Chương 5: Quặng mỏ
Trên con đường mòn trở về thành Genk, Johan đang bước đi hơi chếch về phía quặng mỏ thay vì trở về lâu đâì lãnh chúa.
Tất nhiên, hắn ta đang đến chỗ làm việc của những thú nhân, hoặc nói chính xác là nơi những nhân loại nghiền ép từng hơi thở của bọn họ trong việc đào khoáng.
Nhưng đừng hiểu lầm rằng Johan sẽ làm một điều gì đó như là giải phóng các thú nhân, vì thực chất gồng xiềng đang đeo lên cổ và chân của thú nhân chính là xã hội này. Mà hậu quả của những con người không đủ mạnh mẽ nhưng lại đi ngược với xã hội thì người ta thường bảo là thằng ngu, vậy nên, Johan cũng không tính tận dụng nguồn thú nhân lực khi thành Genk vẫn còn rất yếu ớt ở phương Bắc.
Thế nhưng, hắn hơi nâng cao đãi ngộ của các thú nhân để bọn họ không đến mức sống quá thảm thương vẫn được, vì chỉ cần không tháo bỏ thân phận nô lệ của thú nhân ra thì Johan nhiều nhất cũng chỉ nhận tội thông dâm thú nhân thôi. Dĩ nhiên, trừ những quý tộc như Keneth, hoặc những người có thân phận cao quý như hoàng tộc mới chưa từng có ý đồ với thú nhân nên đối với cánh đàn ông nó chẳng là cái quái gì cả.
Nghĩ vậy, Johan tiếp tục bước đi tới quặng mỏ. Những cây cối bắt đầu thưa dần khi hắn tiến bước tới khu vực khai khác đủ các thứ kim loại, trái lại, ở những bụi cỏ ngoan cường mọc trên những phiến đất sẫm màu là những viên đá mà khi ta nung lên liền cho ra một thỏi sắt, hay một thỏi quặng nào đó để chứng minh rằng nơi đây giàu có quặng mỏ thế nào.
Và cũng vì tấm quan trọng của những quặng mỏ này mà con đường gần với nơi đây được xây dựng còn kỹ càng hơn ở trong thành Genk để phục vụ cho việc đưa chúng lên xe ngựa, rồi chở đến lò rèn, hay vào kho của thành Genk.
Rồi vào lúc này đây, Johan bước tới một cái hố được đào xuống dưới mặt đất chừng bảy, tám mét, về phía chiều dài rộng thì nó hẳn có thể dung nạp cho hàng trăm người cùng với một cái kho lớn. Mà ở phía dưới, vẫn còn thú nhân hay nhân loại đang cầm những cây cuốc móc ra những cục đá đen sì, lại bỏ vào trong những chiếc xe cút kít để chở vào trong một cái kho đang được chừng bốn mươi tên binh sĩ được vũ trang canh gác.
Bọn họ trông khá nghiêm túc, việc canh gác xung quanh kho, cùng với con đường đi xuống càng sâu hơn dưới lòng đất đều được tốp ba tốp năm binh sĩ đi tuần. Nói chung, nguyên do của sự nghiêm túc này là do Keneth rất trọng thị tới quặng mỏ nên những binh sĩ được phái tới đều đã biết trước rằng bọn họ sẽ có hậu quả gì nếu như ai đó tố giác, hoặc chính Keneth lúc rảnh rỗi đi tới kiếm tra.
Dĩ nhiên, việc Johan tới đã được những binh sĩ này phát hiện từ trước, nhưng cũng vì vậy nên bọn họ mới càng nghiêm túc. Trong khi đó, một binh sĩ trong bô giáp nhẹ và một cây giáo bước tới chào Johan.
"Thật vinh hạnh khi con trai của lãnh chúa đến thăm chúng tôi, ngài cần gì vào lúc này." Người binh sĩ nói.
Johan đáp một cách chậm rãi:"Ta đến kiểm tra tính trạng hoạt động của quặng mỏ, nhất là thú nhân."
