Chương 13
Ánh sáng lúc sớm mai chiếu rọi vào căn phòng Johan, nó làm cho mắt của Silvil hơi chói khiến cho nàng ta phải chớp mắt thật nhanh. Mà theo đó, một giọt nước mắt lăn dài xuống má, chảy xuống cổ rồi hòa tan vào cái mền da thú ấm áp.
"Một giấc mơ."
Một lần nữa, Silvil lại lâm vào mơ hồ, nhưng ít ra thì toàn thân nàng cũng đang đau nhức cho phép nàng ta không quên những cú đấm và đá của người đàn ông trong không gian. Mặc dù, thứ khiến nữ Elf hoảng loạn lại là những lời nói sau cùng của hắn ta.
Đúng vậy, cho dù cố phủ nhận thế nào thì nàng đã g·iết c·hết một người Elf đang cố chạy ra khỏi ngôi làng bị lũ buôn người t·ấn c·ông. Còn nguyên do, Silvil tin chắc rằng hắn ta, không, phải nói là cậu bé người Elf kia là một trong những nguyên do khiến cho đầu nàng đau đớn.
Những lời độc địa, những câu hát giễu cợt, và những ánh nhìn vô tâm.
Silvil đã tin tưởng rằng chúng sẽ bớt ồn ào hơn, nếu như nàng buộc chúng phải yên lặng. Nhưng không, mãi cho đến bây giờ thì đầu óc của bản thân nàng mới được yên nghỉ. Mặc dù Silvil bây giờ vẫn rất mơ hồ khi không phân rõ được đây có phải là thế giới hiện thực, vẫn là một cơn điên dại mới hơn của mình hay không.
Và rồi, lại như một cử động trong vô thức, nàng ta vươn tay lên quệt chỗ nước mắt còn lại, sau đó nắm thật chặt cái mền da thú. Chính cảm giác chân thật của cái mền làm cho Silvil dũng cảm hơn một chút, và vì vậy nên nàng ta mới bắt đầu quan sát kỹ càng căn phòng mà mình đang ở.
Nơi đây rất sang trọng và cực kỳ lạ lẫm đối với Silvil. Những bức tường xi măng có phủ một lớp sơn sẫm màu, cái đèn đang tỏa ra ánh sáng ố vàng bên cạnh giường, cái tủ to tướng nằm ở đó không xa, hay chiếc ghế mà trên đó có đặt một cuốn sách rất lớn đang đóng lại. Và trên hết, nơi đây thực sự rất yên tĩnh đủ để nữ Elf khắc phục được những vấn đề tâm lý của riêng nàng.
Rồi cứ như vậy, một cái tên xuất hiện trong đầu nàng.
"Johan Genk."
Mà khi nhớ về cái tên này, nữ Elf có hơi sợ sệt kéo cái mền da thú lên. Trong ấn tượng của nàng lúc bấy giờ, đó chẳng khác gì là một người kỳ lạ đến đáng sợ. Nhưng cũng đồng thời, nữ Elf có một chút trống rỗng nếu như nàng ta nhận ra cảm xúc thật của mình.
Nàng không hận thù, hay phẫn nộ. Hoặc nếu có một thứ lẻ loi thì đó là hy vọng cùng một chút gì đó là rất kiêng kỵ Johan.
Phải, hy vọng lớn nhất của Silvil là mình có thể trùm cái mền da thú để sống hết đời ở cái nơi yên tĩnh vầy, chứ không phải lấp đầy cái bụng đang réo lên, hay suy nghĩ thêm về cái tên Johan Genk. Có thể nói, nàng ta đang tham lam tận hưởng cái cảm giác yên tĩnh này, và có thể phát điên trở lại nếu như nó bắt đầu ồn ào.
Mà như vậy, nàng ta cũng không thích những người phá tan cái cảm giác sung sướng bây giờ của mình.
Đáng tiếc, sau một lúc không lâu lắm thì nàng ta cảm thấy tiếng bước chân vang lên. Sau đó, cánh cửa bật mở ra hiển lộ một cậu bé bảnh trai đang nhấc một tô cháo còn âm ấm bước vào phòng.
Nhưng đối với Silvil, việc hắn ta bước tới làm cho nàng giật bắn người, thậm chí nàng ta chỉ bằng cảm giác liền biết rằng đó là Johan Genk nên đã nhanh chóng chui như một con sâu vào thật sâu trong đống chăn mền hòng vải thưa che mắt thánh.
Dĩ nhiên, cho dù đống chăn mền của Johan có nhiều đến đâu thì chúng cũng không thể che giấu được một cô bé đang trồi lên thực rõ ràng trước mắt hắn. Và đối với một người như Johan thì hắn ta lại nở một nụ cười khá đặc trưng của mình, rồi sau đó kéo đống chăn mền ra.
