Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 13 : Côn Bằng : Người Nhà.




Chap 13 : Côn Bằng : Người Nhà.

Về tới cổng Bắc Thiên Môn không thấy ai canh giữ, sẵn đang tâm tình không tốt, Đông Hoàng Thái Nhất phát hỏa đạp đổ cổng trời hét lớn.

"Người đâu hết rồi? Thiên giới chi môn không cần canh giữ nữa phải không?"

Bắc thiên môn cổng lớn sụp đổ. Từng khối tiên thạch rơi với tốc độ khủng kh·iếp xuống nhân gian trúng vào nhân tộc tổ bộ, một góc làng mạt bị san bằng trong nháy mắt. Khung cảnh tang điền không sao hình dung.

Bản thân hắn không hề biết một hành động bốc đồng tưởng chừng như không có gì đáng kể lại hủy diệt vô số sinh mạng dưới kia. Tiếng khóc than vang tới trời xanh.

Thiên cung phía trên náo loạn không kém, sau khi Đông Hoàng nổi trận lôi đình có rất nhiều trấn vệ binh yêu soái đến, khuôn mặt ai cũng cắt không ra miếng máu.

Một canh giờ trước thánh chỉ của yêu hoàng Đế Tuấn giáng xuống, lệnh trên dưới yêu đình điều động yêu chúng truy tìm tất cả những kẻ có tên Hậu Nghệ bẩm báo lên trên.

Các yêu soái trấn thiên môn cấp tốc chạy về tổ bộ thông báo cho người nhà. Họ vừa trở lên liền thấy cảnh Bắc Thiên môn điêu tàn đổ nát thì thần hồn muốn bay mất.

Động tĩnh gây ra kinh động đến yêu hoàng Đế Tuấn, Côn Bằng và thập đại yêu thần, bọn họ trong nháy mắt liền hiện thân.

Cổng trời đổ nát, xung quanh không có khí tức ngoại nhân, chỉ thấy Thái Nhất đang dạy dỗ đám yêu chúng, mọi người mơ hồ không hiểu chuyện gì.

Đế Tuấn khẩn trương :

"Thái Nhất, là vu tộc tập kích Bắc Thiên môn?"

Đông Hoàng Thái Nhất chớp mắt nhìn hướng khác. "Là đệ làm."

Thiên đế cùng Thập Đại yêu thần : "????!!"

Côn Bằng nhíu mài, cái này Đông Hoàng nóng giận liền đập phá đồ nhà, thật là phá của, thiên giới chi môn là bộ mặt của thiên đình, những tưởng thiên đế sẽ quản giáo đệ đệ một trận nào ngờ y thanh âm dịu nhẹ đến gần dỗ ngọt.

Đế Tuấn :

"Không sao, liền bảo Bạch Trạch đi xây lại cái khác, ngược là ai dám ủy khuất ngươi? Ca ca sẽ mang hắn treo lên đánh."

Bạch Trạch yêu thần hai hàng lệ rơi, thiên đế đang chê y không đủ việc để làm sao?

Yêu tộc tài nguyên và bảo khố không có chỗ chứa, để Thái Nhất trút giận không ảnh hưởng mấy, đập một cái liền xây lại một cái.

Thái Nhất không nói không rằng, mặt mài ủ dột, tâm trạng tệ hại. "Đệ về cung đây."

Yêu tộc trông theo bóng lưng Đông Hoàng vô hồn rời đi, Khâm Nguyên báo cáo chuyện phượng tộc diệt môn cho thiên đế, nụ cười hài lòng nở trên mặt Đế Tuấn.

Chính xác đó là thứ y muốn thấy nhất.

Phượng tộc từ đầu tới cuối là lũ không biết điều, miệng nói quy thuận song từ chối chức vụ trên tam thập tam thiên, mang nặng tư tưởng huyết mạch thượng cổ không đầu phục ai.

Đông Hoàng trở về cung lúc sau nhìn chính mình trong gương, diệt phượng tộc và tự tay hủy chân linh Thanh Loan, bản thân có thể xuống tay tuyệt tình như vậy. Càng ngày hắn càng sợ chính mình.



Dưới nhân giới nơi cổ kim thạch rơi xuống vang vẳng tiếng than khóc, nhiều người ngã quỵ bên cạnh người thân bị cháy thành tro, nam chính vừa được hệ thống trợ giúp trọng sinh không lâu trước đó gấp gáp chạy về nhà.

Hắn điên cuồng tìm kiếm, khung cảnh căn nhà nhỏ cháy rụi khiến trái tim đập nhanh hơn. Đôi chân bỏng rộp chạy như bay vào trong để nhìn thấy bóng dáng gầy guộc cháy đen nằm co rúm người không thể nhận dạng.

