Chap 28 : Nhân quả của Hi Hòa.
Đi sâu vào bên trong ma giới, ma cảnh biến hóa khôn lường.
Mấy cái bộ xương không còn đơn thuần là khủng nữa, một cái đầu lâu cũng to gấp mấy lần cơ thể Đế Á.
"Đứng lại cho lão tử!!... Ngươi chạy không thoát đâu."
Hai con dị thú to bằng quả núi đuổi theo một luồng kim quang sáng chói.
Thoắt một cái không gian trở lại tối đen, luồng ánh sáng cũng biến mất không vết tích. Hai con dị thú ngơ ngác nhìn loạn.
"Đều tại cái tên ham ăn như ngươi cản đường ta, không thì thứ cái thứ đó làm sao thoát được." - Một trong hai tên rối riết tìm kiếm, tức giận quay sang quát mắng đồng đội.
"Hiếm lắm mới thấy được một ngôi sao tinh không có thể tỏa sáng." - Tên còn lại tiếc rẻ.
Luồng kim quang lại lóe sáng lần nữa, gần như ngay lập tức hai con dị thú chen nhau phi thân chạy tới. Nhưng rồi cả hai phanh gấp, cái ngôi sao thái dương chúng đang săn tìm nằm gọn trong tay của kẻ không thể chọc vào.
"Tìm thứ này?" - Đế Á dùng móng vuốt ngoe ngẩy túm chặt cái tinh cầu phát sáng.
"Tên khốn Đế Á bắt được thứ đó rồi."
"Không ngửi thấy mùi La Hầu ở gần đây. Hai chúng ta liên thủ đánh hắn."
Hai tên dị thú nhìn nhau trao đổi ánh mắt, ngôi sao tinh không có thể tỏa ra ánh sáng trong hỗn độn giới không nhiều, loại đồ ăn tràn ngập năng lượng này nuốt được chắc chắn sẽ giúp bọn chúng thuận lợi tiến hóa.
Lòng ham muốn tiến hóa lấn áp nỗi sợ, hai tên dị thú bạo gan đến đòi đồ.
"Đế Á. Cái tiểu tinh cầu đó là huynh đệ bọn ta thấy trước. Nếu ngươi không giao ra đừng trách bọn ta."
Đế Á : "Nhưng mà ta cũng đã nhìn thấy nó rồi! Cứ như vậy trả lại cho các ngươi thì ta có phải ngốc quá rồi không?"
"Thế chuẩn bị tinh thần đi, hai đứa bọn ta chấp một mình ngươi." - Chúng vươn cánh giơ vuốt chuẩn bị xông tới.
"Một mình?" - Đế Á cầm tới Thí Thần Thương cắm phập trên mặt đất. "Ngươi quên lão đại của ta rồi."
Trông thấy Thí Thần Thương cả hai lùi lại phía sau chửi động trong bụng. Quả nhiên Đế Á lại mặt dày mang La Hầu ra dọa nạt.
"Ầy!" - Đế Á đột ngột than thở. "Ngẫm lại nếu gọi lão đại đến thứ đồ tốt này thế nào cũng bị y độc chiếm. Hay là..."
Hai con dị thú nhìn hắn đầy nghi ngờ. "Ngươi muốn sao?"
Đế Á : "Ngôi sao có thể linh hoạt chuyển động đoán chừng hấp thu rất nhiều tinh hoa, ta nghĩ ăn một nửa cũng đủ để tiến hóa. Chúng ta chia hai. Thế nào?"
"Chia hai? Chúng ta có ba người chia hai sao được... Á á á!!"
Một trong hai tên chưa kịp nói hết câu đã bị đồng bọn ăn thịt. Tên còn lại không chút ngần ngại nuốt kẻ vừa rồi còn xưng huynh gọi đệ với mình. Dị thú quan trọng nhất là tiến hóa, chúng kết bầy đàn chỉ có mục đích là mạnh lên.
Nhìn cảnh hai con dị thú tàn sát nhau. Đế Á buộc miệng kêu lên. "Ngươi cũng tàn ác quá!"
Tên dị thú sốt ruột. - "Bớt nói nhảm đi, mang nửa cái tinh cầu đó giao cho ta. Bằng không ta lập tức tự bạo. Cùng lắm không ai ăn được."
"Được rồi, giao cho ngươi. Nóng tính thế!" - Đế Á phân tiểu thái dương ra làm hai mảnh đưa một nửa cho tên đó.
