Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

Chương 48: - Khai Âm Dương Nhãn




.



Chẳng biết tự lúc nào sớm đầu ngày đã là một thói quen của cậu.



Từ một người sinh hoạt trái giờ, người ta thức hoạt động thì cậu ngủ, lúc thường mọi người ngủ là lúc cậu tỉnh táo làm việc.



Thế mà chỉ một tháng qua mọi thứ với cậu dường như đảo lộn cả lên.



Cậu bắt đầu ra ngoài nhiều hơn, đi khắp mọi nơi, tiếp xúc với con người nhiều hơn và cũng trằn trọc, đắn đo nhiều hơn..



Vậy mà hôm qua, trừ buổi tối gặp chuyện ở nhà thờ, cậu đã có một ngày hoàn toàn bình thường, trải qua mọi thứ hệt như cậu trước kia, bình yên đến lạ.



Tối qua sau khi cùng mẹ về nhà, cậu đã có một giấc ngủ say và sâu, sau bao nhiêu ngày, chẳng chút mộng mị..



Minh nhoài người ra ban công tầng hai, xuyên qua màn treo hoa cúc khuya phủ dày trước mặt.



Cậu muốn đón ánh mặt trời hừng đông.



Từng vệt sáng vàng cam pha đỏ đậm màu len đến cậu từ chân trời, màn sương giá buổi sớm như bị tách ra thành những đường lấp lánh trong không gian.



Minh châm một điếu thuốc như một thói quen khó bỏ, phà ra những luồng khói hòa lẫn màn sương.



Cảm giác từng luồng khói lưu chuyển này làm cậu bình tĩnh.



Sáng nay cậu định sẽ đi sớm lên thành phố.



Nhưng trước khi khởi hành, cậu muốn kiểm chứng một số điều.



Minh ngồi xếp bằng trong tư thế tu luyện.



Tiếp theo, mở điện thoại lên, đầu tiên cậu phải thống kê lại những gì mình mới thu thập được.



Bấm vào nhân vật trên bản đồ, một bảng số liệu xuất hiện cùng hình ảnh phóng to của nhân vật ngoại hình y hệt cậu.







































Đêm qua khi ở nhà thờ sau khi cậu sử dụng thần thức để hấp thụ nguồn năng lượng phát ra từ giáo dân ở đó, thông qua trò chơi cậu đã biết cái cậu thu hút vào thần thức là niềm tin của họ, dẫn đến kỹ năng bị động ‘Tăng lên thần thức’ được cường hóa.



Ngoài ra còn kích hoạt cho cậu thêm kỹ năng bị động mới là ‘Tăng lên tín tâm’, tương quan là cộng thêm 1% vào quỹ tích và 1 mét vào phạm vi cảm ứng.



Theo như Cấu Trúc thông báo đêm qua cậu do đã tham gia hoạt động đặc biệt vào một ngày đặc biệt, hai điều kết hợp nhau tạo nên sự lớn mạnh niềm tin của con người ở đó, cho nên cậu mới có thể cảm nhận và hấp thu, để tăng lên thần thức được, và cũng do đó mới nhận được kỹ năng liên quan là ‘Tăng lên tín tâm’.



Mặc dù cậu vẫn chưa hiểu khả năng của kỹ năng bị động này, nhưng qua lần ở nhà ông lão, cậu đã biết những kỹ năng bị động tuy xem đơn giản nhưng hiệu quả lại mạnh mẽ đến bất ngờ, kỹ năng bị động mới này cũng cần cậu phải đào sâu tìm hiểu.



Cậu đếm được mình đã có 7 kỹ năng chủ động, rất gần con số 10 rồi; nhưng cùng lúc lại băn khoăn, vì rõ ràng kỹ năng bị động đã đến con số 12 nhưng mà vẫn không có kích hoạt gì xảy ra cả.



Minh nhìn vào dãy kỹ năng bị động, bỗng có gì đó lóe lên trong đầu, khiến cậu nghĩ đến một khả năng.



Như đã có ý tưởng, cậu tạm không chú ý đến nó nữa.



Minh đặt điện thoại sang một bên, thử nghiệm suy nghĩ trước đó của cậu.



Cậu từ từ khép mắt, tập trung tinh thần vận chuyển thần thức, nhưng lần này cậu không phải dùng lôi kéo linh khí tu luyện linh lực, mà dụng thần thức đưa linh lực trong đan điền di chuyển lên hai mắt, dựa theo khẩu quyết của ông lão.




“Thần cư tại nhãn, Nhãn thị chủ tâm, Lưỡng quang chủ tể, Quang thị Thần, Thần thị Thiên, Thiên giả Ngã dã..”



“Người ta bảo đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vì nó chiếu tỏ thần thức, hai con mắt tượng trưng đầy đủ Âm Dương, là Nguyệt quang và Nhật quang, Thần là minh, là sáng suốt vậy..”



..



Dần dần trong cái ‘cảm nhận’ của thần thức cậu ‘thấy’ hai mắt sáng lên, hai luồng ánh sáng đen trắng đan xen bám vào đôi mắt cậu.



Điện thoại rung lên, trong tâm thức cậu biết, mình đã thành công khai nhãn.



