Chap 44 : Thủy Hoằng đảo, Tiêu Diêu thành.
Đám thi cốt không có linh hồn kí sinh cũng đã thôi phản ứng, chúng đứng vật vờ chờ lệnh.
Dù sao cũng đã mắc công đến đây một chuyến, hắn thuận tay thu lấy vài bộ hài cốt hướng dẫn tỷ tỷ nam chính học di hồn.
"Câu hồn có nhiều loại..."
Nghê Hồng : "Đông Hoàng, thuật này là tà môn phải không?"
Hắn không giấu diếm, thẳng thắng gật đầu. Bản chất di hồn đi ngược với luân thường, Nghê Hồng là bộ xương khô hóa hình.
Đây là con đường tu hành duy nhất của nàng, hoặc là hút sinh khí người sống để duy trì hình người, đến thời điểm nhất định, lượng sinh khí đó dùng dưỡng ra cơ thể mới, hoàn chỉnh hình hài.
Bằng không thì theo dòng thời gian, thần hình phi tán. Biến mất khỏi tam giới.
Luân hồi xuất thế Nghê Hồng cũng chẳng có cơ hội. Nàng đ·ã c·hết quá lâu rồi. Trong 49 ngày đầu linh hồn vẫn còn hơi ấm, nam chính dùng thuật lưu lại thần hồn nàng hơn ngàn năm. Tất cả đã bỏ lỡ.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Giờ thử đi."
Nghê Hồng tỏ ra lúng túng, không thể nhập hồn vào mấy bộ xương trắng trước mặt.
Thi triển mấy lần đều bị đẩy ra. Vì còn nhiều việc phải làm, Thái Nhất bèn đi tới đứng sau lưng cầm tay nàng đặt lên cái xác thị phạm.
"Tập trung vào."
Người hữu ý, kẻ vô tình, đứng gần như thế làm sao mà tập trung nổi, cả gương mặt nàng đỏ lên như say rượu, trên người vủng vằn rơi xuống mấy bức họa mua ở chỗ Côn Bằng.
Loại tranh này lưu hành quá nhanh, giá cả lại phải chăng, trong thời gian ngắn nam phụ lão ấu không khó để có vài bức. Nghê Hồng chỉ ước ở đây có vài cái lỗ để nhảy xuống cho bớt xấu hổ.
Cũng may lộ ra chỉ là mấy bức cởi trần.
Nữ nhân thích họa ảnh là chuyện thường. Hắn còn thuận miệng khen nàng ta vẽ đẹp.
"Không phải th·iếp vẽ đâu. Hôm trước thấy chỗ Bách Hoa Tiên có mấy bức mới năn nỉ nàng ta nhượng lại. Nàng ấy mua từ chỗ thành chủ Tiêu Diêu thành ở Thủy Hoằng tiên đảo."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Tiêu Diêu thành, Thủy Hoằng tiên đảo? Là người ở hạ giới sao? Hắn vẽ những loại tranh gì vậy."
Nghê Hồng : "Đông Hoàng, ta nghĩ người không muốn biết đâu."
Hắn bắt đầu thấy có mùi, đưa tay ra dấu chỉ xuống phần dưới, ai ngờ Nghê Hồng đỏ mặt gật đầu.
Thái Nhất lấy lại bình tĩnh, từ tốn hỏi địa chỉ. Dám mang hắn ra kinh doanh thể loại tranh ảnh đồi trụy, không tới vặn cổ tên thành chủ này bản thân sẽ không đi bằng ba chân nữa.
Thủy Hoằng tiên đảo là một đảo nhỏ ở phía nam của vùng lãnh nguyên lớn bất tận, về sau là Nam Thiệm Bộ Châu.
Cũng không biết vị thành chủ kia lai lịch phương nào, y xuất hiện đã thu thập không ít tu sĩ đầu nhập dưới trướng. Càng lúc càng đông người tới nương nhờ. Tạo thành một thế lực chi phối cả vùng hải vực quanh đó.
"Tiêu Diêu thành chủ... Được!! Được lắm."
Đông Hoàng Thái Nhất đi thẳng về Đại Nhật cung tìm Đế Tuấn lấy Đồ Vu kiếm, hắn linh cảm mười hai tổ vu cùng tên thành chủ này chắc chắn có dây tơ rễ má với nhau.
Đại Nhật cung. Yêu Hoàng điện.
"Ca!!! Mau đưa Đồ Vu kiếm cho đệ."
"Tiểu thúc, A Tuấn ngủ chưa dậy." - Thiên hậu Hi Hòa từ trong tẩm cung bước ra, trên tay nâng nguyên dương và nguyên âm chuẩn bị mang tới linh đài phối hợp tạo ra hài tử.
Nhớ chuyện lần trước trong lúc đảo chính đã nặng lời với nàng, Đông Hoàng Thái Nhất khẽ cúi người tỏ thành ý nhận lỗi, Hi Hòa vui vẻ trở lại.
