Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 23: - Tá Linh




.



Chiếc nhẫn trên ngón tay Minh dường như trở nên ấm áp hơn hẳn, cậu luôn cảm giác mỗi giây phút trôi qua đều có nguồn năng lượng từ trong chiếc nhẫn chảy vào người mình.



Minh tò mò mở Sổ ghi chú của Nhà Lữ Hành ra, thấy đã có hai dòng cập nhật mới.











Đọc xong cậu liền biết được hình thái tiến hóa của Xuyến Chi gọi là Linh, tiếp tục mở túi đồ, ấn xem xét thông tin chiếc nhẫn.























Minh ngạc nhiên vì mình bây giờ có thể sử dụng tạm thời kỹ năng tạo ra kết giới mặc dù chỉ là mượn tạm nhờ trạng thái Tá Linh.



Có lẽ đây chính là điều Cấu Trúc đã nói, đây chính là thiện báo từ việc kết một lần thiện duyên khi trả lại mảnh vỡ kết giới.



Xuyến Chi có lẽ đã vào trạng thái giống như là ngủ say, cậu có thử mở bảng giao lưu thì thấy mình và cô đang ở tình trạng ngắt kết nối, mặc dù cô đang ở trong chiếc nhẫn mà cậu đang đeo, thậm chí trên bản đồ cũng không dò được vị trí.



Lúc này mọi việc với Xuyến Chi có lẽ đã là cái kết hoàn mỹ, nhưng cậu thì chưa, cậu còn mối nguy hiểm treo trên đầu từ tay pháp sư và kẻ đứng sau màn độc ác.



Cậu chưa thể nghỉ ngơi được, còn rất nhiều việc cần phải làm.



Minh tiến lại gần ngôi miếu nhỏ bên dưới gốc đa già, cậu nhớ Xuyến Chi đã nói có ngài Thổ Địa Công cô sẽ an toàn, Minh đinh ninh tin chắc ngôi miếu thờ này còn có huyền vi mà cậu chưa khai mở.



Gió đêm xào xạc chao cành, những đám bóng cây chuyển động qua lại, quằn quện trên mặt đất.



Thông qua ngọn đèn dầu mờ ảo trước miếu, cậu nhìn thấy bức tượng đá được thờ bên trong, hình dáng đã bị bào mòn bởi thời gian, chỉ còn nhận ra một số đường nét có vẻ như là áo và mão quan thời xưa.



Rõ ràng từ lúc đầu tới giờ, Cấu Trúc chưa hề có thông báo gì liên quan tới ngôi miếu, nhưng cậu không tin là ngôi miếu này không có gì đặc biệt, cậu nghĩ hẳn là phải có cách kích hoạt hoặc là quỹ tích cậu còn chưa đủ để phát hiện được.



Minh cẩn thận ngồi xuống, chắp tay xá một xá thật dài, lẩm bẩm cầu nguyện trong miệng trước khi đưa tay chạm vào miếu, không có gì xảy ra, cậu tiếp tục từ từ di chuyển tay vào trong gian miếu nhỏ, ngay khi cậu chạm tay vào tượng đá, điện thoại rung lên dữ dội.







dẫn đến những tác động không biết trước được kèm theo phát sinh đã được cập nhật vào Cấu Trúc >



Đoạn thông tin quen thuộc xuất hiện, y hệt như lúc cậu chạm vào mâm tròn ở nhà ba; Minh nhanh tay mở pháp trận thu thập, quét hình bức tượng.




Quả như cậu đoán, từ phía tượng đá phát ra ánh sáng chói lòa ngập màn hình y hệt lúc cậu quét hình mâm tròn, chỉ là mâm tròn ánh sáng vàng, còn tượng đá lại phát ra ánh sáng màu xanh lá.



Cậu cũng thử dùng ký hiệu Thu Thập nhưng tất nhiên vẫn là nhận được thông báo quỹ tích quá thấp không thể thu thập.



Biết là bản thân không thể làm gì trong trường hợp này, cậu không thể trộm bức tượng này mang về được, lại có mang về cũng chưa thể sử dụng, mà lại đã có mâm tròn để nghiên cứu rồi, Minh định bụng chờ Xuyến Chi hóa hình xong, sẽ hỏi cô thêm những thông tin liên quan.



..



"Mấy nay con làm gì mà về nhà khuya vậy?"



Vừa ăn cơm trưa xong với ba, đang dọn dẹp chuẩn bị rửa chén thì đã nghe ba hỏi. Minh có chút ngạc nhiên, mấy nay cậu ngày nào cũng ra ngoài tìm kiếm những địa điểm trong danh sách cậu tra được trên mạng về những nơi tâm linh tôn giáo hay di tích cổ, mong muốn thu thập thêm được năng lượng hay những đồ vật quyền năng hữu ích, vậy mà không kiếm ra được gì.



