Chương 8
Rồi sau khi tất cả mọi thứ đã giải quyết xong. Harl, Johan và Silvil bước sóng vai nhau trên con đường hướng về con sông FrostLead, và mặc dù bây giờ có hơi trễ để tắm nhưng dĩ nhiên cũng không muộn tới mức làm trễ nải bất cứ việc gì của họ, nhất là nữ Elf trông khá giống người rừng đang cắm mặt xuống đất để bước đi theo.
Phải, Johan đã đặt cái tên cho nữ Elf theo cách tùy ý nhất, nó không hề có một ý nghĩa đáng nói nào nếu như ý định ban đầu của hắn là Silver, mà như thế, nó cũng đơn giản chẳng kém cạnh gì Silvil. Chỉ là, cái tên chỉ cần nó không quá dị hợm thì đó chỉ là một vấn đề nho nhỏ so với tình trạng của nữ Elf lúc bấy giờ.
Một con rối tinh xảo, đó là cách miêu tả đơn giản nhất của Johan về Silvil.
Thực chất thì đúng như Ian nói, chỉ cần là mệnh lệnh thì nàng ta sẽ không do dự làm theo, nhưng nó chỉ giới hạn ở những câu lệnh đơn giản như đi theo, đứng lên hay ngồi xuống. Và dựa theo một số phương thức có tác động của ma pháp căn nguyên, Johan biết rằng nàng ta đã được dạy y như cách huấn luyện động vật vậy.
Thế nên, Silvil đ·ã c·hết theo một ý nghĩa nào đó, khi mà thứ đang duy trì thân xác của nàng ta là cảm xúc sợ hãi c·ái c·hết mà bất kỳ một sinh vật có trí khôn đều có. Như thế, ta chẳng thể mong chờ gì được một sự cứu rỗi muộn màng vào lúc này, mặc dù, những nghiên cứu về nhận thức của một con người là một trong những hệ phái chủ lưu của thế giới này nên vẫn có vô số cách để cứu Silvil, nếu như có người nguyện ý vì một nô lệ trả giá.
Tất nhiên, cái giá đó không rẻ, trong khi Silvil chỉ là một bán elf tầm thường như bao bán elf bị đối xử tàn tệ ở bất kỳ đâu. Chỉ là nàng bị Johan nhìn trúng, mà chính hắn ta chính là pháp sư mạnh nhất của thời đại này khi ai đó cho thời gian để hắn chuẩn bị.
Và rồi, sau khi bọn họ đã đi được phân nửa chặng đường, Harl chợt lên tiếng:
"Ngài định làm gì nữ Elf này."
"Đó là cận vệ của ta." Johan đáp.
"Cận vệ ư?" Harl nhìn Silvil một lát, rồi hắn lại nói. "Beckham, con trai của tôi luôn sẵn sàng phục vụ ngài, vả lại lựa chọn một cô bé người Elf gầy yếu đến thế này chẳng phải là một quyết định đầy sơ sót hay sao?."
Đối mặt với sự lo lắng của Harl, Johan chỉ giải thích một cách đơn giản rằng:
"Nàng ta tên là Silvil, và ta tin cảm giác của mình, công thức chính xác ở đây là thời gian và lòng tốt."
Mà người quản gia cũng không nói thêm về chuyện này, vì cũng như Keneth, hắn nhìn thấy quỹ tích trưởng thành của Johan đủ để hắn ta tin rằng cậu bé trước mắt không nói đùa. Và cũng vì vậy, hắn tùy ý đáp:
"Tôi sẽ thông báo điều này với lãnh chúa, thưa ngài."
"Điều đó là tất nhiên, còn giờ hãy chắc rằng cô bé trước mắt của ta được sạch sẽ." Johan cười cười nói.
Sau đó, cả ba người bọn họ bước tới những nhà tắm lớn san sát nhau nằm không xa một con sông lớn, nó chảy một cách mạnh mẽ mãi cho đến khi chạm vào biển cả ở xa thật xa về vùng đất còn hoang dại. Tại đây, nước được các máy bơm cỡ lớn bơm thẳng vào các nồi lớn, chúng được đốt hàng giờ bằng thứ than không khói mà trẻ em dùng làm đá ném ở phương Bắc này, rồi lại được cho vào các phòng tắm đã bỏ đầy xà phòng cho mọi người đến đây tắm.
Tuy rằng vẫn có sự ưu tiên giữa người nghèo và ngươi giàu, khi các phòng riêng có phục vụ được xây dựng bên cạnh các khu tắm tập thể gần như là miễn phí, nhất là đối với những người mang thân phận quý tộc và hầu cận của hắn như Johan thì có được cho mình một bể bơi rộng lớn riêng cho mình.