Nghe vậy, tên binh sĩ lại nói:"Tất cả đều đang trong tình trạng tốt đẹp, thưa ngài, nếu ngài muốn kiểm tra sổ sách thì mời đi lối này."
Sau đó, người binh sĩ vươn tay thành một tư thế mời ra hiệu cho Johan đi theo, rồi hắn lại bắt đầu bước đi hướng về phía nhà kho. Tại đây, có hai người đàn ông ăn mặc thường phục đang ôm những chồng sổ sách, cùng với bốn binh sĩ nữa đã sẵn sàng trận địa chờ lấy Johan.
Lúc này, không một ai tỏ vẻ khinh thị đứa trẻ trước mắt này cả. Và cũng không vô duyên vô cớ mà Keneth đôi lúc lại coi Johan là người đồng bối phận để đối đãi.
Rất nhanh, bên trong nhà kho được xây dựng rất thô sơ bằng xi măng, không lót gạch, cũng không đặt những khung cửa sổ trên những cái lỗ tròn để ánh sáng bên ngoài chiếu sáng vào. Một trong hai người đàn ông đặt đống sổ sách lên một chiếc bàn để cho Johan kiểm tra.
Chúng là tất cả những ghi chép về sản lượng quặng khai thác mỗi ngày, số lương thực được vận chuyển tới nơi đây, hay việc những binh sĩ đến thay ca.
Nhưng Johan không chú ý đến những thứ này. Hắn ta chỉ tùy tiện lật xem một quyển sổ ghi chép rồi lại bảo:
"Không có ghi chép về sự biến động của các thợ mỏ."
Lời lẽ này của hắn làm cho hai người đàn ông không tự giác đổ mồ hôi lạnh. Cả hai không biết rõ sự sai sót này có nghiêm trọng hay không vì không ai quản đến sự c·hết sống của một đám nô lệ cả, nhưng bọn họ đủ thông minh để biết rằng đó là một điểm trừ rất nặng trong công tác thống kê của mình.
"Thưa ngài...Những nô lệ ở đây biến động rất lớn, mỗi ngày đều có nô lệ đi và tới, có khi có tên buổi sáng tới rồi lại bị điều đi vào buổi trưa nên công tác thống kê thật sự rất phiền phức." Một người cố gắng bào chữa.
Tất nhiên, những gì hắn nói cũng là một phần của sự thật, còn phần còn lại chính là không một ai ở đây lại tình nguyện làm công việc phiền phức đó cả nên nó mới bỏ xó một cách vô ý thức cho đến nay.
Nghe thế, Johan cười cười nói:
"Ngươi biết không? Ta có thể sắp xếp một đội quân trăm người vào hầm mỏ nếu như các ngươi thống kê kiểu đấy, và khoan hãy nói đến những nô lệ này có bao nhiêu sức chiến đấu mà hãy nói tới việc bọn chúng sẽ gây ra bao nhiêu tổn thất ngoài ý muốn."
Và rồi, khi Johan dứt lời, cả hai người đàn ông mặt mày xám ngoét quỳ xuống. Coi như những binh sĩ đang ở trong căn phòng này cũng có một sắc mặt không hề dễ chịu gì. Chuyện đã tới mức này thì cả hai người kia nhẹ là mất việc, nặng là c·hặt đ·ầu, và cũng có thể nó còn khiến cho tất cả binh sĩ ở đây chịu phạt chung.
"Thưa ngài Johan, chúng tôi thật sự, thật sự không hề nghĩ đến điều này..."
"Phải, phải, đây là một sơ sót lớn, nhưng, nhưng mà..."
Cả hai người đàn ông ấp úng nói trong khi đập đầu liên tục, mặc dù bọn hắn không thể nghĩ một lý do nào để giải quyết tai họa từ trên trời ập xuống bất ngờ này. Dù sao thì, bọn họ cũng chỉ làm những việc bình thường trong công việc mà bọn họ từ trước đến giờ vẫn làm, nhưng bây giờ lại sắp sửa nhận một tội lỗi lớn đủ để mình mất đầu thì đúng là một điều khiến cho tất cả mọi người sợ hãi.
