Chap 107 : Ném Đá Giấu Tay.
Hoàng thành - Đế đô - Nhân tộc.
"Lã cô nương c·hết rồi?!" - Thiếu niên tuấn mỹ ăn mặc sang trọng khẽ nhíu mài.
Hắn đứng dậy khỏi vương tọa, chầm chậm bước tới trước mặt Tiêu Phàm. Bàn tay vỗ nhẹ lên vai đối phương an ủi lấy lệ. "Tiêu huynh đừng quá đau buồn, không nghĩ đến yêu hoàng kia lại không chút nể nang thánh nhân trên cao mà ra tay với mọi người."
Tiêu Phàm : "Chuyện yêu tộc đồ sát lấy máu năm xưa, là chủ ý của thánh nhân."
"Thật à?! Nếu vậy đúng là thánh nhân bỏ rơi chúng ta rồi" - Hoàng đế thở dài, bắt đầu đi đi lại lại tỏ ra lo lắng. Khi hắn lướt ngang, Tiêu Phàm vậy mà cảm nhận được đế vương khí tức vô cùng nồng đậm, so với yêu hoàng Đế Tuấn từ bằng đến hơn.
Rõ ràng đối phương không phải phàm nhân!! Nhớ lại lần trước hắn và đoàn người nhân tộc mang lễ vật đến Tiêu Dao đảo nhờ vả, Tiêu Phàm hoàn toàn không phát hiện được vị quân vương này là người tu đạo.
Tuy không biết gã hoàng đế có mục đích gì nhưng chắc chắn không phải loại tốt đẹp, Tiêu Phàm kiềm chế cơn giận xuống. Tốt để ta coi ngươi diễn tuồng tới khi nào.
"Hiên Viên bệ hạ, lần này chúng ta tuy có Thượng Thanh thánh nhân che chở nhưng đã trực tiếp chọc giận yêu tộc, sớm muộn gì cũng có chuyện, cho nên ta muốn hỏi mượn ngài Không Động Ấn."
"Không được! Không Động Ấn là chí bảo trấn đại khí vận của nhân tộc, không thể động." - Hoàng đế thẳng thắng chối từ.
"Ngươi...." - Tiêu Phàm nghe thế vô cùng tức giận, kẻ này là nguồn cơn của mọi chuyện, nhờ vả thì nói năng vô cùng êm tai, cái gì mà người phàm thấp cổ bé họng, mong cầu tu sĩ có tiếng nói thay mặt sinh linh phàm tục đòi lại công bằng. Đúng là nham hiểm, chỉ biết lợi ích cho mình.
Hiên Viên tuy không phải người xuyên việt nhưng là kẻ có dã tâm rất lớn, từ cái thời niên thiếu bị Đế Á cắn đứt tay đã không ngừng tu luyện, không chỉ muốn thống nhất nhân giới, hắn muốn làm chủ cả tam giới, nhưng nếu chỉ dựa vào sức của một mình hắn thì còn khó hơn lên trời.
Nhân tộc tu sĩ tu hành siêu thoát, dĩ nhiên sẽ không có chuyện nghe lời hoàng đế như phàm dân.
Vì vậy cho nên muốn có sự giúp sức của đám người này, Hiên Viên không còn cách nào khác ngoài việc tạo cho bọn họ và mình một kẻ thù chung. Đối tượng nhắm đến đầu tiên, chính là yêu tộc.
Thế mới có chuyện nhờ vả Tiêu Phàm ra mặt lên thiên đình cáo trạng, mọi chuyện diễn ra tới giờ vô cùng thuận lợi.
Hiên Viên : "Tiêu huynh bớt nóng, tuy không thể cho huynh mượn đồ nhưng ta có cách giúp huynh trả thù."
"Cách gì? Bảo bọn ta đánh lên thiên đình trả thù hả?" - Tiêu Phàm cười khinh, tên hoàng đế dựa vào đâu có vẻ mặt tự tin đó.
Nhân tộc bây giờ chỉ mạnh hơn phổ thông chủng tộc khác một chút xíu, so với yêu tộc và vu tộc thì bị bỏ xa 180 dặm đường, tay đôi với Đông Hoàng Thái Nhất thì dẹp đi.
Đối phương lấy cái thần chức thiên đế đủ đè c·hết nhân tộc, còn đánh trong tối thì tương lai của họ càng tối thui, ma hoàng có thể dùng oán niệm điều khiển cả đội quân n·gười c·hết.
"Thánh nhân biết hắn tu ma vẫn để hắn ngồi ở cái ghế thiên đế, ngươi nghĩ bọn họ quan tâm việc hắn diệt nhân tộc? Hoặc là cho ta mượn Không Động Ấn lấy nhân tộc khí vận chứng đạo đối phó hắn, hoặc là chờ Đông Hoàng Thái Nhất ném tai tinh xuống c·hết hết."
Hiên Viên : "Chúng ta không đủ sức đánh yêu tộc nhưng có thể mượn nước đẩy thuyền."
Tiêu Phàm sốt ruột. "Nói rõ hơn đi."
Hiên Viên : "Mười tên thái tử gia chúng ta không xử được thì có người khác xử, tìm cách dụ chúng đi xa vào lãnh thổ của vu tộc. Như vậy không phải mọi chuyện còn lại để 12 tổ vu lo hộ sao?"
