Chương 14
Harl đi rồi. Hắn đi thực an tường bỏ lại căn phòng phía sau lưng mà không hề hay biết rằng những chuyện thực đen tối sắp sửa diễn ra. Hoặc cũng có thể, chẳng có cái quái gì diễn ra khi Johan ngồi ôm quyển sách trong khi Silvil đầy cảnh giác nhìn hắn ta.
Điều này cũng khá dễ hiểu sau màn ra mắt cực kỳ ấn tượng của Johan, và cả khi hắn ta dùng nhưng sợi dây ma lực điều khiển thân thể nữ Elf như là một con rối nữa.
"Ta chỉ điều khiển ngươi khi cần thiết, và sẽ không dạy học ở cái nơi mà ta có thể g·iết c·hết ngươi như vầy." Johan nói.
Thế nhưng, Silvil chẳng có vẻ gì thiếu cảnh giác khi nhìn Johan cả. Nhưng với một tô cháo được cho vào nhưng nguyên liệu đắt tiền, và với một sự hiểu lầm mà chính Johan đã cố tình tạo ra để nàng ta có thể sống theo một phương thức tốt đẹp nhất trong lâu đài này thì nó cũng mang lại một tác dụng kha khá.
Silvil không muốn đi nữa, nàng cứ thế nấp ở một góc giường, ánh mắt lại không rời mắt khỏi Johan cứ như hắn ta là một tên đ·ồi b·ại ghê tởm nào đấy. Dù cho nữ Elf quả thật cảm nhận được ánh nhìn của hắn ta không phải là sự ghê tởm và hận thù, phải, Silvil tin rằng bản thân biết rõ những ánh mắt đó ra sao khi nàng phải sống trong một thế giới nhuộm màu đen tối như vậy.
Chỉ là, nàng thật sự không biết Johan đang nhìn nàng với một cảm xúc như thế nào. Mà nghĩ lâu, nàng ta cũng vứt bỏ việc tìm hiểu về con người kỳ lạ kia mà tập trung hơn về việc tận hưởng cảm giác yên lặng.
Còn về phía Johan, hắn ta chỉ nhẹ nhàng mở ra quyển sách lớn, ở đó có những dòng chữ đẹp đẽ uốn éo trên bức hình vẽ ở mỗi trang sách. Đó là những câu truyện cổ tích mà hồi bé hắn từng được nghe kể, rồi khi lớn lên, hắn cảm thấy chúng cứ như là trêu chọc trí thông minh của một con người.
Bụt không có thật và đứng về phía những kẻ đang sa lầy trong đêm tối, cũng không có chuyện sự tốt bụng sẽ nhận được lại điều tốt. Nhưng để giúp đỡ nữ Elf, hắn đã soạn lại và sửa đi đôi chút để chúng biến thành những câu truyện thực tế hơn.
Sau đó, Johan nhẹ nhàng lật tới một trang sách trống không. rồi hắn lại gõ ngòn tay lên trên đó một cái. Mà như vậy, những dòng chữ tượng trưng cho một phép thuật đã được kích hoạt cho phép những câu chuyện của quyển sách được kể lại theo phương thức khá giống với khi ta đi coi một bộ phim thực tế ảo.
Cứ như thế, cả căn phòng của Johan bắt đầu biến đổi thành một căn phòng trắng xoáp, nó khiến cho Silvil có hơi hoảng loạn đôi chút, nhưng nàng ta vẫn cảm nhận được cái nệm mà mình đang ngồi lên nên đánh mắt sang Johan, và thấy hắn ta đang ngồi lơ lửng.
Lúc này, Silvil muốn hỏi chuyện gì đang diễn ra, nhưng nàng bây giờ khá cẩn thận với người trước mắt khiến cho câu hỏi đó nghẹn ngay cổ họng. Cuối cùng, nàng ta chỉ biết hy vọng rằng đây không phải là một màn đ·ánh đ·ập khác, thậm chí tệ hơn là đối phương sẽ nhắc lại những thứ mà nàng không muốn cho bất kỳ một ai biết.
Bởi khi có lại những ký ức hoàn chỉnh trong không gian, nữ Elf thật sự đã nhận ra sự sợ hãi của bản thân về những ký ức đó chưa hề giảm, và chúng thật sự chỉ bị khóa lại, bị làm mờ nhạt đi bằng một phép thuật hay bất cứ thứ gì tương tự vậy. Thế nên, nàng ta lo sợ những thanh âm ồn ào lại chiếm lấy đầu óc của mình một lần nữa.
