Chương 7
Sáng sớm, Johan thức dậy trên chiếc giường được lót nệm và được phủ thêm một số da thú mềm mại của mình. Tuy rằng, hắn cảm thấy người có một chút nhớp nháp vì điều kiện tắm táp ở thành Genk vẫn chưa tồn tại, còn dùng nước đun sôi để tắm thì vẫn phải tới gần sông, hay làm phiền Harl đun nước sẵn.
Tất nhiên, trong hầu hết các lựa chọn, Johan luôn đi tới gần con sông FrostLead để tắm nước đun sôi từ một cái nhà tắm nào đó được xây dựng theo yêu cầu của hắn. Còn Keneth, người thường tự hào với việc nhảy vào dòng sông lạnh giá để chứng minh rằng mình là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng kể từ khi bị cá ăn thịt cắn thì đã giơ hai cánh tay lên ủng hộ.
Và thế là với sự đồng lòng của hai cha con nên việc xây dựng những nhà tắm công cộng giá rẻ đã được phổ biến cực nhanh ở thành Genk, thậm chí, chúng được miễn phí với một số tầng lớp có cường độ lao động cao như công nhân hầm mỏ.
Vậy nên vào ngày hôm nay, Johan có hơi tiếc nuối khi hắn phải chờ tay thương nhân cùng đám nô lệ của hắn ta nên không thể tắm rửa trong những bồn tắm đầy xà phòng được.
Thế nhưng, chuyện tắm rửa chỉ là một vấn đề nho nhỏ, còn chuyện hắn sắp tiếp đón một nữ bán elf đang có những triệu chứng trầm cảm nặng mới là chuyện chính.
Và đó là một vấn đề phức tạp, nhưng Johan tin hắn có thể khắc phục được bằng thời gian và lòng tốt. Tuy rằng vấn đề duy nhất ở đây mà hắn phải đối mặt là trình độ dạy cho con người của hắn rất tệ, huống chi là định hướng nhân sinh cho một bán elf có vấn đề về tâm lý.
Cũng bởi Johan đã sống một cuộc đời và chứng kiến những gì đen tối nhất của một xã hội chỉ được phép tồn tại trong bóng tối. Khi ấy, còn có những con người sau khi bỏ lớp mặt nạ nhân tính ra còn tệ hơn cả những gì người ta tưởng tượng về sự sa đọa của một con người, mà như vậy, rất khó để hắn biết rõ là đã bắt đầu nuốt chửng đạo đức của mình hay không.
Vì hắn đã phải chiến đầu như một con dã thú, nếu như không muốn bị phân thây trong cánh rừng sắt thép ấy. Còn bây giờ, Johan nghĩ rằng hắn đã có thể trở nên mềm yếu một cách vừa phải để tìm lại những giá trị đạo đức mà mình đã đánh mất.
Nghĩ vậy, Johan rời khỏi phòng của mình rồi bước từng bước xuống phòng ăn.
Ở đó, người quản gia chuyên cần là Harl đã chuẩn bị đồ ăn sẵn cho Johan, nhưng thức ăn của hắn vẫn là bánh mì cùng súp, chỉ là lần này thì có thịt khô trong đó. Và Keneth, được rồi, hắn ta hẳn là đã đi tới quân doanh để huấn luyện thân thể cùng với quân sĩ rồi nên chắc chắn không có mặt để ăn một bữa sáng phải cẩn thận dè dặt trước đứa con trai.
"Buổi sáng tốt lành, thưa ngài Johan." Harl nói.
"Buổi sáng tốt lành, Harl." Johan đáp, trong khi hắn ngồi vào bàn ăn rồi thưởng thức bữa ăn nhanh chóng của mình.
.....
Rạng sáng, thành Genk cũng đã bắt đầu ồn ào bởi những tên nô lệ, nhưng không phải là công việc mà là những thức ăn sơ sài được nấu vội trước khi công việc của họ bắt đầu. Nhìn từ xa xa thì những làn khói trôi theo sương sớm khiến cho nơi đây cũng có một phen cảnh sắc mờ ảo.
