Chương 4
Johan nhanh chóng tiến tới lò rèn, và vì nơi đây nằm cạnh con sông FrostLead nên một công nghệ đáng để nói của hầu hết các thành trì gần sông thường sử dụng là sức nước. Có đến hai cái guồng quay lớn được đặt một cách khéo léo để tạo lực lượng cho những phát búa nặng trịch vào những v·ũ k·hí, hay nông cụ đỏ lửa được sản xuất ngày đêm ở chỗ này.
Tuy rằng chúng không đóng vai trò to lớn bằng chính bản thân những người thợ rèn đang ngồi viết mã trong đây, hơn nữa, so với một đám thợ rèn mình đầy cơ bắp thì thợ rèn ở thế giới này trông có vẻ gầy yếu rất nhiều, thậm chí một số còn có triệu chứng của nhân viên văn phòng tăng ca quá mức. Ngược lại, những nô lệ phục vụ cho công việc hao sức như vận khoáng lại có dáng vẻ giống thợ rèn hơn.
Và lúc Johan vào lò rèn thì nơi đây vẫn ồn ào như cũ, nhưng nếu như ta cho rằng công nghệ rèn ở đây chỉ mới dừng lại ở thời cổ thì đó là một sai lầm, khi hàng trăm nô lệ đang đẩy những chiếc xe khoáng sản cho vào một công nghệ hoàn toàn tự động để tinh luyện ra nước thép đặc. Rồi số nước thép này được bơm thẳng vào những ống thủy tinh đã cho sẵn bụi của đá mana, sau đó, chúng bắt đầu trở thành những vật phẩm tùy theo những gì mà người thợ rèn muốn.
Nhưng dù cho như thế, trình độ sản xuất của thế giới này vẫn còn dừng lại ở việc nông dân cầm cuốc cày xới, và càng đáng để buồn rầu hơn là ngành gia súc chỉ tồn tại ở quy mô rất nhỏ nhờ vào hàng tá ma thuật tẩy não của pháp sư lên ma thú. Còn như những thứ máy móc đòi hỏi sự kết tinh của cả một thời đại đã bị đè bẹp bởi công nghệ ma thuật đang hoạt động một cách dã man và thô bạo như trong lò rèn này.
Phải, cho dù dát vàng lên công nghệ ma pháp thì chúng không thể che dấu nổi một khuyết điểm trí mạng là thợ rèn chỉ có thể chế tạo những thứ có tạo hình đơn giản. Và vì nó phát triển như vậy nên bọn họ có một điểm mù trời sinh đối với máy móc, lại coi như có một ai đó có ý nghĩa về thứ tương tự vậy thì phải đến cấp Bạch Ngân, hoặc Hoàng Kim mới có thể dã man và thô bạo tiếp để chế tạo nên những thứ đáng lý là rất đơn giản trong lịch sử phát triển của nhân loại.
Thật may, Johan không phải là Bạch Ngân, hay Hoàng Kim nhưng hắn có khả năng chế tạo hết thảy chúng một cách đơn giản rất nhiều. Bởi vì mã code hạn chế sự sáng tạo của mỗi con người ở thế giới này, và tạo điều kiện sáng tạo nhiều hơn dành cho những kẻ mạnh.
Điển hình như một người thanh niên đang ôm một cây súng kíp chạy đến khi hắn thấy Johan. Hắn ta Bride, người phụ trách việc chế tạo khẩu súng mà hắn đang ôm trong người, và với một sự kích động không thua gì một đứa trẻ, hắn nói:
"Thưa ngài Johan, mọi thứ đã xong. Tôi thề, đây là một tạo vật của anh hùng vỹ đại nhất, nó mạnh gấp trăm lần cung và nỏ, nhưng số lượng mana tiêu hao lại gần bằng với chúng."
Mà Johan lúc này chỉ mỉm cười, rồi hắn bình tĩnh đáp lại:"Ngươi đã chế tạo đến loại nào rồi."
"Chín viên đạn, cùng ba phát liên tục. Điều này là do khoáng sản của chúng ta là loại pha loãng dành cho nông cụ nên tôi tin rằng nếu như sử dụng loại thép cho áo giáp sẽ sản xuất được loại tốt hơn."
Johan gật đầu, nói:"Vậy được, giờ thì ngươi có thể để ta trải nghiệm thực tế."
Bride đáp: "Dĩ nhiên, tôi đã phải cãi nhau với một tay thợ rèn để dành một cái sân cho việc này. Lão thợ rèn già đó đúng là một tay thiển cận khi cố phủ nhận cây súng này yếu hơn so với cung nỏ."
