Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 102 : Trước Thềm Lượng Kiếp.




Chap 102 : Trước Thềm Lượng Kiếp.

"Hồng Quân! Mau thả ta ra. Thả ta ra."

"Hồng Quân!!!!"

Đế Tuấn lấy nhục thân thánh nhân nện vào kết giới, tính mạng hài tử nằm trong tay hắn, vương triều yêu tộc không thể cứ như vậy sụp đổ.

Chính hắn không ngờ thiên đạo thánh nhân một đời mình truy cầu, là cái lồng giam của đạo tổ vẽ ra.

"Ca ca! Huynh làm sao thế?" - Giọng nói e dè của Đông Hoàng Thái Nhất kéo tỉnh Đế Tuấn. Trước khi đến y còn vui vẻ nghĩ xem nên dùng lời gì để tán thưởng ca ca.

"Thái Nhất cẩn thận. Trước mặt có kết giới."

Đế Tuấn chủ động sờ vào cho y thấy, một mạng lưới chằng chịt thiên đạo pháp chú hiện ra, Thái Nhất không khỏi run rẩy một phen, nếu vừa nãy vô ý chạm không biết sẽ bị nó công kích ma hồn của hắn thành cái dạng gì.

Thái Nhất : "Thái dương tinh của chúng ta sao lại có thứ này?"

Đế Tuấn : "Là Hồng Quân làm, ta ngu muội, từ đầu không nhìn ra âm mưu của hắn. Ngươi đi đi. Đến đâu cũng được, chỉ cần ra khỏi hồng hoang."

Đi?! Có thể đi đâu dưới thiên đạo nhãn. Đông Hoàng Thái Nhất thuật lại Hạo Thiên đồng tử truyền đạo tổ thánh vụ. Khôi phục y thần chức, còn trao lại luôn toàn bộ yêu tộc khí vận cùng đế vị.

"Tuyệt đối không được nhận, là cái bẫy!" - Đế Tuấn chợt nghĩ đến Nữ Oa. "Đi tìm Nữ Oa đi, nàng nhất định sẽ giúp ngươi. Giao tình của hai người trước đây không phải rất tốt sao? Còn Thông Thiên nữa, hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Đông Hoàng Thái Nhất cười nhạt. "Vô ích thôi."



Đế Tuấn tự nhiên ngộ ra Nữ Oa từ đầu đã là thánh nhân, nhìn thấy đại cục dàn xếp, nếu quan tâm đã không nhìn yêu tộc đi tới giai đoạn này cho nên liền dẹp nàng ấy qua một bên.

"Cứ rời đi trước, Hi Hòa và mười hài nhi của ta, tự ta có an bày."

Mà Thái Nhất từ đầu không hề có ý trốn chạy, thấy hắn thành thánh, y đã hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của mình, giờ chỉ còn mười đứa cháu trai và mười hai đứa con gái, sắt đá tâm can cỡ nào có thể nhìn chúng c·hết thảm bỏ trốn một mình.

Thái Nhất : "Ca ca, thật ra hôm nay ta đến trước là chúc mừng huynh đắc đạo thành thánh. Sau là từ biệt."

Tưởng đệ đệ muốn rời khỏi yêu tộc nên Đế Tuấn liền đồng ý, hắn không trách y. Tới nước này, ai chạy được cứ chạy, ngược lại còn âm thầm vui mừng.

"Nên như thế. Mau đi cho khuất mắt ta."

Đông Hoàng Thái Nhất nhìn ca ca thật lâu, bởi vì bọn họ đời này vĩnh viễn sẽ không còn gặp lại. "Huynh trưởng, bảo trọng."

Nhìn bóng người lui gót, Đế Tuấn phi thường bất an, mới vừa rồi còn nhìn thấy trường hà thời gian nhưng hiện tại mịt mờ mây phủ che đi vận mệnh của em trai.

"Mang nó trao cho Hi Hòa." - Hắn gọi ra từ trong hư không họa quyển Hà Đồ Lạc Thư ném tới. "Sau này phải sống thật tốt. Đi đến chân trời góc bể, thành người thành ma, vẫn là đệ đệ của ta."

"Ta biết rồi!" - Thái Nhất dứt khoát thật nhanh rời đi, không kịp để cho chút nào cảm xúc níu mình lại.

Sau khi rời khỏi thái dương tinh, Lý Băng Thu bên trong thức hải hỏi nguyên tác muốn làm gì tiếp theo. Hắn lúc này không ngần ngại nói rằng bản thân muốn c·hết.

"Ngươi muốn c·hết?"



"Ta vốn không có lựa chọn khác." - Thấy y kinh ngạc nhiên thế nguyên tác buộc miệng mắng, mạng của kim ô thái tử là chìa khóa ép yêu tộc phát động đại chiến, muốn cứu mạng chúng phải tự mình khơi mào tranh đấu thiên địa trước. Họa mây sẽ thoát.

Người xuyên việt cười thảm. "Đại ca à! Lúc ngươi bảo ta chuyển lại quyền kiểm soát cơ thể đâu có nói vậy? Cái gì mà cùng nhau nghịch thiên, cứu yêu tộc. Đều là gạt ta."