Thế là cả hai yên lặng, Johan trông khá thản nhiên còn nữ Elf đã có dấu hiệu tàn phá mái tóc bạch kim của mình. Trong khi đó, không gian bắt đầu chìm xuống, cả hai người bọn họ lao vun v·út xuống một khu rừng rậm rậm. Rồi ngay trước khi nữ Elf kịp hồi thần, một thanh âm có vẻ như là giọng nữ vang lên.
"Ngày xửa ngày xưa..."
"Tại vùng đất nơi chủng loài Elf ngự trị, và nằm sát với biên giới tại cực tây của đế quốc nhân loại."
"Có một ngôi làng Elf nhỏ xinh nằm tách biệt với những thành trì phồn hoa."
Giọng nói dừng lại, Johan và Silvil đã tới một ngôi làng yên bình với hàng trăm người Elf có lỗ tai dài sinh sống, và vì bọn họ hầu hết có ma lực, cho dù là một người Elf bình thường nhất thì lượng ma lực ấy phải non nửa một pháp sư cấp Thanh Đồng, vốn phải hàng ngàn đến hàng chục ngàn người mới sinh ra một vị nên những người Elf này hẳn đã có một số sống khá tốt đẹp.
Hay ít nhất, do không phải bận tâm về thức ăn do khả năng sinh sản thấp và quá thừa pháp sư, khung cảnh trước mắt một người một bán Elf là những buổi tiệc cả ngày lẫn đêm, những điệu nhảy ưu nhã bên đống lửa cùng những bài ca êm tai. Bọn họ vui chơi, hát hò, và sống một cách rất vui vẻ vào mỗi ngày.
Nhưng rồi, ánh lửa đen kịt bao phủ lấy hết thảy, mà mỗi nơi nó thiêu đốt qua là nơi đó biến thành tro tàn. Điều này khiến cho những người Elf hốt hoảng chạy trốn, thế nhưng, không một ai thoát được cả, để rồi mọi thứ đã biến thành phế tích trong phút chốc.
Hoang sơ và lạnh lẽo.
Chỉ là, ở ngoại vi của ngôi làng, một cô bé người Elf chầm chậm nhô lên từ đống bụi tro.
"Không thể nào..."
Silvil rên khẽ, nàng chớp vội đôi mắt của mình khi nhìn về phía chính bản thân đang mịt mờ nhìn đống phế tích.
Rồi một tiếng cười khẽ vang lên thu hút sự chú ý của nữ Elf, là Johan, và hắn bây giờ đang đặt tay phải lên gối để chống cằm nhìn nàng.
"Ngươi sẽ thích câu chuyện này thôi, Silvil à?." Hắn ta nói.
Tất nhiên, kế hoạch tiến triển thuận lợi làm cho Johan cảm thấy có một chút vui vẻ, mặc dù nụ cười trên mặt của hắn chỉ là cách các thớ cơ được điều chỉnh bằng kỹ xảo mà thôi. Và thực chất, bản thân câu chuyện họ đang xem không quan trọng, mà thứ quan trọng là nó sẽ giúp hóa giải bầu không khí căng cứng của cả hai.
Tất nhiên, điều này đã được hắn ta cân nhắc rất kỹ càng từ trước, kể cả màn dạo đầu khiến cho bản thân Silvil ôm một mối kiêng kỵ mà Johan cho là cần thiết. Dù sao, bạn có thể trách một người luôn tốt lại đối xử độc ác một cách đột nhiên, nhưng lại tha thứ một cách đơn giản cho những kẻ độc ác nhưng đối xử tốt với mình về sau. Mà đó, là cách Johan am hiểu và hoàn thành chúng tuyệt vời nhất.
"Silvil?." Nữ Elf hơi nghiêng đầu, cũng không lo được lo mất mà hỏi.
"Phải, đó là tên của nhân vật chính trong câu chuyện này, và cũng là tên của ngươi." Johan đáp.
"Đó không phải là ta, ta không phải là Silvil." Nghe vậy, nữ Elf lắc đầu nguầy nguậy.
"Ngươi chắc không?." Johan chợt hỏi, với một thần sắc vô cùng nghiêm túc.
Mà câu hỏi của hắn đối với một con người, hay Elf có một tâm trí khỏe mạnh thì nàng ta sẽ làm một vài thứ, hoặc nói một vài câu để phủ nhận. Nhưng mà đối với một người Elf vừa sống trong thế giới nội tâm đến bờ vực sụp đổ của mình như Silvil thì nàng ta lại có những lý do để thuyết phục lời Johan nói là thật.
"Ta không biết..." Cuối cùng, Silvil nói với một giọng buồn thiu.
Nàng ta hẳn đã có suy nghĩ rằng nữ Elf đang đứng ở đống tro bụi mới là mình, thay vì bản thân đang nói chuyện với Johan đây mới là thật sự. Mà trong lúc những ý nghĩ vớ vẩn đó dần xâm chiếm đầu óc của nàng ta, Silvil trong câu chuyện bắt đầu bước đi.