Minh không vội xem điện thoại, cậu giữ cho linh lực ở nhãn, từ từ mở mắt ra.



Cảnh vật xuất hiện trước mặt cậu dường như sáng tỏ hơn, sắc nét hơn.



Cậu như nhìn thấy cả những rung động trong không khí, thậm chí có thể nhìn thấy trong màn ánh sáng tia mặt trời, những hạt bụi bay bay trong không gian được phóng to, nhiều lần trong tầm mắt cậu.



Không những vậy, Minh còn thấy được những đốm, những vệt lờ mờ, hư ảo, mỏng manh trong không gian quanh mình.



Cậu biết đây là linh khí, đúng là chúng rất mờ nhạt, ít ỏi và tỏa ra một thứ năng lượng yếu ớt, nói yếu ớt vì có lẽ cậu đã quen nhìn thấy qua Cấu Trúc những nguồn năng lượng to lớn mạnh mẽ rồi.



Không dừng lại, Minh tiếp tục nhìn đồ vật quyền năng mình có.



Qua âm dương nhãn chiếc nhẫn đính đá trên tay cậu phát ra một thứ ánh sáng màu lam, kèm theo một cảm giác cương mãnh sắc bén lạ thường.




Xem tới hộp bài, nó bao phủ bởi một lớp ánh sáng mỏng manh màu lục, đôi khi phát ra những đốm sáng nhỏ li ti như bụi sao, rồi tắt đi rất nhanh.



Nhìn quyển Kinh Phật của cậu, là một màu vàng ánh kim, có những đường nét chữ Phạn lúc ẩn lúc hiện.



Cậu thích thú quan sát khắp một lượt hết những món đồ quyền năng cậu có, thậm chí cậu còn thấy lờ mờ pháp trận Trấn Tà cậu đã tạo ra.



Những đường nét vẽ lên một đồ hình, phát ra ánh sáng, mờ mờ có thể nhận ra đường nét không rõ ràng của hình ảnh đầu tượng, bảo vệ quanh khu vực nhà mẹ.



Thử một lượt các khả năng, cậu mới đưa ra một kết luận là, âm dương nhãn giống như một bản thu nhỏ, đơn giản, tối giản hóa nhiều lần của chức năng quét hình Thu Thập.




Nhưng nó cũng chỉ có thể nhìn, không thể phát hiện, thông báo cho cậu biết các thứ, cũng không thể thu thập.. như chức năng Thu Thập của Cấu Trúc.



Thế mới biết Cấu Trúc giống như là phiên bản đã qua cập nhật, có thể tiến hóa đến tận cùng, vô hạn, đầy đủ chi tiết tất cả khả năng mở rộng rồi vậy.



Cậu suy nghĩ, hiện giờ cậu đã có thể thông qua âm dương nhãn nhìn thấy linh khí, thấy các dạng hình năng lượng.



Cậu cũng có linh lực như một loại năng lượng, vậy biết đâu cậu có thể qua cái nhìn của âm dương nhãn, có thể thấy năng lượng để dùng linh lực bản thân vẽ chính xác ký hiệu đồ hình trong trò chơi, cậu cũng sẽ kích hoạt được chúng?



Nghĩ tới liền muốn làm.



Trong trạng thái khai nhãn, cậu ngẫm qua một dãy kỹ năng chủ động mình có liền quyết định chọn Niệm Kinh, vì đơn giản các kỹ năng khác tốn hao năng lượng nhiều hơn Niệm Kinh rất nhiều lần.



Trong tầm mắt âm dương nhãn, Minh đưa tay vẽ lên ký hiệu đồ hình Niệm kinh, một ký hiệu giống như một chữ Phạn đơn giản với một nét dứt khoát.



Đột ngột cậu thấy năng lượng trong người mình bị kéo đi, thông qua ngón tay dung nhập vào những đường nét cậu vừa vẽ, đồ hình Niệm Kinh từ từ sáng lên, sống động hơn.



Rồi khi ánh sáng hoàn toàn bao phủ những đường ký hiệu, một tiếng Phạn Âm vang lên, lan tỏa ra không gian xung quanh.



Ngay lập tức cậu tắt đi kỹ năng, bằng cách giải thể linh lực trong đồ hình.



Điện thoại rung lên, cậu không cần xem cũng biết, những suy đoán của cậu là chính xác.



Sự vui vẻ hiện rõ trên mặt, mặc dù thông qua linh lực thi triển kỹ năng Niệm Kinh thì mức độ yếu đi và số chữ Phạn hiển hóa ra cũng ít đi rất nhiều sao với sử dụng Cấu Trúc nhưng chí ít, cậu đã thành công.



Thử nghiệm có kết quả như mong đợi, nhưng cậu không dừng lại, cậu còn có suy đoán lớn mật hơn nữa, cậu muốn thực hiện thử.



Cậu đưa tay vẽ lên đồ hình trông như một con mắt, đồ hình chưa sáng lên được một phần nhỏ nữa thì đã không thể sáng lên được nữa, nguồn cung cấp không đủ, nó nhanh chóng nhạt đi, rồi biến mất.



Minh cảm giác cả người như bị móc rỗng.



Cậu biết mình đã dùng cạn kiệt linh lực rồi.



truyện siêu hay :