"Chúng ta đã là người một nhà. Bổn cung đương nhiên không tính toán. Đồ Vu kiếm cất ở trong bảo khố, đến đó bảo Bạch Trạch đưa cho ngươi."
Đông Hoàng Thái Nhất :
"Tẩu tẩu. Bao giờ cháu trai thành hình, ta có thể đến xem không? Lần trước bỏ lỡ khoảng khắc đầu tiên của Phi Phi, cũng không biết lúc mới chào đời tiểu Kim Ô trong như thế nào."
Hi Hòa thờ dài : "Được! Chỉ cầu thiên đạo thương xót tộc ta, che chở hài tử thuận lợi tượng hình, bổn cung nguyện mang tiên thọ cắt giảm."
"Nhất định được mà. Thôi đệ đi đây."
Đông Hoàng Thái Nhất đến bảo khố, Bạch Trạch yêu thần vui mừng ra tiếp.
Sau khi nghe nói hắn muốn Đồ Vu kiếm, sắc mặt y tái mét, sống c·hết ngăn lại, yêu đình hiện tại không đủ binh lực t·ấn c·ông vu tộc.
"Điện hạ muốn cầm Đồ Vu kiếm đánh vu tộc chứ gì?! Không được, người muốn lấy phải bước qua xác ta."
Hắn giận tới mức đập bàn ầm ầm, nghĩ đến kẻ dám mang mình ra vẽ hentai đã mất hết kiên nhẫn, ngặt một nổi Bạch Trạch là người giữ bảo khố, không có khẩu lệnh của y bất cứ ai cũng không mở được.
"Bạch Trạch!!! Ta hỏi lần cuối. Đưa hay không?."
Hắn lấy Hỗn Độn chung ra dọa. Y dư biết Thái Nhất sẽ không g·iết mình vì lý do lãng xẹt như thế cho nên ung dung ngồi dũa móng tay.
"Chịu!" - Bạch Trạch giơ tay điểm vào tờ thông cáo của Đế Tuấn dán ở cửa, trên đó còn có cả thủ ấn. Không phải trường hợp khẩn cấp trừ thiên hậu và thiên đế không ai được phép tùy tiện mở bảo khố. Trái lệnh trừ bổng lộc.
Còn thế nữa!
Thấy h·ăm d·ọa không được, hắn đành khai thật bản thân phải đến nam phương một chuyến, Đồ Vu kiếm cầm theo chỉ để phòng khi gặp tổ vu.
Nào ngờ Bạch Trạch nghe qua đã có hứng thú. "Đến phương nam? Có phải Thủy Hoằng đảo. Tiêu Diêu thành không?"
Đông Hoàng Thái Nhất còn đang tự hỏi sao tên thành chủ đó ở hạ giới lại biết rõ mặt mũi của hắn để vẽ, chắc chắn có tên nào trên đây làm gián điệp bán thông tin.
Nghe Bạch Trạch nói đúng địa chỉ bèn không nhịn được chồm người tới nhéo lỗ tai đối phương chất vấn.
"Giỏi lắm! Dám cấu kết với tên thành chủ kia mang ta ra vẽ hentai."
Bạch Trạch : "Điện hạ người nói cái gì thế? Hen gì? Tai gì? Ta tưởng người đến đó đấu giá bảo vật."
"Bảo vật?!" - Hắn buông tay ra.
Hóa ra Tiêu Diêu thành còn là chỗ giao dịch đấu giá những pháp bảo từ loại thường cho đến cao cấp, những người thu thập được nhiều đồ tốt đều mang tới đây đổi lấy tài nguyên và ngược lại.
Một cái chợ đen trá hình. Càng ngày càng muốn xem thành chủ kia rốt cuộc là ai.
Bạch Trạch : "Thế điện hạ tới đó ngoài trao đổi bảo vật ra còn lý do khác à?"
Thái Nhất : "Liên quan gì đến ngươi. Đưa Đồ Vu Kiếm đây."
Bạch Trạch mở bảo khố lấy kiếm ra đưa cho hắn, còn không quên dặn dò không gây sự được. Thủy Hoằng đảo hiện thuộc sở hữu của Hồng Vân đạo nhân. Trấn Nguyên Tử chẳng hiểu lý do gì cũng cắm cọc ở đó.
Hồng Vân, Trấn Nguyên Tử! Hay lắm!! Hắn mà điều tra ra bọn họ dính tới chuyện mấy bức họa thì Hồng Quân xuống cũng không thể cản nổi.
Tính Thái Nhất rất nóng, tuy y không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn hắn như muốn diệt tộc người ta, cảm thấy không yên tâm bèn ngỏ ý đi theo, đúng lúc có thể mua vài cái đỉnh luyện đan.