Mãi cho đến khi đống chăn mền bị kéo ra hết, còn Silvil thì chỉ có một cái gối dùng để che mặt lại, trong khi đưa lưng ra thì Johan mới ngưng cười. Hắn nói:
"Đấm."
Ngay lập tức, nữ Elf lăn người sang một bên, nhưng vì không có cú đấm nào vào lưng nàng ta nên pha né tránh như bản năng của Silvil đã làm nàng mất đi vật che chắn duy nhất của mình là cái gối.
Lần này, mặt đối mặt với Johan làm Silvil càng thêm hoảng loạn, nàng ta đã định nhảy rồi giường rồi phi thật nhanh khỏi tên điên này. Chỉ là trong khoảng khắc hoảng loạn đó, nữ Elf đã mất quyền khống chế thân thể của mình, và chẳng có thể làm gì hơn được ngoài việc ngã một cái phịch xuống cái nệm.
Và vì như vậy, nữ Elf chỉ có thể dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Johan chỉ để mong hắn tha cho.
Tất nhiên, lời cầu cứu của nàng đã nhận lại được một sự trợ giúp đáng nói của quản gia Harl, người đã mang một bộ đồ mới cho bộ quần áo rách rưới của Silvil vào sáng sớm hôm nay.
Rồi với một cái ho nhẹ khi thấy Johan có vẻ đang sắp sửa giở trò đ·ồi b·ại với Silvil, ngay vào cái lúc mà hắn đã nghĩ rằng Johan cần một chút ý kiến về cách chăm sóc một cô bé như thế nào thì vị quản gia đáng kính của chúng ta phi thường nghiêm túc nói:
"Xin hãy chờ đến lễ trưởng thành, thưa ngài. Lãnh chúa Keneth luôn huênh hoang về các kỹ năng của ngài ấy nhưng sự thật thì phải giảm đi phân nửa số chiến tích, và một phần ba chuyện tình sử mà ngài ấy hẳn là biên tạo ra."
"Hừm...Ngươi hẳn là đã hiểu lầm, bởi vì cô bé của chúng ta có hơi năng động vào buổi sáng hôm nay." Johan đáp.
Rồi sau đó, hắn lại vỗ vỗ lưng Silvil đang nằm một cách bất động trên giường, lại nói:
"Nhưng ngươi thấy đấy, ta chẳng mong có một bữa ăn tử tế nào cho một người Elf từng là nô lệ như nàng ta cả."
"Một chén cháo hồi sức bằng những nguyên liệu ma thuật mà tôi đã nhận được từ Denon sẽ giúp cho Silvil tốt hơn, tôi tin là như vậy." Harl cúi người, tán đồng đáp lại.
Rồi sau đó, Johan dựng người nữ Elf dậy, và cho dù nàng ta có nghe hết cuộc trò chuyện của Harl và hắn ta thì vẫn khá hoảng loạn vì ấn tượng ban đầu của Johan nói thật chẳng mấy tốt đẹp gì. Và ta có thể khẳng định, Silvil sẽ chạy trốn nếu như nàng ta có thể bứt những sợi dây ma lực vô hình đang khóa chặt đến từng sợi cơ của mình.
Và rồi, chuyện gì đến cũng sẽ đến, trước ánh mắt tuyệt vọng của Silvil, Johan múc một muỗng cháo thật to, lại điều khiển cơ hàm của nữ Elf hơi há ra để đút thật nhẹ nhàng vào khoang miệng. Nhưng trái với những gì nàng ta nghĩ, cái vị ngọt ngào như mật ong của cháo làm cho nữ Elf ngậm thật chặt cái muỗng lại, rồi giữ yên nó thật lâu đến khi vị ngọt tan biến đi và một hơi ấm xuất hiện trong ruột gan của nàng.
"Ngon lắm phải không?." Johan rút cái muỗng ẩm ướt ra khỏi miệng Silvil, giọng nhẹ nhàng nói.
"Rất ngon." Nữ Elf đáp lại.
Nhưng nàng chợt nhận ra hai điều, rằng mình có thể hoạt động cơ thể trở lại, và thứ Johan cầm trong tay là một tô cháo siêu to khổng lồ so với cái muỗng mà hắn ta vừa đút cho mình ăn.
Mà ngay khi nàng ta bắt đầu suy nghĩ mình có nên chạy hay không thì một cái muỗng khác đưa tới miệng làm cho Silvil phải khởi động lại khả năng tính toán của mình. Nó cứ diễn ra như một vòng lặp trước khi Silvil đầu hàng trước dục vọng, và lúc bấy giờ, nữ Elf chỉ có thể dùng ánh mắt hau háu nhìn chén cháo và cái muỗng.
Thấy vậy, Harl nhẹ nhàng bật cười, rồi hắn định bảo người mang nước nóng thật nhanh tới để tắm rửa cho vị phu nhân tương lai này. Hay ít nhất, thứ mà Harl thấy chỉ là hai đứa trẻ đang đùa giỡn nhau.