Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Có Một Tòa Thành

Chương 3




Chương 3

Bữa ăn của nhà Genk tiếp tục khi Harl mang thức ăn trở lại cho Johan. Người hầu cận với số tuổi không thua kém Keneth này vừa là phó tướng, cũng vừa là quản gia của lâu đài khi đã theo cha hắn kể từ lúc tấm bé. Vậy nên, hắn ta rất thông thạo khi bưng một bát súp đầy mà không đổ, cùng với những ổ bánh mì trắng mà bản thân rất ít khi phải dùng vì lối ăn uống đậm phong cách của vị lãnh chúa mà hắn hiệu trung.

Rồi khi thức ăn đã được đặt hết lên bàn, Johan cầm một ổ bánh mì trắng nhẹ nhàng chấm vào nước súp rồi cho vào miệng nhai.

Hương vị nhạt nhẽo không một lời nào diễn tả được luôn khiến cho hắn hoài niệm một tí về thế giới cũ, dù cho chính Johan đã rất ít khi nhớ lại về nó, đồng thời, hắn chỉ muốn một cuộc sống yên bình ở thế giới mới nên khối bánh mì trắng trên tay hắn bắt đầu vơi dần.

"Con có biết đến Night." Keneth đột nhiên nói khi đã ăn được phân nửa nồi khoai tây của mình.

"Không ai không biết đến kỵ sĩ cấp Bạch Ngân đó cả," Johan đáp." Nhưng con nghĩ nên gọi ông ta làm chiến sĩ thì sẽ hợp với thân hình khổng lồ đó hơn."

"Phải," Keneth nói. "Vợ của hắn vừa mới c·hết, ngay khi hắn ta phải đi theo chúng ta khai hoang lấy mảnh đất này."

Nói xong, Keneth nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lấy tư cách một lãnh chúa như hắn thì việc Night không trở về nhà của hắn ngay là rất tốt, nhưng với tư cách của một đàn ông đã từng có vợ và có con thì hắn hiểu đây là một việc sẽ gây nên một vết rạn nứt khủng kh·iếp đối với gia đình của người chiến binh này.

"Ý cha là?." Giọng của Johan vang lên đánh thức Keneth, khiến cho hắn một lần nữa mở mắt ra.

Rồi hắn ta lại nói:"Hai đứa con gái của Night sẽ sớm tới nơi đây. Ta hy vọng con sẽ giúp cho hai đứa nhóc đáng thương đó một chút, nếu được, ngay lễ trưởng thành hai năm sau của con thì ta sẽ ra mặt định ra một mối hôn sự."

Lúc này, Johan nở một nụ cười châm chọc ngược lại Keneth, lại nói: "Cả hai cô cùng một lúc sao?."



Chỉ là, như Johan miễn dịch với lời châm chọc của mình, Keneth không hề để ý đến Johan, mà hắn lại xuýt xoa nói:

"Chà...Một đôi song sinh, hơn nữa cho đến giờ thì ta vẫn không hiểu vì sao một gã khù khờ, lại cứng nhắc như Night lại có thể có một cô vợ xinh đẹp như thế."

"Dĩ nhiên, vợ ta là người đẹp nhất trên cuộc đời này." Sau đó, hắn vội đính chính trong khi lại nhét hai củ khoai cây vào miệng mình.

Rất nhanh, bữa ăn của hai cha con tiến vào hồi kết thúc, khi Keneth đã ăn tới nồi khoai thứ hai khoảng một lúc, còn Johan đã gặm chừng mười ổ bánh mì trắng. Ta không thể không nói đó là một sức ăn khoa trương, nhưng nó khá phổ biến do việc luyện tập đấu khí của kỵ sĩ, vốn là một trong hai nguồn sức mạnh chính của nhân loại.

Mà Johan sau khi ăn xong liền nhận một cái khăn lau miệng từ tay Harl để lau đi vệt nước súp cùng mấy mẩu bánh mì vụn trên miệng. Sau đó, hắn bước xuống ghế rồi nói:

"Con đi đến lò rèn đây."

"Lại loay hoay với mấy cây gậy sắt à." Keneth vừa nhai nhuồm nhoàm vừa đáp lại.

"Cha phải tin tưởng, rồi có một ngày nó sẽ khiến cho thế giới này phải chấn kinh."

Sau khi bỏ lại một lời như vậy, Johan rời khỏi phòng ăn để đến với lò rèn nằm ở vị trí gần sát con sông FrostLead. Tại đó, hắn có rất nhiều những người phục vụ cho những ý tưởng của mình.

Còn Keneth, hắn ta chỉ lắc đầu một cái trong khi ăn tiếp nồi khoai tây.



....

Trên con đường đến lò rèn không có nhiều thứ đáng để nói. Vì nếu tính toán một cách chính xác thì chỉ có hai mươi ngàn người chân chính được sống ở tòa thành trì đang được xây dựng này, và số còn lại là những nô lệ với số lượng đông đảo gấp đôi.

Cũng bởi thế có rất nhiều nô lệ khắc những hình xăm màu đỏ, hoặc xám tro lên cổ, hoặc trán đang di chuyển trên con đường đã được Johan đề nghị là trải một lớp xi măng lên trước.

Chưa bao giờ thiếu công việc cần người ở đây cả, cho dù có lấy một trăm pháp sư cấp Thanh Đồng tương trợ đi chăng nữa thì thành Genk còn phải đến tận mùa thu năm nay mới được coi là hoàn tất trên lý thuyết.

Và đó, là do có lượng lớn xi măng tài trợ cho những pháp sư, còn như những thành trì trước đây dùng có đến hai, ba năm để xây dựng cũng không phải là điều gì đáng ngạc nhiên.