Sau đó, Bride dẫn Johan tới phía sau lò rèn, tại đây có sẵn mười mấy cái cọc gỗ dùng cho việc thử nghiệm v·ũ k·hí, cùng những sản phẩm lỗi, hay vật phẩm kỳ quái mà đám thợ rèn vứt đi. Mà vào lúc này, có một tay thợ rèn hơn năm mươi tuổi đã đứng khoanh tay chờ lấy Bride.
Hắn hơi cúi chào Johan rồi nói:"Bride, ta hy vọng những thứ ngươi khoe khoang là đúng."
Người này tên là Han, hắn vốn phụ trách chế tạo cung tên cho q·uân đ·ội của thành Genk. Mà cũng bởi thế nên hắn ta ôm lấy thái độ coi thường súng ống trong tay Bride, theo hắn, loại súng ống của Bride chỉ là một trong những sản phẩm lỗi của cung tên, vì dù sao thì đấu khí của một kỵ sĩ sẽ không phát huy đầy đủ khi viên đạn của súng rất bé, đồng thời, hắn cũng cho rằng Bride thật buồn cười vì tin vào uy lực của chính bản thân khẩu súng.
Thế nhưng con trai của lãnh chúa ra mặt thay cho Bride nên Han thật sự không dám làm quá lố. Mặc dù giữa hai người này không thiếu chuyện miệng lưỡi để dẫn tới kết cục ngày hôm nay, trong buổi thử nghiệm cây súng trường được xem như là hoàn thiện.
Rồi tất cả những gì chúng ta đang có ở đây là một cọc gỗ được trang bị giáp sắt nặng, hay ít nhất, nó là loại trọng giáp mà người ta phải luyện tập để bắn vào các khớp nối để gây sát thương.
Mà theo như Bride, khẩu súng của hắn hoàn toàn có thể tự động nhắm vào các khớp đó trong vòng một trăm mét. Tuy rằng khoảng cách lý tưởng của Johan là gấp năm lần con số đó, và hắn sẵn sàng đập tiền vào những loại khoáng sản đắt tiền, nhưng mà loại súng hắn đang sản xuất thuộc về loại để bán nên vẫn là thôi.
Và rồi, Johan nhận cây súng từ Bride. Hắn nhẹ nhàng nâng lên nâng xuống thân súng bằng một tay, cảm nhận lấy trọng lượng của thanh súng này rồi dưới sự chứng kiến của Bride và Han liền chỉa súng vào cái cọc gỗ, và nòng súng hơi nghiêng về bên phải phần thân giáp một chút.
Rất nhanh, tiếng súng nổ vang lên, rồi hương vị thuốc súng tràn ngập trong không khí khiến cho Han có hơi khó chịu mà bịt mũi lại, trong khi tay phải của hắn quạt quạt cho bớt mùi đi.
Trong khi đó, Bride hét lên một cách sung sướng:"Cổ! Ta biết mà!."
Chỉ vừa mới đây thôi, hắn đã chứng kiên viên đạn bay về phía phần thân giáp, rồi chuyển hướng ngoạn mục sang phần khớp cổ một cách ngoạn mục. Thậm chí, viên đạn còn bắn xuyên qua lớp giáp mềm để xuyên thủng cổ họng được độn rơm của bộ giáp.
Thế nhưng sau khi giảm bớt mùi hương khó chịu của thuốc súng, Han lại nói:
"Chưa đâu, Bride. Bắn một vật c·hết không đại biểu cho bất cứ thứ gì cả."
Đúng vậy, Bride không phải thử nghiệm loại súng này đầu tiên nên Han thừa biết nó có những tiềm năng khi tự động ngắm vào những khớp nối của giáp, hoặc chính xác hơn là những điểm yếu của con người.
Chỉ là cũng như hắn nói, bắn vào cọc không đại biểu cho bất cứ thứ gì trong thực chiến cả. Vậy nên Han đã chuẩn bị một vài thứ cho ngày hôm nay.
"Xin hãy chờ một chút."Hắn nói.
Mà Bride bây giờ thực sự có một chút lo lắng, khi hắn biết Han đã chuẩn bị một thú nhân cho việc luyện tập súng đạn này. Và đáng lý ra ở những buổi thử nghiệm trước hắn có thể dùng thú nhân, hoặc nô lệ để thử nghiệm, nhưng mà, khác với Han thì Bride sản xuất v·ũ k·hí chỉ vì một thứ khá giống với lý tưởng hơn là góc nhìn của một kẻ chuyên sản xuất v·ũ k·hí cho q·uân đ·ội.
Thế nên, dù đã bị Han cười nhạo vì sự mềm yếu nhưng hắn vẫn kéo dài cuộc thử nghiệm mang tính quyết định đó đến ngày hôm nay.
Còn Johan, hắn dường như không hề để ý đến cuộc trò chuyện của hai thợ rèn, và cũng không có ý định bênh vực Bride hay hỏi cho rõ thứ mà Han đã chuẩn bị. Lúc này, hắn ta chỉ ôm súng chờ đợi.