Dị thú vội vàng há miệng ra cắn nuốt. Chờ có thế vầng ánh sáng biến thành vật sắc nhọn đục rách vị trí hiểm yếu trong cổ họng nó làm cho máu bắn tung tóe, hai mắt dị thú chỉ kịp trợn lên rồi ngã xuống ngay tại chỗ.
Ánh sáng cuốn lấy ngọc cốt, xoay người hóa thành Đông Hoàng Thái Nhất. Cách này tuy thuận lợi thu lấy rất nhiều hồn cốt nhưng mạo hiểm vô cùng.
Bởi vì ở đây vắng mặt thái dương tinh, tốc độ phi hành Kim Ô bản thể chậm đi.
Chỉ cần chậm nửa nhịp là nằm trong miệng kẻ thù, mà Đế Á chỉ đứng đó cổ vũ, không thèm giúp đỡ.
Hắn mở miệng trách móc. Đối phương lại tỏ ra bất ngờ, nói thẳng là chỉ khi nào Thái Nhất thật sự bị nguy hiểm tính mạng y mới ra tay.
Chủ yếu là thông qua việc dùng bản thể chạy trốn giúp hắn luyện nhục thân.
Đế Á : "Ta hỏi thật nha, bình thường ngươi không luyện thể hả? Nguyên thần với nhục thân quan trọng như nhau, hay do nơi ngươi ở điều kiện tu hành không tốt, bản thể ngươi độ bền và linh hoạt quá kém. Thiên tư trác tuyệt, vạn năm khó gặp mà ở trình độ này... Ta nghi ngờ có phải lão đại đánh giá quá cao linh căn của ngươi hay không."
Mấy lời này thật sự đả kích, ở hồng hoang điều kiện tu luyện khỏi bàn, thiên đình cũng là nơi tụ tập toàn bộ những thứ tốt nhất trong tam giới đổ về.
Thánh nhân không xuất thế, Thái Nhất vô địch... Cho nên đối diện với sự chê bai thẳng thừng như vậy cảm thấy tột cùng xấu hổ.
Từ lúc đạt chuẩn thánh cảnh thời gian bế quan bị cắt giảm, ỷ lại ngoài nam chính ra không ai đụng được đến mình, mà dù cho có đêm ngày tu luyện cũng không thắng được nam chính.
Lâu dần hắn không còn nhiệt huyết trong việc tu luyện.
Nhớ lại gần đây đánh tay đôi với Chúc Dung chẳng thể bắt kịp tốc độ của đối phương, Đông Hoàng Thái Nhất nhận ra bản thân buông thả tới mức độ nào.
Mười hai tổ vu ngu si như vậy còn không ngừng tiến bộ, hắn một cái nguyên hội kẹt ở chuẩn thánh trung kỳ.
Đông Hoàng cột lại mái tóc thật gọn gàng, vứt luôn bộ áo khoác lông vũ rườm rà.
Cơ thể phần trên để trần, đôi mắt trở lại tinh anh như những ngày đầu rời khỏi thái dương tinh chinh phạt bát phương.
"Sư thúc, xin thúc chỉ điểm cho ta. Ta muốn mạnh hơn nữa."
Đế Á : "Chỉ cần ngươi chịu cố gắng, sư thúc đây sẵn sàng giúp ngươi."
La Hầu đứng gần đó âm thầm quan sát rất vừa ý.
Những tháng ngày tiếp theo Đông Hoàng Thái Nhất vùi đầu vào luyện thể, dần dần đôi mắt trở nên sáng tỏ thích nghi hoàn toàn trong điều kiện không có ánh sáng, tốc độ của hắn từ từ bỏ xa mấy con dị thú phi hành.
Ở hồng hoang thế giới Đế Tuấn sớm đã xuất quan, nghe qua chuyện thánh nhân bày kế luyện Đồ Vu kiếm thì vui mừng khôn xiết, y không những không trách mắng Anh Chiêu làm trái ý của đệ đệ mà trọng thưởng thêm.
Côn Bằng báo cáo lại chuyện Đông Hoàng đang giao đấu cùng Chúc Dung thì đột ngột mất tăm m·ất t·ích, Đế Tuấn mở ra Hà Đồ Lạc Thư nhìn thấy khí tức của hắn vẫn còn, chỉ là không thể tìm ra vị trí.
Thái Nhất gần đây gây chuyện nhiều như thế, y tạm thời không muốn quản xem cái đệ đệ này đang giở trò gì, chỉ cần còn sống là được, thích đi đâu để đi cho đã, chán lại về.
