Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 103 : Đảo Chiều.




Chap 103 : Đảo Chiều.

Thiên lộ phía trước tụ tập đám đông không dưới trăm người, Hi Hoà vội cản bước Thái Nhất lại dặn dò thật kỹ trước khi ra đó, cái tính nóng nảy xưa nay của hắn sợ là sẽ to chuyện.

"Lần này xông lên đây làm loạn là nhân tộc sai trước nhưng nếu chúng ta ra tay đánh trả quá nặng thánh nhân sẽ đứng về phía họ. Lúc đó đúng sai không còn quan trọng nữa."

"Ta biết rồi. Tẩu tẩu yên tâm." - Đông Hoàng Thái Nhất đáp, sau đó liền quay sang nói nhỏ vào tai một tên thiên tướng đứng cạnh, y gật đầu liên tục rồi vội vã rời đi thẳng hướng thái âm tinh.

Bên ngoài thiên lộ, nhân tộc tu sĩ rộng họng lớn tiếng đáp trả với thập đại yêu thần, chúng nhất mực đòi gặp thiên đế cáo trạng.

Tuy nhiên tình huống không làm hắn khó chịu bằng việc nhìn thấy rất nhiều yêu thú bị nhân tộc thuần làm thú cưỡi. Đám này tu vi không mỏng, mà quan trọng nhất lại là cái mác yêu tộc người.

"Có chuyện gì mà các ngươi phải lặn lội lên tận đây gặp trẫm? Dựng đài tế thiên không phải thỉnh được chư thần để thưa chuyện rồi sao?" - Đông Hoàng Thái Nhất bước ra cất cao giọng hỏi. Có thể nhìn rõ đỉnh đầu treo tổng cộng chín vòng diệu nhật quang uy. Hỗn Độn chung lơ lửng bên cạnh, chầm chậm di chuyển theo chủ nhân.

Người có vẻ là đứng đầu phía nhân tộc đạp kiếm bay tới.

"Nhân tộc Tiêu Phàm lần đầu gặp Thiên đế, ta thay mặt hoàng đế lên đây muốn cáo trạng, yêu tộc thái tử mang thiên uy diệu thế làm cho sơn hà cẩm tú một khắc hóa hoang vu, chúng sinh tiếng khóc thấu trời xanh."

Y theo lễ nghi cúi đầu hơi thấp, vừa nói vừa trừng mắt nhìn mười Kim Ô thái tử đang đứng một bên. Đông Hoàng Thái Nhất bất giác cũng nhìn sang, mười thái tử cúi gầm mặt xuống đất, không một lời phản bác lại.

"Mang thái tử hồi cung." - Trong khi hắn còn chưa nói gì thì đôi mắt người mẹ nhìn thấy trên người con trai toàn là v·ết t·hương đã mất hết bình tĩnh. Hi Hòa nói như ra lệnh cho thập đại yêu thần gần đó. Bất cứ chuyện gì nàng cũng có thể nhịn, nhưng bọn chúng dám đụng tới con trai, chính là giới hạn của nàng.

Rất nhiều người bên phía nhân tộc thấy thiên hậu phản ứng thành dạng này đều rất bức xúc, bọn họ nhao nhao muốn lên nói lý, thiếu niên đứng đầu thu hồi thái độ hòa nhã ban đầu, ánh mắt thăm dò nhìn lên Đông Hoàng Thái Nhất.



"Hy vọng ngài cho bọn ta một cái công đạo."

Đông Hoàng Thái Nhất : "Người đâu, dẫn 10 vị thái tử đến Thang Cốc, tước quyền ngự nhật. Giam một ngàn năm."

"Thiên đế." - Thiếu niên cau mài, tỏ ra không hài lòng.

Đông Hoàng Thái Nhất : "Tiêu Phàm phải không? Vậy ngươi rốt cuộc là đang thay mặt hồng hoang vạn linh hay hoàng đế nhân tộc cáo trạng? Nếu là hoàng đế thì bảo hắn làm theo luật trời, đích thân dâng lễ tế thiên, quỳ bảy ngày bảy đêm ở hoàng thành. Sẽ có thiên thần xuống truyền tin. Còn như ngươi thay mặt chúng sinh thiên hạ thì chuyện đã giải quyết xong, có thể rời khỏi thiên giới được rồi."

Nữ nhân bên cạnh y không đợi được nữa liền lên tiếng. "Như thế không thỏa đáng. Trăm vạn nhân mạng tính thế nào? Còn đất đai vĩnh viễn không thể hồi phục. Chỉ phạt nhẹ như thế rõ ràng đang dung túng cho thái tử."

Côn Bằng : "Thiên đế là chủ nhân tam giới được trời công nhận, ngươi dám chất vấn cách làm của thiên đế?"

Yêu tộc trống trận giục liên hồi, từng tốp thiên binh áo giáp cầm v·ũ k·hí sắp thành hàng ngay ngắn trên các tầng mây lần lượt hiện thân. Khí thế vô cùng dọa người.

Nữ nhân kia nghe thế liền giật mình, tên Tiêu Phàm nắm lấy tay nàng ấy trấn an, kẻ này thần thái trước sau như một.

"Thiên đế đã nói thế thì chúng ta không có ý kiến, tuy nhiên sinh linh bỏ mạng không ít, giải quyết như vậy bọn ta khó mà chấp nhận, chỉ đành đến nhờ thánh nhân phân xử công bằng."

"Thái Nhất...." - Hi Hòa nghe đến thánh nhân liền hốt hoảng, kiện đến chỗ Lão Tử và Nữ Oa không hề có lợi cho bọn họ chút xíu nào. Càng to chuyện càng bị phạt nặng, nhân tộc là tâm phúc của hai người đó tới lúc đó làm sao cứu được con trai.