Trọng sinh, người muốn nhìn thấy đầu tiên chính là tỷ tỷ, chỉ ước bản thân có thể chạy thật nhanh về làng để nói rằng mình chưa c·hết, do phải gặp qua mười hai tổ vu trước nên chậm trễ thời gian.

Đến khi về tới tỷ tỷ đã rời xa cõi đời với tư thế ôm chặt bài vị Nghê Thường trong lồng ngực.

Hệ thống sau khi xem xét nhận ra ngay loại này không phải thiên thạch bên ngoài hỗn độn vô cớ đâm xuống mà trên đó còn chứa yêu văn. Cổ kim thạch - Loại đá chuyên dùng xây thiên môn.

Là yêu tộc làm.

Nam chính nghe qua liền muốn lập tức xông lên thiên giới nói lý thì bị hệ thống cản lại giáo huấn một màn.

Y cũng quá ảo tưởng rồi đi, yêu tộc cường giả trùng trùng, bọn họ tùy tiện mang một tên Đại La Kim Tiên xuất thủ dư sức đem trăm vạn nhân tộc chất thành núi thây.

[ Đại ca à! Làm ơn tỉnh táo lại đi, ta không thể một bước buff cho ngươi tu vi từ không có gì tăng vọt tới chuẩn thánh để đánh người ta, sẽ độc giả bị ném trứng thối đó. ]

Hệ thống nói tiếp. - [ Kiên nhẫn là tất cả những gì ngươi cần bây giờ, thời cơ chưa đến, xông lên đó chỉ có đường c·hết. ]

"Trời ơi! Chúng tôi đã làm nên nghiệp chướng gì?! Mẫu thần nương nương xin hãy chỉ bảo chúng tôi."

Tiếng khóc than trăm vạn nhân tộc kêu lên, các chủng tộc khác nhìn vào không ít kẻ bức xúc thay họ, phượng tộc thì không nói, đằng này nhân tộc yếu đuối. Yêu tộc hà tất gì phải làm khó đâu.

Tây phương nhị thánh trông thấy chúng sinh khóc la cầm lòng không đặng liền hướng về Tử Tiêu cung bẩm báo với Hồng Quân, ông ấy đang giảng giải cho Nữ Oa thánh nhân về công dụng Hồng Tú Cầu chuẩn bị cho thiên hôn của Đế Tuấn.

Nữ Oa nghe sơ câu chuyện từ miệng Tây Phương nhị thánh không khỏi căm giận, nhân tộc do nàng tạo ra, cũng xem như hài tử một dạng, không chờ Hồng Quân trách phạt yêu tộc, nàng đã xuất phát hướng đến cổ thiên đình một chuyến.

Thiên đình bên trong tam thập tam thiên. Thiên đế mở ra Hà Đồ Lạc Thư không ngừng truy tìm Hậu Nghệ, bên ngoài thiên cung truyền đến Nữ Oa thánh nhân hạ tràng.

Y bèn gác lại mà đi ra ngoài nghênh tiếp.

Nữ Oa chất vấn nhân tộc đã đắc tội gì mà thiên giới giáng xuống tai ương, Đế Tuấn ngây người ra, không hiểu thánh nhân đang nói đến vấn đề nào.

Sau khi việc nhân tộc tổ địa bị cổ kim thạch ném trúng phơi bày, Đế Tuấn chẳng những không lo sợ mà còn thầm trách Nữ Oa vì chút chuyện nhỏ hùng hổ đến đây mặt nặng mài nhẹ với mình.

Cũng không nghĩ xem bản thân là yêu tộc giáo chủ, suy cho cùng nhân tộc chỉ là công cụ giúp nàng thành thánh.

Thiên đế miễn cưỡng hạ giọng :

"Cái này tình huống quả thật là ngoài ý muốn. Trong lúc trùng tu thiên môn chi địa, vài yêu tướng không cẩn thận đánh rơi cổ kim thạch xuống. Trẫm ở đây trước tạ lỗi cùng thánh nhân, sau liền mang bọn chúng ra nghiêm phạt. Mong thánh nhân bớt giận."

Chỉ như thế? Nữ Oa đáy mắt đỏ lên, biểu thị thái độ không hài lòng.

Vạn cái nhân mạng bị cổ kim thạch hóa kiếp, rồi sẽ đi đâu về đâu? Nàng muốn ít nhất Đế Tuấn cũng nên ban phát xuống một ít kim quang công đức dẫn lối tránh linh hồn bọn họ rơi vào u minh vô tận.