Đế Tuấn :
"Hoàng đệ đảo chính coi như chưa từng xảy ra, tin tức không được lọt ra ngoài, chuẩn bị cho thiên hôn sắp tới. Bạch Trạch! Cầm danh sách này đến bảo khố mang lễ vật sang Thái Âm Tinh."
Bạch Trạch theo lệnh đi mất, Đế Tuấn hỏi tới việc thu hoạch máu luyện Đồ Vu kiếm thì nhận lấy ánh mắt bối rối của Anh Chiêu, bởi vì nhân tộc tại tổ địa phản ứng kịch liệt, thực lực của bọn họ cũng không thể xem thường.
Đế Tuấn nghe nhân tộc có đại la kim tiên cảnh thì kinh ngạc vô cùng, chỗ nghèo nàn linh khí và tài nguyên như vậy cũng có cường giả xuất thế à? Y làm sao ngờ được nam chính phía sau làm hậu thuẫn, luôn cố gắng tạo điều kiện tốt nhất cho tộc nhân của mình.
Anh Chiêu : "Bẩm bệ hạ, chính xác là mười mấy tên đại la kim tiên. Việc thu hoạch tế vật vì thế dẫn đến chậm trễ, thần xin chịu tội."
"A Tuấn! Giao cho ta." - Hi Hòa xiêm y lộng lẫy bước vào trong. Đi sau có hai hàng thiên nữ nâng theo tà áo.
Đế Tuấn : "Cái chuyện đồ diệt, để bọn ta xử lý vẫn tốt hơn."
Hi Hòa bĩu môi. "Đệ đệ tốt của ngươi nghĩ ta và Thường Hi không giúp được gì cho yêu tộc, một chút tôn trọng cũng không có, việc lần này để cho ta. Nho nhỏ nhân quả ảnh hưởng bao nhiêu đâu."
Đế Tuấn đắn đo một lúc rồi cũng ưng thuận gật đầu, Hi Hòa mang theo Nguyệt tinh luân cùng ức vạn đại quân đổ xuống nhân tộc, thẳng tay chém g·iết.
Khó ai tưởng tượng nổi một mỹ nữ đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành lại chủ trương việc huyết tế.
Mắt thấy rất nhiều n·gười c·hết thảm, không ít vị đại năng nhân tộc liều mạng mở đường cho phụ nữ và trẻ con tháo chạy đi. Hi Hòa đạp trên nguyệt huy xa giá chặn đầu, tung ra Nguyệt Luân c·ứa c·ổ toàn bộ đoàn người phía sau trước sự bất lực của cường giả nhân tộc.
"Nương, nương... Tỉnh lại đi!" - Hai đứa bé nhìn thấy mẹ chúng bị cắt nửa người liền chạy đến khóc lóc.
"Bảo bảo đáng thương, ta giúp các ngươi theo mẹ."
Hi Hòa không chút thương xót liền đó g·iết luôn hai tiểu hài tử, nam chính không giấu nổi tức giận. Hắn biết đây là kiếp nạn khó tránh của nhân tộc nhưng tại sao lại tán tận lượng tâm tới mức nhắm cả vào những người không thể phản kháng như đàn bà và con nít.
"Ác phụ, hành vi của ngươi thiên đạo khó mà dung nổi." - Nam chính giương cung bắn Hi Hòa thì bị một cái Kim Ô huyễn ảnh bao bọc lấy cơ thể nàng ta cản lại, chưa hết thiên đạo trên cao còn phủ xuống tiên quang che chở.
Hi Hòa bật cười bay đi. "Bổn cung thích như thế, loại người như ngươi có thể làm gì ta...."
"Hệ thống tiền bối!!!!" - Nhìn theo bóng dáng ác nữ xa dần nam chính mở ra không gian hệ thống muốn nâng cấp Xạ Nhật Thần cung b·ắn c·hết cô ta thì lập tức bị hệ thống từ chối. Thập đế tử còn chưa sinh ra, hiện tại nàng ta có thiên đạo bảo hộ.
Nam chính : "Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ả g·iết hại sinh linh?"
Hệ thống : "Quả báo về sau của cô ả không nhẹ. Con cái khó dưỡng đến khi trưởng thành. Ngươi không cần lo lắng."
Nghê Thường nghe xong không chịu được vung một cú đánh gãy đổ thân cây ở gần.
"Tại sao?!! Tại sao không thể thay đổi được vận mệnh."
Quả báo?! Người c·hết không thể sống lại quả báo có tác dụng gì. Hắn đã quá chán câu nói mọi chuyện về sau sẽ có nhân quả hoàn trả rồi.