Rồi không lâu sau đó, một thử nhân bị ba tên nô lệ dùng giáo áp giải tới. Đối phương bị xích sắt khóa cả tay cùng chân, trong khi đó, hắn ta phải bước đi thật nhanh bởi những tên nô lệ hung hãn sẵn sàng cho một giáo vào lưng nếu như ông chủ của bọn hắn cảm thấy mất kiên nhẫn.
"Đi mau lên."
Một tên nô lệ gầm lên, rồi vung giáo vào bả vai của thử nhân khiến thử nhân hét thảm lên.
Nhưng điều đó vẫn chưa kết thúc khi một tên nô lệ khác đạp vào mông khiến thử nhân ngã chúi xuống đất.
"Lôi nó đi." Một tên khác nữa lại nói.
Và rồi, hai tên nô lệ nắm lấy tay của thử nhân rồi lôi cả thân thể của thú nhân này một cách tàn bạo trên nền đất đến chỗ của Johan.
Sau đó, tên nô lệ vừa đập giáo vào vai của thử nhân liền hèn mọn nói:
"Thưa các quý ngài, đừng cảm thấy nó thảm thương, chính tên thú nhân này đã cố gắng bỏ trốn khỏi công trường, và tôi biết rõ nó còn ă·n t·rộm vặt nữa."
Nghe vậy, Bride yếu ớt nói:"Điều đó không đến mức chứ..."
"Tên thú nhân này đã chạy khỏi công trường, và theo lý mà nói thì hắn ta sẽ bị g·iết ngay tại chỗ," Han đáp một cách lạnh lùng. "Vậy nên thay vì c·hết ở đó thì hắn ta sẽ c·hết ở họng súng của ngươi, và vì vậy, Bride à, ngươi nên hy vọng thú nhân trước mắt đây của ngươi c·hết đi thì hơn."
"Với lại..." Han đảo mắt sang Johan vẫn bình tĩnh chứng kiến chuyện này, rồi hắn lại nói:" Con trai của lãnh chúa mới là người quyết định sinh mạng của tên thú nhân này, nếu không, thưa ngài Johan Genk, tôi tình nguyện sử dụng cây súng đang trong tay ngài."
Nói xong, Han lại khoanh tay đứng nhìn. Thực chất mà nói thì hắn đã nghĩ Johan sẽ giống như Bride, nhưng không, không có một biểu cảm nào gọi là thương tiếc hay thương hại trên khuôn mặt non nớt của đứa con trai trưởng nhà Genk cả.
"Ta có thể làm được." Johan đáp lại Han.
Mà ngay sau đó, hai tên nô lệ bắt đầu cởi dây xích tay và chân của thử nhân. Và rồi, khi hét lên một tiếng, một tên nô lệ đâm thẳng giáo vào bả vai của thử nhân đang giả bộ b·ất t·ỉnh.
Cú đâm đau đớn khiến cho thử nhân mở choàng mắt, rồi ngay trước khi hắn kịp nói gì thì một giáo lại đâm vào bả vai còn lại của hắn ta, cùng với tiếng thét chói tai của những tên nô lệ.
"Chạy đi, chạy thật mau, không thì tụi tao sẽ g·iết mày!."
Chính những lời lẽ này phá tan hy vọng cuối cùng của thử nhân, hắn lồm cồm bò dậy, rồi ngoái đầu nhìn những nhân loại một cách đầy sợ hãi trước khi hướng về một phía chạy thật nhanh.
Hai mươi mét, bốn mươi mét, tám mươi mét...
Tên thử nhân phóng như một cơn gió, hắn đã nhắm tới khu rừng thưa nằm ở cạnh bên lò rèn .Thế nhưng, một thanh âm điếc tai vang lên, rồi thử nhân cảm thấy một cơn đau khiến hắn ta phải ngã khuỵu xuống mặt đất, máu ứa ra từ khớp chân của tên thử nhân đáng thương khiến hắn ngã xuống một cách đầy đau đớn xuống dưới mặt đất.
Mà vào lúc này, Johan thổi nòng súng một cái. Hắn nói:
"Lôi tên thú nhân đó về."
"Lôi tên thú nhân đó về! Chúng mày điếc hả?." Han nhắc lại một lần nữa khiến cho những tên nô lệ vẫn còn ngơ ngác hiểu mình phải làm gì.
Thế là, những tên nô lệ lại chạy sang tên thú nhân đã gục xuống, cũng mặc kệ lấy v·ết t·hương đang ứa máu của hắn ta mà nhấc bổng cái thân xác gầy gò của thử nhân lên, rồi bọn họ nhanh chóng chạy vê.