Nguyên tác bật cười. Vui vẻ thừa nhận tất cả đều là gạt y. Hắn nói đối phương liền tin? Ngốc như vậy còn đòi nghịch thiên, thiên đạo dưỡng ra vạn linh trong đó có cả Thái Nhất nguyên tác, ai nghịch thì nghịch nhưng hắn chắc chắn không nằm trong số đó.

Lý Băng Thu thở dài, y ban đầu cũng rất an phận, nghĩ mình không thể làm trái ý trời nhưng mà cái gì cũng phải thử, nếu không sao biết bản thân không làm được.

"Thôi thì muốn c·hết thì c·hết đi. Đằng nào cơ thể cũng là của ngươi." - Xuyên việt giả nói.

"Cứ giao cho ta đi. Trừ chuyện nghịch thiên ra, ta chưa từng gạt ngươi cái gì không phải sao?" - Thái Nhất nguyên tác dặn y giữ cho kỹ cái lông thỏ của Thường Hi, có lúc cần dùng. Hắn mang trong ngực áo ra mèo nhỏ Đế Á, bàn tay cào nhẹ dưới càm con vật, nó thở khì khò thỏa mãn.

Trên đường trở về ba mươi ba trọng thiên nhìn thấy không ít tộc đàn rời đi, bọn họ trông thấy Thái Nhất nhanh chân bỏ chạy. Nguyên tác thần sắc không đổi, đối với hắn sự tồn tại của lũ này chẳng khác trang sức là bao nhiêu. Có cũng được mà không cũng chả sao.

"Thiên đế thiên tuế!!! Đế Tuấn... À không! Thánh nhân sao rồi? Tại sao không về với ngươi." - Thiên hậu Hi Hòa cùng mười mấy thiên nữ theo hầu đứng ngoài thần điện vội vàng hỏi thăm.

Thái Nhất : "Tẩu tẩu không cần đa lễ, ca ca sẽ không hồi cung nữa. Huynh ấy nhờ ta đưa pháp bảo cho tẩu."

"Không hồi cung nữa?!" - Hi Hòa sửng sốt, nàng định mở miệng nói tiếp nhưng lại bỗng im bặt rồi liếc mắt ra phía sau, toàn bộ người xung quanh thấy thế lập tức lui ra.

Hi Hòa : "Hoàng thúc, kể cho ta nghe đi. Phu quân sao lại không về nữa."

"Bẩm thiên đế, thiên hậu! Thiên lộ xuất hiện một đám người không rõ lai lịch tới gây sự."



Tin bẩm báo làm cả hai phải dừng ngang cuộc trò chuyện, bên ngoài có rất nhiều tu sĩ nhân tộc cưỡi theo yêu thú phi hành. Cái động thái này rõ ràng là đang đánh mặt thiên đình.

Hi Hòa : "Chút chuyện nhỏ như thế không giải quyết được? Tứ phương thánh thú, thập đại yêu thần đâu?"

"Bẩm nương nương, đám nhân tộc đó có ba tên chuẩn thánh cường giả. Chúng thần chống đỡ không nổi ạ, xin thiên đế ngự giá thân chinh."

Thái Nhất và Hi Hòa nhìn nhau. Cái sâu kiến chủng tộc đó có chuẩn thánh?

Tên yêu binh quỳ xuống đất run sợ nhìn lên. "Các vị yêu thần đều bị bọn chúng đánh trọng thương, chúng còn nói... Còn nói..."

Hi Hòa :"Nói sao?"

"Còn nói nếu thiên đế không xuất hiện, bọn họ sẽ dỡ cổng thiên môn."

"Cái gì?!"

Theo lời tên yêu binh nguyên nhân đám người đó nổi điên là do các vị thái tử trong lúc ngự nhật phát động thái dương thần trận, làm cho sông ngòi khô cạn, h·ạn h·án khắp nơi. Tu sĩ nhân tộc nói lý không được còn bị đốt cho đen thui như trời đánh.

Thái Nhất nhíu mài, mười cái kim ô thái tử không phải đang rèn luyện trong quân doanh à, sao được phép ra ngoài chơi. Hắn có cảm giác không đúng lắm, liền nhìn người làm mẹ, thiên hậu Hi Hòa cười trừ, chẳng là hài tử đáng thương quá nên nàng xin Khâm Nguyên cho chúng nghỉ phép.

Hi Hòa : "Cả đám hứa chỉ chơi trong Thang Cốc, không hiểu trốn ra đại địa lúc nào. Nhưng không có lửa sao có khói chứ? Lỡ đám người đó ghẹo trước. Ai biết được."

Thái Nhất bất lực vỗ trán. Thật là khổ tâm, dù nhân tộc có trêu gì cũng không thể tùy tiện phóng hỏa như thế. Thái dương lửa ngoài thái âm thủy không gì dập tắt được, chỗ bị lửa này rơi xuống vạn năm sau cỏ cây cũng khó mà nảy mầm.

"Tẩu đang chiều hư chúng nó đấy. Đi! Ra đó xem thế nào."

Thiên hậu trấn an em chồng rằng con trai mình rất ngoan, chỉ cần nàng nói một, cả đám sẽ không dám nói hai. Lát nữa về nhất định sẽ mang ra dạy bảo lại.