Y nghe xong luôn miệng khen diệu kế nhưng mà làm cách nào dụ 10 Kim Ô hạ phàm lần nữa? Đông Hoàng Thái Nhất nhốt bọn chúng ở Thang Cốc, đoán chừng có yêu thần canh gác.
"Chuyện này không khó, Tiêu huynh nghe theo lời ta là được."
Tiếp theo đó, Tiêu Phàm cùng hoàng đế đàm luận được một lúc thì y vội vàng rời khỏi đế đô đến chỗ Vu tộc.
Mà tại Yêu Sư cung lúc này, Côn Bằng đang ngồi luyện đan dược, bên cạnh là Đông Hoàng Thái Nhất đang ngồi yên để mười hai tiểu công chúa tết tóc cho mình.
"Phụ hoàng!! Cha đừng có nhúc nhích."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Rồi! Rồi không nhúc nhích, ráng làm cho đẹp đó."
"Tỷ tỷ đừng có cài hoa, phụ hoàng là nam nhân mà."
"Nam nhân không cài hoa sao?"
"Không!" - Các nàng cứ vậy cãi nhau chí chóe cả lên.
Lâu rồi hắn mới gặp lại mười hai đứa con gái. Các nàng từ nhỏ chỉ quanh quẩn ở Nguyệt cung, hoàn toàn không có tiếp xúc thế giới bên ngoài. Không có mẫu thân hướng dẫn tu hành, căn cốt cùng thể chất không tốt, chỉ vừa hóa hình chưa được bao lâu.
Côn Bằng nhìn 12 tiểu công chúa thì có chút đau lòng, bọn họ đã không có mẫu thân rồi. Nếu sau này lỡ như... Lỡ như phụ thân cũng không còn. Tu vi lại yếu kém, không biết lượng kiếp sẽ xô đẩy các nàng về đâu.
"Thái Nhất à, đệ sau này có dự tính gì chưa?"
Đông Hoàng Thái Nhất nhìn lại 12 đứa con gái vô ưu vô lo đùa giỡn, hắn định mang tới chỗ Thông Thiên, ông ấy có hứa sẽ thu nhận chúng đệ tử, còn hắn đến Vu tộc kết thúc tất cả, cư nhiên nhìn con quấn quýt mình như thế lại có chút không nỡ.
Côn Bằng : "Đế Tuấn cũng đã thành thánh rồi, nếu thuận theo tự nhiên thì với tu vi của đệ hiện tại chỉ cần để lại một cái phân thần rồi âm thầm rời đi, cùng nhi nữ sống bình an trước khi hệ thống bắt đầu Phong Thần lượng kiếp là được."
Thái Nhất : "Mười cái chất nhi đều là máu thịt, đệ không thể nhìn chúng c·hết không lo."
Côn Bằng cười gượng, thú thật mà nói thì chả ai đảm bảo sau khi Đông Hoàng Thái Nhất c·hết thì 10 kim ô sẽ sống nhưng mà cũng đâu có sự lựa chọn nào khác, đổi lại là y cũng sẽ vùng vẫy đến phút cuối. Bản thân ra sao không quan trọng, người nhà bình bình an an là được rồi.
Chỉ khổ một chuyện là Thái Nhất c·hết thì đám nha đầu này làm sao vượt qua tháng ngày dài còn lại, thân nữ nhi trôi dạt giữa hồng hoang hiểm ác, Côn Bằng thật không dám nghĩ đến.
"Đệ có từng nghĩ qua con gái mình hậu vận?"
Đông Hoàng Thái Nhất : "Thông Thiên thánh nhân sẽ không bỏ mặc chúng."
"Phụ hoàng có phải cha đi tìm nương không?" - Thường Nga lớn nhất trong các tỉ muội chỉ tính sau Thái Phi, đầu óc non nớt của nàng không đủ hiểu hết nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người nhưng mơ hồ biết phụ thân sắp đi đâu đó nhưng vẫn còn chưa quyết định được.
Các tiểu công chúa còn lại nghe vậy liền dừng tay, vài đứa đã bắt đầu rướm nước mắt níu giữ. "Phụ hoàng, cha mang bọn con theo với."
Đông Hoàng Thái Nhất rất đau lòng nhưng không thể nói cho các nàng biết là hắn đi c·hết, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc từng đứa.
"Nghe lời ta đến chỗ Thông Thiên thánh nhân ngoan ngoãn tu hành, tới khi các con chứng tới Đại La Kim Tiên ta sẽ đến đón, có được không??"
"Phụ hoàng, cha nhất định phải giữ lời." - Đám nhỏ hoàn toàn không nhận thức được cảnh giới cao thấp, nhưng mà chỉ cần hắn quay lại, bọn họ sẽ chờ.
Thường Nga tỏ ý muốn ở lại Quảng Hàn cung chờ. Nàng không thích hợp tu hành. Chỉ muốn ngồi bên sông Thiên Hà nghe ngọc thỏ kể chuyện. Mà Côn Bằng và Thái Nhất cũng sớm đoán được.
Thường Nga trong truyền thuyết và tiểu thuyết luôn gắn bó với Quảng Hàn cung. Dù vậy nghĩ đến con gái phải trải qua thiên trường địa cửu cô đơn tịch mịch, người làm cha khó mà chấp nhận nổi.