Lúc này, trên Johan sau khi đã thay xong một bộ quần áo liền cùng với Harl bước đi trên con đường rất yên lặng theo cái cách nhộn nhịp.
Nó yên tĩnh vì chỉ những cửa hàng bánh mì đang trưng bày một ít bánh mì trắng thừa từ ngày hôm qua là mở cửa, nhưng lại ngộp nhịp bởi những thằng nhóc cũng in dấu ấn nô lệ đang vây kín nơi đó. Chúng thường không có tiền, hoặc có rất ít tiền nên chủ quán phải cho không đống bánh mì dư cho chúng, vì thế nên những đứa nhóc này hiểu rằng mình phải chờ đợi một cách khôn ngoan để không làm tức giận lão chủ quán.
Đó là yên lặng, một sự yên lặng khiến cho Johan nghe được tiếng hít thở của những đứa trẻ và tiếng đôi giày của hắn đạp vào mặt đường xi măng.
Không khí buổi sớm rất trong lành, nhưng giờ thì có hơi đặc quánh lại, và với một thứ ánh sáng hơi mờ tạo nên một lối đi kỳ lạ bởi những ánh mắt của đám trẻ con lập lòe.
Johan vẫn bước đi, hắn bước qua những cảnh sắc diễn ra hàng ngày đó để tới điểm hẹn của hắn và tay thương nhân. Mặc dù ban đầu thì Harl muốn gọi cả một đội tuần phòng để bảo hộ sự an toàn của hắn, nhưng Johan bảo rằng mình đến chỉ để đón nữ Elf, còn lũ nô lệ thì sẽ giao cho những người chuyên quản lý chuyện này của thành Genk nên vị quản gia cũng liền thôi.
Rất nhanh, bọn họ đã tới điểm hẹn, vốn là một vị trí nằm sát với phần tường thành mới chỉ xây dựng được phân nửa của thành Genk. Ở đây, những cục xi măng được xếp chồng lên nhau như cách mà ta chồng những khối gỗ trong trò rút gỗ, chỉ khác nhau là những pháp sư có thể thô bạo nâng những khối xi măng lớn để xây dựng một đoạn tường thành trong vòng vài ngày.
Nhưng dĩ nhiên, công việc không chỉ như thế vì họ còn phải khắc họa những mạch ma thuật giúp cho kỵ binh phe địch không đụng đổ bức tường một cách dễ dàng được, và chính việc đó mới là thứ tốn thời gian nhất trong số những công việc xây dựng nên một thành trì.
Mà thành Genk thuộc về dạng may mắn nhất khi có hàng trăm pháp sư tương trợ, mặc cho việc đó là một lợi ích xứng đáng khi Johan giao công thức chế tạo xi măng cho Giáo Hội. Và Giáo Hội ở thế giới này không phải toàn là tu sĩ giơ thập tự giá, mà nó giống như là một đám mạo hiểm giả thờ anh hùng hơn nên họ có đủ pháp sư đến trả lại món nợ của mình.
Phải, Giáo Hội nơi đây vẫn khá thuần túy khi đánh giá ra giá trị của xi măng. Và nếu xét về sức mạnh của các anh hùng thì bọn họ đủ để sánh vai với các vị thần nên cứ coi Giáo Hội là một phiên bản đặc dị của tín ngưỡng đi.
Hay ít nhất, nguồn cung cấp nhân lực cho thứ tạo nên quyền lực của đế quốc là thành lũy c·hiến t·ranh đều đến từ bọn họ.
Và rồi trong lúc Johan đắm chình trong những suy nghĩ của mình trong một khoảng thời gian. Harl nói:
"Tôi có thể nghe thấy tiếng vó ngựa."
Mà khi hắn ta vừa dứt lời thì tiếng ngựa hí từ phương xa càng rõ ràng hơn. Và người đang cưỡi trên một con ngựa, lại mang theo chừng mười cỗ xe chứa hai trăm nô lệ không ai khác là tay thương nhân béo cùng đồng bọn. Bọn họ bây giờ chính là đang phi ngựa chậm lại, sau một hành trình gấp rút từ khi tỉnh giấc lúc nửa đêm sau trận chè chén say sưa.