Rất nhanh, sau sự tiếp đón nồng hậu của những nhân viên ở đây, Johan bước vào trong một căn phòng chỉ với một cái khăn tắm, theo sau còn có một cô hầu chuyên lo liệu cho Silvil giờ đây đã trần như ngỗng. Còn Harl, hắn ta xin được từ chối những chuyện có hại cho danh dự của một người hầu cứng nhắc.
Lúc này, Johan trầm mình xuống bể bơi, tận hưởng lấy sự ấm áp cùng hương vị xà phòng bao phủ lấy mình.
"Mãi mãi là như thế, tắm rửa luôn khiến ta cảm thấy thoải mái nhất."
Hắn ta thầm nghĩ, trong khi hoàn toàn không để tâm đến cô hầu đang gội mái tóc bạch kim ố bẩn của Silvil.
Được rồi, đây là một vấn đề không thể là nhỏ được, dù sao Johan tự nhận rằng xu hướng giới tính của hắn là bình thường, nhưng so với vài tay t·inh t·rùng lên não rồi bị hắn ném xác xuống biển thì hắn rất ít khi chơi bậy, vả lại nếu bỏ qua cô hầu có vài phần tư sắc thì hắn ta cũng chả thể hứng thú với một cô bé được.
Và vì hắn cũng là khách quen ở đây nên tính hắn ai cũng biết nên không hề có một vụ nóng bỏng nào xảy ra cả. Chính điều này làm cho ông cha già Keneth của hắn có hơi tiếc nuối, vì hắn ta chính là người đã cho xây dựng cái nơi mà hắn đinh ninh rằng mình sẽ được ôm cháu sớm.
Đáng tiếc, Johan không phải là chính nhân, nhưng vì thuộc dạng có máu trên mặt nên miễn dịch với mấy chiêu tà đạo thấp kém như thế.
"Một cô bé xinh đẹp tuyệt trần, thưa ngài, và một thợ tóc giỏi giang sẽ khiến cô bé này trở thành con búp bê tinh xảo nhất trên trần đời."
Cô hầu, cho dù có hơi sợ sệt bởi ánh mắt vô hồn của Silvil nhưng vẫn khen lấy khen để về sự xinh đẹp của nàng thiên nga mà nàng ta vừa dùng nước nóng cùng xà phòng gột rửa này. Mà điều đó cũng là phải khi Silvil có phân nửa dòng máu của người Elf, một chủng người mà nhân loại dùng để đặt tiêu chuẩn cho các giá trị về thẩm mỹ của mình.
Tuy nhiên, có hai điểm trừ lớn ở đây là làn da trắng bệch lại càng trắng hơn như một thứ bệnh trên da nào đó, và dĩ nhiên, ánh mắt của nàng ta cứ như một con búp bê y theo lời của cô hầu. Điều nó cũng khiến cho nàng ta có hơi kinh hãi khi cố tình cù vào nách, hay lòng bàn chân để đổi lại sự yên lặng của Silvil.
Nàng ta không phản ứng, để mặc cho người khác tùy ý làm bất cứ điều gì với thân thể của mình.
"Được rồi Bella, cô có thể để Silvil ngâm mình cùng ta một lúc." Johan nói, sau khi thân thể của nữ Elf đã được cô hầu rửa qua một lần.
"Được phục vụ ngài là vinh hạnh của tôi."
Nói xong, cô hầu Bella cúi người, sau đó, lại nâng thâm thể nhẹ bẫng của Silvil cho vào bể tắm rồi rời đi. Và rồi, một sự yên lặng kéo dài đến từ Johan cùng nữ Elf. Mà Johan cũng nhắm mắt, chẳng có vẻ gì là vội vã để tận hưởng khoảng thời gian đó một cách đầy đủ nhất.
Cuối cùng, hắn mở mắt ra, giọng nhẹ nhàng nói:
"Ngươi vẫn muốn ngủ tiếp sao?."
Lời lẽ đó như một chốt công tắt vậy, nó mở ra cảm xúc của một con búp bê khi chính con búp bê đó bắt đầu chớp mắt. Nhưng mà, Silvil vẫn cứ lạnh lẽo theo cái cách mà nàng ta yên lặng, khuôn mặt cũng không có nhiều cảm xúc để đáp lại Johan.
Thấy vậy, hắn cũng chỉ nhún vai một cái liền ngửa người ra đằng sau, hình thành một tư thế bơi ngửa sang bờ bên kia của hồ bơi. Rồi ngay thời điểm đó, một vẻ sợ hãi cực độ hiện lên trên khuôn mặt của nữ Elf, nhưng nàng ta vẫn yên lặng, và ngồi phịch xuống dòng nước chỉ đến cổ của mình mà ngồi ôm hai đầu gối lại.