Thế giới tâm linh siêu hình luôn tồn tại ngoài kia, nhưng cũng không phải xuất hiện rất nhiều, cậu mấy nay thông qua đi tìm trực tiếp, nhận thấy rõ.



Nguồn năng lượng bổ sung và đồ vật quyền năng hoàn toàn không dễ tìm thấy, còn nguồn năng lượng không ổn định thì cậu kiếm được thêm 2 chỗ, cũng biến trở thành điểm đánh dấu trên bản đồ, thăng lên thành số #12 nhưng tất nhiên cũng không có tác dụng gì, ngoài thêm 2 mét vào phạm vi cảm ứng.




Ngược lại, chấp niệm xuất hiện rất nhiều, cậu phát hiện chấp niệm thường không xuất hiện ban ngày trực tiếp dưới ánh nắng, nếu có cũng chỉ lẩn khuất ở những nơi đặc biệt âm u, lâu năm không thấy ánh mặt trời.



Nhưng đến đêm, đặc biệt là từ khoảng 23 giờ trở đi, cậu rất thường phát hiện được chấp niệm di chuyển khắp nơi.



Chấp niệm có tốt có xấu, cậu biết được là do Cấu Trúc trò chơi dường như sau chuyện Xuyến Chi đã cập nhật thêm nhận biết ý đồ của chấp niệm, khi cảm ứng vị trí trên bản đồ sẽ thêm vào câu chấp niệm có ác ý hay không.



Minh cũng nhận ra chấp niệm hầu như không có xuất hiện thông báo có ác ý với cậu, đa phần cậu chỉ thấy chấp niệm lang thang trên đường, hay quẩn quanh một khu vực nào đó; đa số chấp niệm màu xám khói đều rất nhạt, có loại còn dường như có thể tan biến mất kỳ lúc nào, chấp niệm không có linh trí nên cũng không thể giao lưu.



Nó giống như một thứ bị lãng quên, trôi nổi vô định, chỉ cột vào thế giới này bởi một lý do nào đó, mà lý do đó dường như cũng không đủ để neo giữ nó lại trên thế giới này quá lâu.



Không hiểu sao khi nhìn những chấp niệm lang thang này, cậu hoàn toàn không muốn can thiệp vào, đánh tanh hay tịnh hóa gì cả, có lẽ sâu trong thâm tâm, cậu nghĩ rằng, dù là những mong muốn bị lãng quên, cũng nên có được thời gian tồn tại của chính mình.



Tất nhiên, hôm qua cậu đã gặp một chấp niệm có ác ý lần đầu tiên trong mấy hôm đi kiểm tra, vừa thấy xuất hiện trên bản đồ đã lao vào tấn công cậu, chưa kịp làm gì thì nó đã bị kỹ năng bị động Phá Tà tự kích hoạt, đánh tan.



Minh chỉ hấp thu lại được nguồn năng lượng còn lại của nó nhưng quá thấp không thể tăng lên được phần trăm quỹ tích nào.



Làm cậu có suy đoán lần hấp thu đám năng lượng tàn dư từ chấp niệm ở bảo tàng, có thể vì là lần đầu hấp thụ kích hoạt được Thiên Phú ẩn Nhà Lữ Hành nên mới tăng số mét phạm vi cảm ứng lên nhiều như vậy.



"Dạ mấy nay con có việc phải di chuyển thường xuyên các nơi nên về nhà hơi muộn" - Cậu vừa rửa chén vừa trả lời, cũng không dám nhìn ba.



Mọi hôm cậu về đều tưởng ba đã ngủ, dè đâu ba biết hết cậu về lúc nào, chỉ là ba chưa nói thôi.



Có lẽ mỗi đêm ba đều thức chờ cậu về, bỗng cậu thấy trong lòng ấm áp đến lạ, lại có chút thấy có lỗi trong lòng.



"Con lớn rồi, ba không như lúc nhỏ, kiểm soát thời gian của con, ba nghĩ con biết việc gì nên hay không nên, ba cũng không nói nhiều. Chỉ là dặn con, khu vực quanh nhà mình buổi khuya không an toàn, con có đi đâu hay làm gì thì tranh thủ về sớm."



Nói xong, ba cũng không chờ cậu đáp lời, mà đi về phòng ở gian sau nhà, cậu nhìn theo bóng lưng ba, chưa bao giờ cậu để ý thời gian đã chuyển hóa ba cậu đến nhường này, bóng lưng oai vệ ngày xưa, nay lặng lẽ trầm mình bởi sức nặng năm tháng trên vai, chợt Minh cảm thấy bùi ngùi trong lòng, đáy mắt cay cay..



truyện siêu hay :