Rồi Ian cũng nhìn nhìn thấy Johan và Harl đang đứng ở điểm hẹn. Điều này làm cho hắn hơi bất ngờ, vì lấy một tư duy thông thường khi muốn dẫn hai trăm nô lệ đi thì ít nhất phải mang tầm năm mươi binh sĩ, trong khi bây giờ, chỉ có hai người chờ đợi hắn.
Thế nhưng, Ian thực sự mà nói không để tâm đến vấn đề này lâu, và việc kiếm thêm hai ngàn đồng vàng nữa mới là chuyện chính.
"Một buổi sáng tốt lành, thưa ngài." Hắn ta nói khi nhảy xuống ngựa một cách chậm rãi theo kiểu người béo.
"Buổi sáng tốt lành..." Johan đáp lại, và ánh mắt rất tự nhiên chuyển thành một loại háo hức rất đậm chất trẻ con.
Mà thấy được ánh mắt này của Johan, Ian cũng liền thừa thế nói:
"Dĩ nhiên rồi thưa ngài, một bán elf, mặc dù nàng ta có vài triệu chứng tâm lý mà ngài có thể nhờ một vị pháp sư đáng kính giải quyết nó trong tích tắc, phải, tôi tin...."
"Ý ngươi là," Harl chen ngang."Đó là một nô lệ có vấn đề."
Người quản gia lúc này cũng đặt tay lên thanh kiếm treo ngay hông, sẵn sàng xử lý luôn tay thương nhân tráo trở trước mắt. Đó quả là một trò bịp đáng giá hai ngàn đồng vàng đến từ tên mập ú c·hết tiệt trước mắt hắn.
Thấy vậy, cổ Ian có hơi lạnh buốt, nhưng hắn vẫn cố thanh minh:
"Phải, phải, nhưng ngài cứ yên tâm là nàng ta sẽ làm mọi yêu cầu mà vị chủ nhân trước mắt đây yêu cầu."
"Dĩ nhiên, lời nói của tôi không bằng sự thật để chứng minh."
Nói xong, hắn ta quay người đi ngay về phía cỗ xe ngựa sang trong nhất trong đoàn xe, ở đó, còn có hai tên đàn em mà Ian tin tưởng nhất trong đoàn buôn nô lệ. Mà Johan và Harl cũng đi theo sau lưng tay thương nhân.
"Cho những vị khách của chúng ta xem hàng đi." Hắn nói với hai tên thân tín.
Rồi sau đó, cánh cửa gỗ bền chắc của toa xe được mở ra hiển lộ lấy một nữ bán elf, nàng ta đang ngồi úp mặt vào đầu gối, còn mái tóc bạch kim ố bẩn rủ xuống, nó che đi hết thảy khuôn mặt cùng một phần thân thể gầy yếu, lại trắng đến mức bệnh hoạn của nàng ta.
"Ngài có thể ra bất cứ một câu lệnh nào với nữ elf này." Ian nói.
Rồi như để chứng minh lời của tay thương nhân béo, một tên thân tín liền nói: "Đứng dậy."
Ngay sau đó, nữ bán elf liền lồm cồm bò dậy. Và hành động này cũng làm gương mặt cho dù bẩn thỉu nhưng vẫn rất tinh xảo của mình lộ ra, mặc dù, ánh mắt vô hồn lại khiến cho người ta phải rùng mình hơn là vui vẻ khi ngắm nhìn khuôn mặt của nàng.
Thấy vậy, Ian nói tiếp:
"Không một vết xước thưa các ngài, nữ Elf này thuộc dòng giống bán Elf, mà các bán Elf bị đối xử rất tệ ở các làng Elf nên nàng ta sở hữu một vài vấn đề về tâm lý. Thế nhưng, thưa vị quý tộc trẻ tuổi của tôi, nó chỉ làm nàng ta càng thêm ngoan ngoãn nghe lời ngài, khi có một sự dạy dỗ nhất định."