Thế nhưng cũng không vì thế mà những nô lệ được thư giãn, trái lại, họ còn phải gieo hạt ở những cánh đồng vừa khai khẩn, vận chuẩn nguyên vật liệu để xây dựng thành trì, và vô số những việc lặt vặt khiến cho con người ta phải làm quần quật từ sáng sớm đến chiều tà.

Mặc dù, Johan có thể cảm thấy bầu không khí sôi nổi của nơi đây. Hay ít nhất, ánh mắt đầy hy vọng trên gương mặt của những nô lệ là tương lai mà Keneth, dưới sự đề nghị của Johan đã cho họ.

Phải, thứ hắn cho chỉ là một thân phận mới cho những kẻ nằm dưới đáy của xã hội này ở thành Genk sau khi xây dựng xong. Mà như vậy, đối với thể chế giai cấp gần như làm bằng sắt thép của thế giới này cũng đủ để thành Genk đang bộc phát một sức sống đúng với một tòa thành thị có sáu mươi ngàn người.

Mà Johan lúc này đang bước đi đến cổng thành phía Đông. Và chính vì nó gần chợ nên số nô lệ hắn gặp ngày một nhiều. Rồi cứ như vậy, Johan có điều kiện qua sát những con người đang cố tránh ra một con đường cho hắn đi này.

Hầu hết những nô lệ nam đều ở trần, dưới thân chỉ có một cái khố hoặc một cái quần đùi làm từ sợi của một loại bông rẻ tiền nhập từ phương Nam, còn những phụ nữ, bọn họ thì lại ăn mặc kín mít hơn những đàn ông, nhưng trông họ chẳng khác gì đang trùm một cái bao bố lên người cả.



Tất nhiên, nếu như có một điểm chung nào giữa nhưng nô lệ bần cùng thì đó là việc bọn họ nhìn Johan với ánh mắt tôn kính chứ không phải là sợ hãi. Hoặc ta có thể nói rằng, đó là cách mà nhà Genk thống trị lấy mảnh đất này, và không thể nghi ngờ là thế hệ của Keneth, hay ông của Johan đã thành công trong việc khiến họ cảm nhận được một người thống trị coi con người làm con người là ra sao.

Tuy nhiên, giữa người với người ở một thế giới siêu phàm trị vì lấy đoàn thể thì hậu quả cơ bản nhất là nhân quyền đã bị suy yếu gần bằng không, và cho dù ta có nâng nó lên sấp sỉ một thì một phần ba số nô lệ này vẫn sẽ c·hết vào mùa đông sắp tới. Mặc dù, Johan cũng sẽ không để một nguồn nhân lực lớn như thế mất đi nên việc đó sẽ không thể xảy ra.

Nghĩ vậy, Johan nhanh chóng bước đi đến cánh cổng đang được hai binh sĩ đứng gác. Rồi lại sau một lúc nữa, hắn bước ra khỏi thành Genk và hướng về phía con sông FrostLead.

Mà khi rời xa khỏi đốm lửa văn minh, nét hoang sơ của đất phương Bắc mới hiện lên rõ rệt trong mắt của Johan. Những thứ cỏ mọc lan tràn trên con đường chỉ mới dùng dao cùng bánh xe ngựa thanh lý qua, rồi những cái cây kỳ lạ có những cái sọc như sọc ngựa vằn trên thân cây, hay chính một con khỉ Oran bay vụt qua trước mắt hắn.

Đã bốn tháng sau khi mưa tuyết ngừng trên đất phương Bắc, mà những thứ cây cỏ này cũng theo đó mà trưởng thành đến tận cùng trước khi bầu trời bắt đầu xám xịt và luôn rơi xuống những hạt tuyết.

Nhưng rất nhanh, khi đi dọc theo con đường mòn, Johan đã tới được một lò rèn vận dụng sức nước để hoạt động, mặc cho việc rèn sắt ở thế giới này là cực kỳ vô lý.

Những mã code!

Đó là cách gọi hợp lý nhất dành cho thứ cấu tạo nên một nghề rèn có thể nói là đậm phong cách, bởi thay vì những thợ rèn vất vả với nhiệt độ cùng sức mạnh của cánh tay thì bọn họ phải nghĩ ra những đoạn mã, rồi lại dùng tro của đá mana để tạo ra một phiến gỗ đầy chữ để vứt nó vào đống dung dịch kim loại lỏng.

Khi ấy, tùy theo những đoạn mã viết tốt hay không mà v·ũ k·hí, hay bất cứ một cái gì có xài được hay là không.

Mà như vậy, cho dù Johan kiếp trước không phải thuộc thành phần thành công nhờ tri thức về máy tính, nhưng hắn có một thứ độc nhất khiến cho bản thân trở thành thợ rèn tài năng bậc nhất.

Nó được gọi là căn nguyên, hoặc đơn giản hơn là bản chất, và là câu trả lời cho tất cả vấn đề tồn tại ở nơi đây. Tuy rằng, hắn chỉ có thể sử dụng nó ở một mức sơ đẳng, nhưng việc chế tạo ra một số công nghệ trung đại là không khó.

Điển hình như là loại súng kíp một phát được đặt với cái tên J1 đang được hắn tạo ra với hy vọng là nó tự động ngắm được. Điều này là không khó khi nó phối hợp với công nghệ ma thuật, mặc dù, nó không có tác dụng với pháp sư vì bọn họ là chủ nhân của công nghệ này mà không phải là một điều gì đó khác.

Dĩ nhiên, Johan tin rằng nền kinh tế của thành Genk sẽ cất bước khi những v·ũ k·hí này được thừa nhận.