Lúc này, Bride quay mặt đi, hắn không dám nhìn v·ết t·hương kinh khủng ở phần khớp của tên thử nhân. Ngược lại, Johan và Han rất điềm tĩnh khi thấy cảnh này.
Rồi sau đó, khi tên thử nhân đã được đặt nằm xuống dưới đất thì Johan nhanh chóng lấy tay chọc vào trong v·ết t·hương, những ngón tay đã được bao phủ bởi đấu khí màu đồng của hắn dễ dàng đâm thủng v·ết t·hương đó như bơ. Nó khiến tên thú nhân rú lên một cách thảm thiết và định t·ấn c·ông Johan, nhưng thất bại vì những tên nô lệ đã đè hắn ta xuống.
Rất nhanh, Johan móc ra một viên đạn từ miệng v·ết t·hương, rồi hắn lại móc ra một quyển giấy da cất trong túi áo để niệm phép khôi phục cho tên thử nhân đang quằn quại trong đau đớn đó. Rồi khi tất cả đã xong, Johan liền đứng dậy, rút một cái khăn tay ra lau đống máu đang dính nhớp nháp trên từng ngón tay của mình.
Mà vào lúc này, Bride mới quay lại, và cho dù hắn có một tấm lòng nhân hậu nhưng cũng không khỏi cảm thấy Johan là một lãnh chúa nhân từ, khi vừa lãng phí một cuộc phép ma thuật có giá trị bằng năm mươi tên thử nhân để cứu sống lấy một tên thử nhân.
Còn Han khi thấy vậy thì lông mày của hắn nhíu lại, rồi bỗng dưng nói:"Ngài vừa cứu một thú nhân."
"Ta coi mình vừa cứu một sinh mệnh." Johan đáp, trong khi hắn nhét cái khăn tay nhuốm máu vào túi quần.
"Vì sao?" Han nói. " Tôi không thấy ngài có một cảm xúc nào, không thương hại, cũng không mềm yếu như Bride, phảng phất, tất cả những gì ngài làm một việc đương nhiên."
"Tại sao à, vì ta không có thói quen g·iết bất cứ một sinh mệnh vô tội nào cả,"
"Và đối với ta, kẻ có tội đơn giản là khi chúng cố ngăn cản đường ta đi, đe dọa tính mạng của người ta bảo bọc, và nhắm tới những thành quả mà ta đạt được."
Nghe vậy, Han thở ra một hơi dài, khuôn mặt già nua của hắn nheo lại vì nhớ về những hồi ức không mấy tốt đẹp cho lắm, và cuối cùng, hắn lại nói với Bride:
"Có lẽ đây mới là công bằng đi. Bride, ngươi hẳn đã sống ở một ngôi làng yên bình nên mới nhìn thú nhân như một sinh mệnh mà không phải là kẻ thù. Thứ ngươi thấy ở đây là bất công, là tàn bạo, nhưng ngươi sẽ không muốn thấy những nhân loại khi rơi vào tay thú nhân đâu."
"Ta đã chứng kiến, những thú nhân nướng những n·gười c·hết, thậm chí là vẫn còn sống lên đống lửa, ta cũng đã thấy gương mặt thỏa mãn một cách rồ dại trên chúng. Thế nên, ngươi chỉ cần chứng kiến một lần thì sẽ hiểu giáo mác cùng khiên thuẫn để dạy chúng cách nói chuyện hơn là cho chúng thấy sự nhân từ của mình."
Nói xong, khuôn mặt của hắn ta lại giãn ra.
"Được rồi, ta không còn gì để nói về ngày hôm nay. Ngươi sẽ thay thế vị trí của ta, và hy vọng ngài sẽ thỏa mãn với kết quả này, Johan." Han nói.
Sau đó, khi Hắn bỏ đi, và lũ nô lệ của hắn ta cũng lật đật chạy theo nốt thì Bride hơi cúi người, lầm bầm với Johan:
"Tôi không biết lão già đó lại có quá khứ như thế."
Thực chất mà nói thì mâu thuẫn giữa họ cũng chỉ là một vấn đề đơn giản như cơm bữa hàng ngày của những thợ rèn với nhau, và mặc cho việc lão thợ rèn đó có châm chọc hay khiêu khích hắn nhưng nó chưa diễn biến đến cái mức nảy sinh ra cừu hận. Hay ít nhất, Bride cảm thấy bản thân thật may mắn khi ở trong một ngôi làng yên bình thuộc về lãnh địa của nhà Genk.
Mà vào lúc này, Johan đưa cây súng cho Bride, rồi nói một cách nghiêm trang:
"Ta hy vọng mình có thể thấy loại súng trường chân chính."
"Dĩ nhiên rồi thưa ngài." Bride đáp trong khi vỗ ngực một cách đầy tự tin.