Nữ Oa :

"Thiên đế, lần này t·hiên t·ai c·hết ít nhất cũng hơn một vạn tộc nhân. Có phải nên giáng xuống ít kim quang công đức giúp họ thoát khỏi cảnh vạn kiếp bất phục?"

"Kim quang là một trong đại công đức đứng đầu hồng hoang, sinh linh được nương nhờ phúc vận này dù là chó mèo cũng có cơ hội lột xác tu hành. Tùy tiện thả xuống như vậy... Hừ! Nói thẳng là muốn nhân tộc quật khởi?"

Đông Hoàng Thái Nhất mặc áo bào lông vũ trắng thiêu ngũ tinh kim châu chắp tay tiến vào. Trên đầu lung linh áng sáng hoàng huyền Hỗn Độn chung chí bảo.

Đi theo sau lưng là hai vị yêu thần Cửu Anh, Khâm Nguyên.

Nữ Oa nghe từng lời mỉa mai ác ý, điều làm nàng không tin được người vừa nói là Đông Hoàng Thái Nhất. Người từ lúc hóa hình mang hai chữ sư tỷ treo trên miệng.

"Thái Nhất sư đệ, sao có thể nói thế. Nhân tộc tín ngưỡng chúng ta. Lại nói cả hai tộc đều là gia đình của tỷ."

Đông Hoàng cắt lời :

"Ể! Thánh nhân nói sai rồi. Tín ngưỡng là tín ngưỡng thánh nhân, đền thờ cũng là thờ tượng của thánh nhân, còn việc người có thực sự xem yêu tộc là gia đình hay không thì ta không biết nhưng yêu tộc là yêu tộc, nhân tộc là nhân tộc. Giữa một cái hồng hoang đệ nhất tộc và một cái sâu kiến chủng tộc không thể gộp chung để nói."

Nữ Oa : "Sư đệ... Ngươi."

Đông Hoàng Thái Nhất cười lạnh đi đến chỗ bên cạnh Đế Tuấn vương tọa ngự lên.

"Thánh nhân đã đích thân đến đây đòi công đạo, yêu tộc làm sao không nể mặt, lát nữa Thái Nhất sẽ đến nhân tộc tổ bộ ban xuống công đức kim quang. Khâm Nguyên, tiễn thánh nhân đi."

Khâm Nguyên : "Nữ Oa thánh nhân! Mời!"

Nữ Oa rời đi, trước thái độ vạch rõ ranh giới của đệ đệ, Đế Tuấn không khỏi bất ngờ. Thật ra chút ít công đức ban cho nhân tộc cũng không tính là gì. Đông Hoàng Thái Nhất ngồi vắt chéo chân cầm nhân sâm quả ăn.

Mối quan hệ giữa yêu tộc và Nữ Oa vốn lỏng lẽo. Ngược lại vì chuyện của nhân tộc liền muốn trở mặt với cổ thiên đình.

Trông mong gì tương lai Vu - Yêu nàng góp sức.

Sợ đến lúc Đồ Vu kiếm xuất thế, có khi Nữ Oa sẽ đồ luôn cả yêu tộc.

Nhiều năm giao tình cũng không đổi được Nữ Oa tâm tư hướng về yêu tộc, Thái Nhất buông bỏ hy vọng ở nàng ta, coi như hôm nay nhìn rõ được vị trí của yêu tộc trong lòng thánh nhân.

Thiên đế bỗng nhớ đến Hi Hòa, cả hai vẫn chưa có làm lành.

Đế Tuấn : "Hoàng đệ không cần thiên hôn công đức thật sao?"

Đông Hoàng Thái Nhất lại lần nữa kiên quyết lắc đầu. Hắn để ý chỉ cần bản thân coi trọng cái gì thì địch nhân liền dựa vào đó bắt thóp, đạo lữ không phải phúc vận mà là phiền phức.

Cửu Anh : "Nhị vị điện hạ, Tử Tiêu cung lần ba mở, chúng ta có phải nên nhanh chân chuẩn bị?"

Đông Hoàng lòng không đi, lần ba giảng đạo Hồng Quân ban hồng mông tử khí và thu đồ đệ, làm gì có phần hắn và Đế Tuấn đi chi cho mệt. Bất quá cũng không trực tiếp nói thẳng ra.



Lúc sau Đế Tuấn cùng thập yêu thần chuẩn bị tiến về ngoại giới thẳng hướng Tử Tiêu cung liền thấy Côn Bằng tìm đến bọn hắn, mang ra một cái hồ lô dâng lên nói là bảo vật với mình vô duyên.