Đông Hoàng Thái Nhất trừng mắt. "Muốn thế nào?"

"Mạng đền mạng." - Y không ngần ngại nói ra.



Hi Hòa nghe xong giận đỏ mặt, mười kim ô đều là con cầu con khẩn sao có thể mang so với mạng cỏ rơm của bọn chúng.

Côn Bằng : "Theo cách làm của ngươi không phải là đòi công đạo cho sinh linh mà là đòi tử lộ cho bọn họ."

Thiếu niên Tiêu Phàm cười nhạt. "Yêu sư, ý của ngài là sao?"

Côn Bằng thong thả ve vẩy cây quạt tre, y đi tới chỗ của Đế Thập cầm tay hắn lên giả bộ làm phép rồi truyền âm qua. "Ta biết ngươi xuyên không, còn không lộ ra một chút mánh khóe đi? Nếu không hoàng thúc của ngươi sẽ mệt với đám nhân tộc này đấy."

Đế Thập từ kinh ngạc đến giật mình, sau đó cũng bình tĩnh phối hợp mà biểu hiện ra một mớ màu mè dị tượng, ngũ thải thần quang và hiệu ứng chớp nhoáng đủ loại.

Khỏi nói! Không chỉ có đám người nhân tộc mà toàn bộ người ở đó đều phải trố mắt nhìn.

Chỉ chờ có thế, Côn Bằng nhanh chóng trổ tài khua môi múa mép. Y dẫn dắt họ tin rằng mười kim ô thái tử nắm thần vận của yêu tộc. Toàn bộ phúc khí của thiên giới. Họ mà c·hết, yêu tộc diệt, vì vậy cho nên dù Đông Hoàng Thái Nhất không thể xuống tay.

Côn Bằng :

"Ra tay sẽ lãnh đại nhân quả. Mà yêu hoàng bọn ta đương nhiên không khoanh tay đứng nhìn người khác tổn hại lợi ích yêu tộc. Các ngươi suy nghĩ kỹ đi, thay mặt cho hồng hoang vạn linh đòi công bằng mà đối đầu với yêu tộc. Đáng không?"

Tiêu Phàm nói lớn. "Mấy cái hiệu ứng vô hại đó có gì mà nói là dị tượng thiên địa, nắm khí vận yêu tộc ai không biết là Đông Hoàng chung. Coi bọn ta là trẻ lên ba sao?"



Đông Hoàng Thái Nhất, Hi Hòa nhìn nhau, đây là chuyện nội bộ mà.

Yêu tộc vì trấn an lòng người, lưu truyền Hà Đồ Lạc Thư nắm khí vận yêu, kì thực vì Thái Nhất thường xuyên cầm Đông Hoàng chung đi đây đi đó, vu tộc chả biết bao giờ t·ấn c·ông, việc không có trấn thiên chi bảo ở thiên đình sẽ khiến chúng yêu đứng ngồi không yên.

Cho nên trừ đi đại năng nhóm người thì số đông cho rằng khí vận nằm trên Hà Đồ Lạc Thư.

Đông Hoàng Thái Nhất : "Ngươi làm sao biết?!"

"Khí vận của chúng ta tụ trên Đông Hoàng chung của thiên đế? Ta mới biết luôn đó. Nào giờ tưởng Hà Đồ Lạc Thư."

Bàn tán từ phía thiên đình rần rần lên, nhất thời Tiêu Phàm không biết giải thích thế nào.

Côn Bằng thì tự nhiên lại bắt tín hiệu được một tên xuyên việt giả nữa, c·hết tiệt thật! Cái hồng hoang này rốt cuộc bao nhiêu người xuyên qua vậy? Đế Thập thấy đối phương có thể nhìn thấy vật phẩm làm màu của mình liền chột da.

"Yêu sư, hắn biết chúng ta dùng hiệu ứng giả kìa. Giờ tính sao?"

"Biết thây kệ, lấy dư luận biến giả thành thật là được." - Côn Bằng tặc lưỡi.

Y nói rồi làm điệu bộ tức giận bước tới trước mặt Tiêu Phàm. "Nhân tộc to gan. Dám nói thiên địa dị tượng là trò trẻ con? Ngươi mắng khí vận thiên đình là thứ vô hại, ngươi rốt cuộc có đặt thiên đạo trên đầu không?"

Khí vận do thiên đạo ban phát, chê khí vận vô dụng thì hay rồi!



Rất nhiều người đồng tình nhân tộc lúc roài có lá gan rất to, lễ Tế Thiên không thèm làm mà chạy thẳng lên thiên giới, bọn họ kẻ phụ họa, người hùng biện, nói tới mức biến đám nhân tộc từ người tốt vì chúng sinh thiên hạ trở thành kẻ xấu phỉ báng thiên đạo, mặt mài ai cũng tái xanh như tàu lá chuối.

Mà kẻ ấm ức nhất chắc chắn là Tiêu Phàm, biết rõ sự thật cũng không có cách nào chứng minh, chẳng lẽ nói đó là hiệu ứng rẻ tiền của công nghệ. Rồi ai sẽ tin hắn?

Đáng lẽ hôm nay định kiếm mấy chục vạn điểm trang bức, ở đâu chui ra yêu sư Côn Bằng mồm mép xảo quyệt, lại còn Đông Hoàng Thái Nhất càng không hợp lệ, đáng lẽ tên yêu hoàng này tự ái rất cao, không phải trực tiếp xông ra đánh tay đôi thể hiện thực lực sao?