn thông hiểu hơn bất kỳ một nhà tâm lý nào về tinh thần của nhân loại nên vị quản gia của chúng ta đã nhanh chóng dập tắt những suy nghĩ của mình.
Trong khi đó, Keneth coi như khá vui vẻ khi nghe tin này, vì trong lòng của hắn đã sớm nhận định người Elf trước mắt là con dâu tương lai qua những cử chỉ và hành động của đứa con trai mình. Còn về Johan vì sao lại bất ngờ đưa một bán Elf về thì Keneth đã thôi tìm hiểu ngọn nguồn kể từ khi Johan bảo rằng nó có thể dùng một thứ gọi là 'Xi măng' để xây dựng nên thành Genk.
"Tốt, vậy thì ngươi có thể làm gì cho cô con gái bé nhỏ của ta. Đừng lo lắng, ta sẽ không thay đổi cái giá một ngàn đồng vàng cho chuyến đi này của ngươi" Keneth nói.
"Một phép thuật thưa lãnh chúa, rồi ngày mai ngài sẽ thấy cô bé tươi trẻ như những bông hoa đầu mùa xuân." Denon đáp, dường như không hề để ý đến số tiền khá lớn đủ để mua một trăm tên nô lệ khỏe mạnh chỉ với việc vẽ một vòng tròn ma pháp.
Chỉ là, nếu như đem so với thực tế thì một ngàn đồng vàng đổi lấy mười viên đá mana vẫn có lời đối với những pháp sư cấp thanh đồng như hắn ta nên Denon cũng không có dấu hiệu sẽ làm một cách cẩu thả. Và như để chắc ăn thì hắn ta còn lấy trong túi ra một viên đá mana sẫm màu để cung cấp ma lực cho chiếc vòng tròn phức tạp hơn vừa xuất hiện phía sau lưng của mình.
Rất nhanh, một phép thuật trấn an tinh thần được tác động lên Silvil, rồi với những sợi dây ma lực của Johan thì khuôn mặt thống khổ của nàng ta có hơi dịu lại. Sau đó, Johan quay sang lão pháp sư già, hắn nở một nụ cười mỉm rồi cúi đầu một cái coi như tỏ ý cảm ơn, mặc cho chính hắn ta hoàn toàn tự biên tự diễn hết thảy, bao gồm cả những hành động thân tình trước mắt Keneth.
Tuy nhiên, nếu chúng ta hỏi rằng hắn có cảm thấy vui thích hay kinh tởm chính mình hay không thì câu trả lời duy nhất mà Johan có thể đáp lại là không biết. Vậy nên, hắn cứ thế nhìn câu chuyện diễn biến tiếp trong yên lặng.
Keneth nói: "Harl, lấy phần thưởng cho vị pháp sư đáng kính của chúng ta đi."
"Vâng, thưa ngài." Harl đáp lại Keneth, rồi hắn quay sang lão pháp sư, lại hơi nghiêng người xuống một chút trong khi giơ một tay về phía cửa phòng Johan, nói."Lối này, ngài sẽ được trả công xứng đáng với mọi công sức mà ngài đã bỏ ra."
Và rồi, khi Harl và lão pháp sư già bước khỏi phòng của Johan. Keneth liền chống nạnh nhìn Johan đang ngồi bên cạnh nữ Elf, không khỏi không cảm thấy thực hoài niệm về những ngày hắn còn trẻ. Mà nghĩ lại, hắn cũng sắp vào độ tuổi bốn mươi rồi, lại thêm bốn mươi năm nữa cũng đã già và nên suy nghĩ chăm cháu chắt.
"Johan, bữa tối ta có vài điều muốn nói. Con biết đấy, chuyện giữa đàn ông và phụ nữ rất phức tạp hơn trẻ con nhiều, nhưng ta tin con đã sẵn sàng để nhận được những kinh nghiệm quý báu từ ta."
Nói xong, Keneth cũng quay người bỏ đi, để cho Johan cùng Silvil yên tĩnh.
Rồi tối hôm đó, chúng ta có thể tin rằng chuyện giữa một thằng đàn ông khi nhắc tới phụ nữ thường thường là những câu chuyện về mở 'Harem' rằng mình đã từng rất 'Phong lưu phóng khoáng' khi một cái nhìn có thể làm đổ 'Ba, bốn cô em xinh đẹp'. Vậy nên đối với người nghe là Johan, một kẻ học cách cảnh giác phụ nữ còn nhiều hơn học cách để yêu thương họ nó khá giống nước đổ lá khoai, nhưng mà, về mặt bằng chung thì Keneth khá khoái chí khi hắn ta có thể kể khá nhiều chuyện hồi trẻ của mình, cả việc mình đã thay đổi ra sao khi gặp mẹ của Johan.
Và thực chất mà nói thì Johan cũng khá khâm phục tình cảm của Keneth dành cho mẹ của hắn, mặc dù, hắn luôn cho rằng có một người phụ nữ là tạo ra một điểm yếu không cần thiết cho bản thân. Hay ít nhất, hắn rất ít khi làm chuyện người lớn với ai đó đến đêm thứ hai, và chính cái phong cách đó làm cho Johan gặp phải một tình huống khá giống mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình viết đầy trên web.
Tất nhiên, chỉ khá giống mà thôi, dù sao cuộc đời chẳng bao giờ có được những tình huống mà ta phải tự hỏi rằng có bao nhiêu chất xám của tác giả được bỏ vào đấy.