Động thái của y làm cho Thái Nhất chau mài. Theo nguyên tác cái tiên thiên hồ lô của Côn Bằng giành được bị hắn tước đoạt để luyện chế Trảm Tiên Phi Đao, tuy nhiên gần đây do bận trăm công ngàn việc, Đông Hoàng Thái Nhất quên mất chuyện tiên thiên hồ lô.

Đối phương bây giờ tự nguyện bàn giao tới tay, còn nói vật này với bản thân vô duyên, chuyện này có chút bất thường.

Đế Tuấn vui mừng ra mặt. Còn Đông Hoàng Thái Nhất nghi ngờ nhân sinh.

"Yêu sư cảm ứng nó xuất thế, lại giành được sở hữu. Như thế nào là không có duyên?"

Vốn Côn Bằng rất tiếc rẻ, cảm giác giữ đồ tốt mà biết không thuộc về mình cay đắng biết bao nhưng ai bảo thứ này thiên định ngoài làm Trảm Tiên Phi Đao thì không tài nào luyện chế thành cái gì khác được.

"Thần bất tài nhiều lần chế tác vẫn không thành công, dù gì cũng là một tạo vật thiên địa, dâng lên thiên đế cùng Đông Hoàng biết đâu nó sẽ có thành tựu khác."

Đông Hoàng liếc mắt đầy thăm dò.

"Tiên thiên tạo vật cũng có loại này loại khác, thứ phế phẩm không dùng được liền vứt cho huynh đệ bọn ta để lấy lòng? Coi bọn ta là cái thùng rác của ngươi hả?"

"Hoàng đệ à. Ta thấy ý yêu sư không phải vậy."

Đế Tuấn cảm thấy đệ đệ mình đang cố tình làm khó người ta, cho thôi có cần hỏi nhiều vậy không? Tiên thiên linh bảo phân biệt người có duyên, chiếm dụng được cũng chưa chắc là có thể luyện hóa.

Côn Bằng yêu sư mồ hôi lạnh chảy ra, thái độ kia là sao? Không hợp lý, theo nguyên tác Đông Hoàng Thái Nhất đi c·ướp, bây giờ bản thân tự tay dâng lên còn chê.

"Đông Hoàng bớt giận, vật này luyện chế dưới thủy chi pháp tắc không cho phản ứng, nói không chừng phù hợp cùng hỏa chi pháp tắc, mà hỏa diễm đứng đầu chính là thái dương chân hỏa, cầu nhị vị điện hạ xem lại."

Thái Nhất :

"Vậy sao? Ta không cảm giác cùng thứ này có chút hứng thú nào. Pháp bảo pháp khí bổn hoàng không thiếu cái chi. Ngươi mang về đi."

Đế Tuấn định nói lại bị Thái Nhất ngăn lại, hắn muốn xem rốt cuộc nghi ngờ của mình có đúng hay không.

Côn Bằng :

"Bất quá đây là lòng thành của thần. Đông Hoàng nhận cho thần vui, người không dùng về sau làm quà cho yêu tộc thái tử."

Dấu chấm than đỏ cảnh cáo trước mặt Côn Bằng, y tặc lưỡi bỏ qua, buộc miệng vi phạm một lần chế tài hệ thống.

Nếu hôm nay Thái Nhất không tiếp nhận nó chế tác Trảm Tiên Phi Đao coi như đi trái thiết lập cốt truyện, Côn Bằng không hoàn thành nhiệm vụ, trừng phạt tệ gì cũng ăn mấy cái thiên lôi từ hệ thống khốn nạn.

Hắn nghe xong bật cười hài lòng với kết quả mong muốn, cuối cùng đã tìm được một cái đồng bào không ai ngờ tới cùng mình xuyên qua.

"Yêu sư có lòng, đại tẩu vẫn chưa vào cửa đã nghĩ đến cháu ta yêu tộc thái tử, được rồi! Không làm khó ngươi nữa. Cái này mang đi chế Trảm Tiên Phi Đao."

Yêu sư tê cứng người lẩm bẩm. Y nghe nhầm? Đông Hoàng Thái Nhất biết hồ lô này chế ra thứ gì còn nói chính xác tên, không lẽ....

"Điện hạ! Người biết thứ này tiền thân của Trảm Tiên Phi Đao?"

Thái Nhất : "Yêu sư, chúng ta cùng một loại người. Ta đến từ chỗ ngươi đến."

Hai người xuyên việt sau đó nhìn nhau cười lớn, duy có Đế Tuấn cùng Cửu Anh Khâm Nguyên là không hiểu gì.