Rất nhanh, tiếng va lập cập của hai hàm răng vang lên trong không gian yên tĩnh. Lúc này, Johan mới bơi lại gần Silvil, giọng vẫn nhẹ nhàng nói:
"Ngươi vẫn còn giữ nhiều cảm xúc đó chứ..."
Hắn ta không có quá nhiều sự đồng cảm, hay xót thương cho nữ Elf đang đắm chìm trong sự sợ hão cực độ kia, phải chăng nếu có thì Johan cũng chỉ biểu lộ ra rất nhạt đến mức gần như không có. Cũng bởi như một sự thật đáng buồn, máu của Johan đã trở nên 'lạnh' đến mức nó dằn vặt chính chủ nhân của mình mỗi ngày, khi hắn ta muốn sưởi ấm thân xác.
Phải, cảm xúc của Johan là hoàn toàn bình tĩnh một cách vô tâm trước Silvil, thậm chí, hắn ta chính là cố tình tạo ra tình huống này.
Rồi khi hắn tới, Silvil ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt bị sợ hãi bao trùm đó ngơ ngác nhìn hắn. Trong khi đó, một thanh âm khản đặc và tựa như một lời cầu khẩn khi con người ta tuyệt vọng nhất vang lên từ cổ họng của nữ Elf.
"Làm ơn, đừng..."
Mà Johan bây giờ chỉ nở một nụ cười mỉm, rồi sau đó, hắn búng tay một cái.
Đó là một phép thuật cho phép những gì sợ hãi nhất trong nội tâm của một sinh linh hiện ra, rất nhanh những hình ảnh mập mờ bắt đầu vờn quanh nữ Elf và hiện ra rõ ràng hơn trong mắt nàng. Chúng hóa thành những bàn tay đen sì bóp chặt lấy cổ họng của nàng ta, trong khi xung quanh bắt đầu vang lên thanh âm cười đùa một cách đầy ác ý.
"Đối mặt với nó!." Một tiếng rống giận vang lên.
Những hình ảnh bắt đầu nổ lên như một tràng pháo hoa, nhưng điều đó không có nghĩa là kết thúc mà là bắt đầu.
Silvil đứng trong một ngôi nhà gỗ nhỏ nhắn như bao căn nhà của ngôi làng Elf yên bình khác. Nhưng hắc ám xuất hiện, nó nhanh chóng bao trùm lấy hết thảy, rồi chỉ để lại ánh sáng cho một góc tường hiu quạnh nơi nữ Elf đứng.
Thế giới bắt đầu nứt toác cả ra, những vết rạn nứt loang lổ che phủ bầu trời cùng mặt đất khiến cho nữ Elf hơi mất cân bằng, cuối cùng, nàng ta ngã xuống vực sâu vô tận khi bên tai vang lên những thanh âm nức nở.
Những tiếng van xin cùng những lời chửi rủa đồng thời xuất hiện, chúng tạo thành những vòng lặp dường như là vô tận bởi những câu hỏi và câu trả lời.
"Cha mẹ chỉ đi xa thôi, ngày mai họ sẽ về với ta mà..."
"Họ bỏ ngươi rồi."
"Ta, ta, tại sao lại là lỗi của ta chứ...Đó không hề là lỗi của ta, vậy thì tại sao bọn họ lại nhìn ta với ánh mắt đó."
"Ngươi không có ma lực."
"Đừng nói nữa! Mau câm mồm đi, ta không tin, mọi thứ chỉ là giả dối, trả lại sự thật cho ta đi đồ khốn nạn."
"Vì sao? Ta là ngươi mà."
"Phải, thừa nhận đi, ngươi chỉ là một bán Elf, một kẻ không ma lực, và là một cô bé bị cha mẹ vứt bỏ để rồi phải sống vất vưởng bằng rau dại cùng một xó mà lũ đồng lứa ngươi thường ném đá vào. Chưa hết, ngươi cứ tưởng giam cầm những ý nghĩ của mình khi lọt vào tay lũ buôn nô lệ là ý kiến hay à, không, ngươi chỉ sợ hãi."
Nói rồi, một bàn tay đen kịt tóm lấy cổ của Silvil, rồi bóp nó thật chặc khiến cho nàng ta phải đối mặt với một Silvil khác đang cười cợt chính mình. Sau đó, một thanh âm khinh bỉ vang lên trong không gian tối tăm.
"Đồ mềm yếu!."
"Đánh trả đi đồ hèn nhát! Bóp cổ chúng, c·hặt đ·ầu chúng, đâm xuyên tim chúng, đạp trên gương mặt tự mãn khốn kh·iếp của tất cả những kẻ tổn thương ngươi."