Bắt đầu là những bước nhỏ nhẹ và cẩn thận, cho đến những bước chân bình thường hướng về sâu trong khu rừng. Trời đang tối rất nhanh, khu rừng bị nhiễm lên một tầng tro bụi cũng dần hóa thành những hình thù dữ tợn giương nanh múa vuốt về phía nữ Elf.
Mặc dù, khác với mọi câu chuyện bình thường, Silvil vẫn có thể cảm nhận được nàng trong câu chuyện không hề sợ hãi những thứ này nên những bước chân không hề dừng lại. Chỉ là, những ánh hoàng hôn cuối cùng đã chấm dứt, còn khu rừng thì chìm trong đêm tối mịt mù.
Không có sinh vật nào trong khu rừng, chỉ có tiếng gió thổi qua kẽ lá khiến cho một điệu nhạc xào xạc xào xạc vang lên. Và nữ Elf trong câu chuyện bây giờ mới dừng lại, nàng ta kiếm một nơi được một nơi trú ẩn là cái hốc trong bụng một thân cây nào đó.
Rồi vào thời điểm này, dường như có một thứ gì đó đã diễn ra, nó khiến cho Silvil đánh mắt sang Johan như muốn hỏi bản thân nàng ta đang bị gì. Dĩ nhiên, như ý muốn của nữ Elf, Johan đáp lại nàng ta:
"Giống như ngươi, nàng ta sợ hãi."
"Vì sao, rõ ràng là ta không hề sợ hãi. Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra, mọi thứ thật sự, thật sự rất vô lý." Silvil ngay lập tức phản bác.
Mọi thứ cho đến bây giờ thật rất mơ hồ và vô nghĩa. Những câu chuyện, và những việc Johan làm thật sự rất vô nghĩa, chúng không hề tuân theo một định lý nhất định nào cả.
"Phải, vô lý, vì câu chuyện này không có ý nghĩa." Johan nói.
"Rốt cuộc thứ ngươi muốn nói là gì?." Nữ Elf bực tức hỏi.
"Hãy chờ đợi...Dù sao, đây cũng không phải là một câu chuyện bình thường. Và, nhân vật chính của câu chuyện này là ngươi, cũng là nàng ta, Silvil à." Johan đáp.
Nói xong, Johan nở một nụ cười, hắn lại nói:
"Giống ngươi, khi ngươi sợ hãi bóng đêm kia, nàng ta cho dù không sợ hãi cũng sẽ sợ hãi mà trốn đi. Ngược lại, nếu như ngươi khắc phục được sự sợ hãi của mình thì Silvil trong câu chuyện mới bước ra khỏi cái hốc cây được."
Nghe thế, Silvil lại quay sang nhìn màn đêm u tối, lại nhìn rừng cây đáng sợ đang giương nhanh múa vuốt. Rồi trong một khoảng khắc, nữ Elf chợt nhận ra đó là cánh rừng mà mình đã nhìn thấy khi cố gắng chạy trốn ngay sau khi bản thân g·iết một người Elf.
Lúc đó, khi bọn buôn nô lệ t·ấn c·ông, mọi người chạy tán loạn. Mà nàng ta sau khi b·óp c·ổ c·hết một đứa trẻ liền rời khỏi nhà, trong khi đầu óc đang điên cuồng lên bởi những thanh âm ồn ào, sau đó, lại vì quá mệt nên trốn trong một hốc cây.
Nghĩ đến đây, nữ Elf một lần nữa sợ hãi. Thế nhưng, thanh âm của Johan vang lên:
"Ngươi có muốn thay đổi không?."
Chính thanh âm này đánh thức nữ Elf. Nhưng mà, Silvil vẫn không biết làm gì.
"Ta phải làm như thế nào?." Nàng ta hoảng loạn hỏi.
"Chạy đi, chạy thật nhanh trước khi mọi thứ lặp lại." Johan nói.
Mà sau đó, Silvil trong câu chuyện bò vội ra hốc cây, rồi dưới ánh mắt của nữ Elf đang ngồi trên giường, nàng ta chạy bạt mạng vào sâu thật sâu trong khu rừng giờ đang tối mù mịt.
...
PS : Câu chuyện này là dùng để kể lại quá khứ của Silvil, đồng thời giúp nó vượt qua được nỗi sợ hãi của chính mình.
Nói chung, mặc dù tác ban đầu muốn viết đơn giản xíu, nhưng não chập mạch điện, lại nghiện viết mấy thứ ảo ảo nên nó thành vầy.