"Chúc cha ngủ ngon."
Johan nói, sau khi hắn bỏ miếng thịt cuối cùng trên dĩa vào miệng, rồi lại nhận chiếc khăn từ tay Harl để lau miệng như bao buổi tối khác.
"Ngủ ngon, con trai của ta."
Keneth đáp lại, trong khi hắn chợt nhận ra mình nói hơi nhiều và chỉ mới ăn được một chút.
Nghĩ vậy, hắn liếc mắt sang Harl, và điều này làm cho vị quản gia thanh lịch của chúng ta rất muốn nhéo sống mũi để bày tỏ rằng xách nguyên cái nồi lên để ăn trong bếp là một hành động không nên có của một vị lãnh chúa. Nhưng cuối cùng thì Harl vẫn là một người hầu đáng tin cậy, thế nên, hắn ta nhẹ nhàng nói:
"Tôi sẽ bảo mọi người dưới bếp rằng hôm nay được nghỉ sớm."
Sau đó, Harl chợt nhớ đến một điều gì đó khiến hắn ta quay sang Johan đã sắp rời khỏi phòng ăn, lại nói thêm:
"Johan, ngài có muốn tôi bảo nhà bếp chuẩn bị sẵn một phần cháo nữa cho Silvil không?."
Phải, trong bữa ăn tối này thì Johan đã nói một vài chuyện của nữ Elf với Keneth, bao gồm cả cái tên không mấy đẹp đẽ mà hắn ta đã đặt cho nàng ta. Tuy rằng, theo Harl thì việc hắn đút cháo cho nữ Elf một cách ân cần và tỉ mỉ hồi chiều thì đó hẳn là một cái tên đã được đặt khi trải qua rất nhiều suy tính.
"Không cần, nhưng ta nghĩ nàng ta sẽ đói khi thức dậy vào ngày mai."
"Tôi sẽ nhắc nhở các người hầu thức dậy sớm, thưa ngài."
"Tạ ơn, Harl." Johan quay đầu, rồi hắn nở một nụ cười để đáp lại Harl trước khi hắn rời khỏi phòng ăn.
....
Johan trở về phòng.
Vào thời điểm này, căn phòng của hắn được chiếu sáng bằng một loại ánh sáng hơi ố vàng từ cái đèn bên cạnh giường, nhưng cho dù thế, nó vẫn hơi tối đủ để Silvil đang nằm trên giường chỉ là một đoàn bóng đen thỉnh thoảng lại quằn quại.
Mà khi nhìn Silvil như vậy một hồi, Johan có hơi không hiểu vì sao mình lại phải cưu mang nàng ta theo một kiểu như thế. Vì nếu như là một người bình thường thì hắn sẽ đối xử một cách tử tế hơn với nữ Elf này mà không phải là dùng một liều thuốc đắng. Hay ít nhất, con người trước kia của hắn sẽ không biến mình thành một kẻ kỳ quái như thế.
Đúng vậy, hắn không muốn bào chữa cho những hành động của mình lúc sáng, và cho dù đối với những kẻ thuộc dạng như Johan thì việc làm của hắn cũng như một tên có mạch não bị chập điện. Chỉ là, Johan chỉ có thể tự nhủ rằng hắn thật sự không biết nên làm gì vào thời điểm đó.
Hắn không muốn ôn nhu, nhưng lại chẳng muốn lạnh nhạt. Hắn khao khát thay đổi, nhưng lý trí đang cười nhạo sự khờ dại của chính mình. Hắn muốn mặc kệ mọi thứ, nhưng cũng lại sợ hãi mình bước lên trên con đường cũ. Hắn muốn chân thật, nhưng lại tín ngưỡng dối trá. Và như vậy, Johan biết rõ mình là một con đường đầy mâu thuẫn.
Nhưng hắn có thể làm gì?
Đó là điều duy nhất mà Johan không nghĩ được, khi mà quá khứ vẫn ám ảnh hắn rồi gây những tổn thương vô hình y như loại phép thuật đang tác động lên nữ Elf. Nếu như có khác, bản chất của Johan vốn nên tàn nhẫn và cô độc, nhưng giờ đây hắn lại cố tổn thương chính mình để học cách làm một người tốt.
Hắn sai sao?
Đúng thế, cố gắng sống ngược với bản chất của mình thì chỉ có hai loại người là giả tạo cực điểm và thằng điên. Mà đã điên như Johan thì làm sao sống và tuân theo đúng với những điều đáng lý ra phải thực sự bình thường cơ chứ. Chỉ là hắn chấp nhận hóa điên dại để làm một người tốt vẫn là không tệ, mặc cho việc nó biến hắn ta trở thành một người kỳ lạ nhất trên cuộc đời này. Vì suy cho cùng, đó là cuộc đấu tranh vì để bản thân có đạo đức hơn.
Đáng tiếc là mãi cho đến lúc này đây, hắn chưa bao giờ thắng một trận, nhưng may thay, Johan vẫn chưa thua một trận nào khi hắn chưa bao giờ dừng lại những việc giằng xé bản thân như vầy.
Nghĩ vậy, Johan nhẹ nhàng nở một nụ cười mỉm, trong khi bước đến chiếc ghế gỗ bên cạnh chiếc giường nơi Sivil đang nằm. Lúc này, nụ cười của hắn mượn ánh sáng mập mờ của đèn ánh lên một phía tường, trông như một tên điên hơn là người bình thường.
...