"Yên lặng..." Johan nói khẽ.
Ngay lập tức, hai người đàn ông nãy giờ vẫn đập đầu xin tha liền ngay lập tức ngậm miệng, ánh mắt phi thường hoảng sợ nhìn Johan.
"Ta đến đây để nhắc nhở, không phải để..."
Giọng của Johan dừng lại vì một tên binh sĩ chạy vào nhà kho.
"Báo cáo! Có một thú nhân vừa ngất đi." Hắn ta nói.
"Lôi nó đi chôn, bọn bây cần tụi ta dạy à..." Một người phẫn nộ đáp lại tên binh sĩ.
Và cho dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng tên binh sĩ vẫn lễ phép hành lễ một cái rồi nói:"Vâng!."
"Chờ đã," Johan nói. "Ta đến đây để tìm hiểu về giờ giấc làm việc, và trình độ sinh hoạt của thợ mỏ. Vậy nên, các ngươi có thể bàn về việc chôn thú nhân kia ngay sau khi ta biết được điều ta cần biết."
Thấy cơ hội lập công đến, một trong hai người đàn ông vội tranh công, hắn ta nói:
"Thưa ngài, nhờ sự nhân từ của lãnh chúa mà một nô lệ chỉ làm mười bốn giờ, hơn nữa còn được ăn no."
"Còn thú nhân là mười tám tiếng, phần ăn của chúng tương đồng với một nô lệ nhân loại." Người còn lại tiếp lời.
"Ta đã nói gì nhỉ," Johan nhíu mày." Làm ở quặng mỏ bao no, vì chỉ no thì công nhân mới có lực lượng để làm việc."
Bây giờ, hai người đàn ông nhìn nhau, rồi bọn họ chợt hiểu ra mục đích của Johan.
"Thưa ngài, lũ thú nhân no bụng chỉ biết làm phản, và số thức ăn của chúng ta cung cấp cho chúng đủ để chúng lửng dạ. Thế nên trừ những tên lười biếng cần roi vọt và lũ còn nhỏ ra thì tổng thể vẫn tính không ảnh hưởng đến sự sản xuất hàng ngày của quặng mỏ" Một người nói.
Mà Johan chỉ về phía người binh sĩ vẫn còn đứng ở ngay cửa, hắn nói:"À...Ta vừa nghe gì từ người binh sĩ đằng kia ấy nhỉ."
"Một thú nhân vừa ngất đi vì kiệt sức, thưa ngài." Tên binh sĩ vội trả lời.
Lúc này, Johan quay sang những binh lính đang ở trong nhà kho, hắn lại nói:
"Một tuần có bao nhiêu thú nhân c·hết đi vì kiệt sức..."
"Ba tới bốn, nhưng hầm mỏ luôn nhận thêm thú nhân vào làm việc." Chính người binh sĩ đã dẫn Johan vào nơi đây đáp lại hắn.
"Được rồi," Johan đứng dậy. "Ta hy vọng lần sau mình tới đây không phải chứng kiến những cảnh tượng này."
Nói xong, hắn liếc mắt sang hai người đàn ông, rồi nhẹ nhàng bước đi khỏi nhà kho.
Và rồi, khi hắn đi khỏi thật lâu, cả hai người đàn ông cùng những binh sĩ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Không hiểu vì sao, tất cả bọn họ đều có chung một cảm nhận về sự uy nghiêm đến ngạt thở của Johan, mặc cho việc bọn họ đang đối mặt với một đứa trẻ.
"Tôi thấy lãnh chúa Keneth trong Johan." Một tên lính nói.
"Đó có phải là một thằng nhóc mười hai tuổi không vậy?." Một tên khác tán đồng.
Rồi sau đó, giọng của một người đàn ông vang lên chấm dứt cuộc trò chuyện ngắn ngủi này.
"Một ngày xui xẻo, nhanh, các ngươi nhanh chóng tập hợp lũ thú nhân cùng nô lệ lại, còn ngươi, Fred, mau mau nhanh cái chân lên đi thống kê lại nếu như còn muốn giữ cái đầu của mình."