Hắn ghét bỏ từ chối, Bạch Trạch đưa ra một cái lý do không thể hợp lý hơn, hé mở nhẫn trữ vật, cả kho linh thạch chất như núi.
Bạch Trạch :
"Hehe... Muốn vào thành giao dịch phải có linh thạch, rất rất rất nhiều linh thạch và tài nguyên. Ta biết người bị thiên đế cắt bổng lộc mấy cái nguyên hội liền. Làm gì còn linh thạch có đúng không?"
Họ khởi hành đi phương nam. Dọc đường bắt gặp nhiều người cũng đến Tiêu Diêu thành nương nhờ, để tránh gây động tĩnh lớn, cả hai ẩn khí tức.
Tuy nhiên càng tiếp cận, hắn càng thấy chủ nhân nơi đây không hề đơn giản.
Tường thành được xây toàn bộ bằng cổ kim thạch. Loại đá chỉ có cổ thiên đình dám dùng. Chưa hết! Trước cổng còn có hai tên đại la kim tiên đỉnh phong đứng gác.
"Cùng Kỳ? Đào Ngột!" - Bạch Trạch chấn kinh, hai trong tứ đại hung thú. Đứng gác cửa cho người ta.
Thái Nhất : "Ngươi biết bọn chúng?"
Bạch Trạch kể hồi mới hóa hình từng tổ đội với bọn chúng để săn bắt kỳ lân tộc.
Hai tên rất đần, nói gì nghe nấy, trái lại sức mạnh cực kỳ khủng bố, trong hồng hoang cũng coi như là có tiếng tăm.
Cùng Kỳ : "Đứng lại, hai người các ngươi trong rất khả nghi. Đến đây làm gì?"
Đông Hoàng Thái Nhất : "Ta đến mua tranh, nghe nói thành chủ các ngươi là thiên hạ danh họa, không gì không vẽ được."
"Dĩ nhiên, lão đại của bọn ta là số một... Nhưng ta càng nhìn càng thấy ngươi quen nha." - Cùng Kỳ nhìn hắn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải rồi so sánh với tờ chân dung trên tay. Trên đó ghi rõ không được cho người trong ảnh vào thành.
Mà hình kia là Đông Hoàng Thái Nhất.
Đào Ngột đưa bức tranh đặt gần mặt Thái Nhất. "Ta thấy giống ngươi lắm."
Hắn lấm lét nhìn đi hướng khác. "Giống chỗ nào? Bộ đồ của tên trong ảnh là hoàng kim chiến y, ta mặc đạo bào màu trắng. Con mắt nào của ngươi thấy giống?"
Đào Ngột : "Ừ thì quần áo khác nhưng mà cái mặt giống lắm..."
Hai tên ngốc cứ đứng đó soi tới soi lui, sợ có người phát giác sẽ to chuyện hơn, Bạch Trạch bấm bụng mang ra hai viên cửu nhưỡng trường sinh đan hối lộ cho chúng.
Nhận được lợi ích cả hai lặng lẽ ra dấu cho bọn họ vào trong. Mà toàn bộ động tĩnh Côn Bằng ngồi trong thành chủ điện nhìn thấy hết.
Côn Bằng mĩm cười, dặn dò tiểu đồng đứng hầu đến chỗ Độc Nương thông báo nàng ta chuẩn bị cho chu đáo.
Trong thành bày biện đủ các loại hàng hóa dọc hai bên đường. Muốn mua bất cứ thứ gì ở đây cũng có bán hết. Bạch Trạch lượn lờ đi tìm mấy cái lò luyện nhưng chả có cái nào hợp ý.
"Nước dãi rồng, móng chân kỳ lân, trứng thuồng luồng.... Ghé xem đi!!"
"Tiết san bố y, Kim hồi ngọc y, Tử thanh y... Dệt từ lông đuôi hồ ly đây."
"Lông đuôi hồ ly cũng dệt áo được à?" - Thứ này mang cho Thanh Khâu nữ đế xem chắc cô nàng vặt hết lông tay lông chân đám người này dệt khăn choàng.
"Đông Hoàng... Mau xem bên kia." - Theo hướng tay của Bạch Trạch, một cái hồng viện hiện ra trước mắt hai người, các vị cô nương trong đó mời gọi vô cùng nhiệt tình.
Vốn chưa trãi mùi vị phong trần, Bạch Trạch nắm tay hắn kéo thẳng vào trong. Luôn miệng nói chỉ xem một chút rồi ra.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Tỉnh táo lại đi, vào rồi thì không còn sức để ra đâu."
Tú bà nhanh như chớp tiếp cận bọn họ. "Đại gia, vào đi mà! Không thích nữ nhân thì chỗ ta còn có đặc sản khác. Mạt chược, tài xỉu, xí ngầu thứ gì cũng có."
Xí ngầu!!! Mạt chược. Xem một chút chắc không vấn đề.