Johan nở một nụ cười nhẹ rồi hỏi:"Ý ngươi là..."
Tên thương nhân béo nở một nụ cười bỉ ổi đáp lại Johan. Hắn nói:
"Phải, nó giống như cách ngài điều giáo lũ ngựa vậy, chỉ cần thức ăn và mệnh lệnh, kể cả những chuyện 'Ấy' thì nàng ta cũng chẳng hề do dự đâu."
"Đây là Johan Genk, con trai của lãnh chúa Keneth Genk, và ngươi bảo rằng dõng dõi quý tộc đáng kính lại làm cái việc đó ư."
Harl chen vào nói, hắn ta dường như cảm hảo cảm của mình đối với tay thương nhân sắp sửa chuyển thành cừu hận.
Mà tay thương nhân liếc mắt sang Johan, thấy đứa nhóc con này vẫn bình tĩnh quan sát mọi việc thì hắn liền tăng diện tích lá gan của mình lên, lại xoa xoa hai bàn tay với nhau rồi đáp:
"Chà...Các ngài quý tộc, với sự tôn kính nhất thì đây là một món đồ chơi quý giá với một giá tiền rẻ mạt chưa từng có. Bỏ tay khỏi thanh kiếm đi thưa ngài kỵ sĩ đáng kính, tôi biết rõ lắm quý tộc các người, dù sao nếu như ngài thề với anh hùng vỹ đại nhất rằng vị lãnh chúa mà ngài đang phục vụ chưa từng nếm ai ngoài vợ ngài ấy thì xin hãy chém đầu tôi ngay tức khắc."
Lần này Harl im lặng. Cho dù hắn thề rằng sau khi cưới vợ thì Keneth là một người đàn ông ch·ung t·hủy, nhưng trước đó thì hắn ta cũng không khác gì một tên quý tộc bình thường là bao, mà như vậy, vị kỵ sĩ lựa chon ngoảnh mặt đi xem như là chuyển quyền lựa chọn sang cho Johan.
Mà Johan lúc này cũng liền rất tự nhiên mà lên tiếng:
"Vậy, ta chẳng còn gì để nói nữa phải không."
"Dĩ nhiên, nàng ta sẽ là của ngài, và hai ngàn đồng vàng cho kẻ hèn mọn là tôi nữa." Ian đáp.
"Harl, đưa cho hắn ta đi."
Lúc này, vị quản gia dù cho rất không tán đồng với việc xem một sinh mệnh là 'Đồ chơi' đó quả thật là một sự suy đồi đạo đức đến tận cùng, khi lũ nô lệ ở thành Genk còn có địa vị cao hơn nữ bán Elf đáng thương trước mắt hắn đây, nhưng mà, Harl vẫn lấy ra hai ngàn đồng vàng đưa cho tay thương nhân.
Sau đó, hắn nói với vẻ cọc cằn với Ian:
"Đưa lũ nô lệ còn lại vào thành, nếu như ngươi không làm thế thì mười phút ngay sau đó sẽ có hai trăm kỵ binh, bao gồm ta sẽ truy đuổi để lấy cái đầu của ngươi."
"Đây là một vụ giao dịch tuyệt vời mà tôi sẽ cực kỳ cẩn thận, thưa ngài." Tên thương nhân cười híp cả mắt khi ôm bao tiền, rồi đáp lại Harl.
Trong khi đó, Johan bước đến gần nữ Elf.
Vào thời điểm này, nàng ta vẫn cứ dùng đôi mắt vô thần nhìn vào không khí trước mặt chứ không hề để ý đến cậu bé đang tiến tới. Thế nhưng, việc Johan làm cũng chẳng cần đến sự đồng thuận của nữ Elf, khi một tia sáng từ lòng bàn tay của hắn chui vào trán của nàng ta, sau một lần vuốt nhẹ mái tóc bẩn thỉu của nữ Elf.
Và rồi, với một nụ cười, Johan mặt đối mặt với cô bé trước mắt trong khi nhẹ nhàng thì thào:
"Silvil, cận vệ trung thành nhất của ta, ngươi sẽ sớm khỏe thôi..."