Chap 45 : La Sát Công Chúa.
Bên trong hồng viện rộng rãi.
Hoa khôi và hồng trần khách ôm ấp tới lui, vài tên tiểu nhị chạy như bay dọn món. Mọi thứ ngập trong không khí điển hình của một tửu lầu cổ phong thường thấy trên phim, trừ việc ở đây là hồng hoang, món ăn được dâng lên không phải cơm canh, màn thầu.
Tất cả đều là thịt tươi sống của các chủng tộc, thịt người cũng góp phần trong đó nhưng chỉ là món hạ đẳng.
Những cái mùi vị tanh tưởi với người này lại là mỹ vị trong miệng kẻ khác.
Giữa sảnh lớn không thiếu vài mỹ nhân y phục hớ hênh nhảy múa mua vui trên đài cao.
''Đại gia mời qua bên này." - Tú bà dừng lại ở hành lang, ánh mắt chờ đợi và tỏ ý muốn họ tách ra.
Bạch Trạch định cự tuyệt thì bị cái đập tay lên vai của Thái Nhất cản lại.
"Cứ đi trước, ta đợi ở đây cũng được." - Cả hai trao đổi ánh mắt rồi vui vẻ chiều theo ý bà ta.
Đông Hoàng Thái Nhất như chìm vào giai điệu êm tai của bản thần khúc các mỹ nhân trên đài đang biểu diễn. Hắn tiến tới cái bàn trống người nằm gần chỗ ca múa rồi ung dung ngồi xuống.
Tiểu nhị đi ngang nhận ra cái bàn này có khách quen hay ngồi.
"Đại gia, trên lầu và đằng sau có rất nhiều bàn trống, tiểu nhân lập tức đi sắp xếp cho ngài."
"Chỗ này có người đặt trước rồi à?" - Hắn nhíu mài.
Tiểu nhị. "Hiện tại thì chưa nhưng mà có khách quen hay ngồi đây cho nên..."
"Các ngươi thật lạ, chưa có ai đặt tại sao ta không thể ngồi." - Hắn mang ra một viên linh thạch đặt trên bàn.
"Mình ngươi có tiền sao?! Bàn đó người của bổn công chúa, mau cút."
Bàn bên cạnh một đứa bé gái nhỏ nhắn quát tháo chỉ tay vào mặt hắn. Động tĩnh này kéo đến sự chú ý của đám hồng trần khách. Dù nó liên tục la hét q·uấy n·hiễu nhưng lũ người lớn chỉ nhìn mà không ai lên tiếng.
"Vị đạo hữu kia, bàn đó của Huyết Thần Tử đại nhân hay ngồi." - Khách nhân nói, ánh mắt cả sợ đặt trên người đứa nhỏ. Rõ ràng bọn họ rất sợ nó.
Hai vị cô nương đi cùng bé gái đã đứng dậy, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Sợ kế hoạch của Côn Bằng đổ bể, Độc Nương trong lớp vỏ một mỹ nhân ca kỹ đã ra mặt.
"Các vị đại gia, chỗ bọn ta chỉ làm ăn nhỏ. Có gì từ từ nói."
"Đến đúng lúc lắm. Bàn này bọn ta hay ngồi." - Đứa nhỏ liếc sang. "Hắn cố tình giành."
Vốn dĩ Đông Hoàng Thái Nhất muốn thôi, hắn không rảnh đâu dây dưa với một đứa con nít tuy nhiên nó phách lối như thế, càng nhìn càng cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Thái Nhất :
"Nha đầu, tửu lâu khách ra vào tấp nập. Ngươi chưa có cọc tiền, ta đến trước, ngồi trước."
Bé gái tức giận la hét. Độc Nương có chút bối rối, Côn Bằng chỉ dặn Thái Nhất là khách quý, không nói thẳng thân phận ra.
Nàng rất phân vân, không biết có nên chọc giận tiểu tông kia hay không, gốc gác nàng ấy rất là to. Hay là tạm thời đứng ngoài xem thử hắn giải quyết cái tình huống thế nào.
Độc Nương :
"Công chúa, vị đại gia này nói đúng, chúng ta mở nơi tửu lầu làm ăn, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền."
"So tiền? Bổn công chúa chơi với ngươi. A Tỳ, Nguyên Đồ mang bảo vật ra." - Hai vị cô nương theo hầu ra một đống hồng huyết châu đặt lên bàn. - "Bàn này thường dùng Hồng Huyết châu để đặt, nếu ngươi có thể trả cao hơn, chỗ ngồi liền là của ngươi, bằng không để lại cái mạng."
Đông Hoàng Thái Nhất ngạc nhiên, tự hỏi bé gái cùng Minh Hà quan hệ gì?
Nhớ không lầm thứ này được Huyết hải Minh Hà tế luyện từ tinh túy của dòng chảy huyết ma nằm giữ lòng huyết hải, thiên hôn ông ta có cho người mang mấy rương Hồng Huyết châu lên thiên đình tặng lễ.
Vừa vặn Đế Tuấn không coi trọng thứ đồ tà khí như thế đã mang qua Đông cung cho đệ đệ.
Hắn nhẻn miệng cười. "Hồng Huyết châu? Nếu ta có ngươi tính sao?"
Cô gái nhỏ tự tin nắm chắc phần thắng, bởi trong tam giới ngoài cha của nàng chẳng ai có Hồng Huyết Châu, vậy mà tên không có mắt này tưởng đó là chỉ huyết trân châu bình thường.
"Hahahaaa chỉ cần ngươi có một viên Hồng Huyết Châu hàng thật giá thật, bổn công chúa hai tay nhường chỗ, hơn nữa tất cả chi phí phát sinh ở đây của ngươi, ta đều trả hết."
Thái Nhất : "Nha đầu ngươi có vẻ rất tự tin."
"Còn phải nói." - Nàng ta cười tinh quái, nhanh nhẹn nhảy lên vai một tên atula đang quỳ gối hầu bên cạnh. - "Không ngại cho ngươi biết. Ta là La Sát công chúa của A Tu la tộc."
La Sát công chúa? Con gái của Minh Hà, chả trách phách lối như vậy. Nàng này về sau là vợ tương lai của Ngưu Ma vương.
Thái Nhất định dạy dỗ tên thành chủ Tiêu Diêu xong sẽ tới tìm Minh Hà, trời khiến con gái y lại kiếm chuyện trước. Còn gì tốt hơn.
"Atula công chúa nói được phải làm được. Phiền chờ một lát, thứ trang sức tầm thường như thế ta không mang ra ngoài... Thái Sơ, nhờ huynh về cung mang ít đồ đến đây."
Chỉ thấy hắn gọi một tiếng, chuông nhỏ treo ở thắt lưng rung ring phản hồi, hóa thành luồng khói màu vàng xé rách không gian tản mất.
Tiểu nha đầu lệnh cho thuộc hạ đứng canh ở cửa. - "Muốn kéo dài thời gian tìm cách chạy? Hay là giờ xin lỗi bổn công chúa ngay còn kịp."
Con hư tại mẹ quả chẳng sai, tính tình La Sát công chúa còn nhỏ đã ngang tàn, thảo nào về sau Hồng Hài nhi coi trời bằng vung.
Thái Nhất khẽ lắc đầu, bàn tay đập mạnh lên bàn, toàn bộ bát đũa các bàn xung quanh bay lên, bốc lửa phóng về phía đứa bé gái.
"Đánh nhau rồi, chạy đi." - Khách khứa bỏ chạy như ong vỡ tổ. Độc Nương nhanh chóng lùi lại phía sau. Hai nàng hầu cận của nữ la sát huyễn hóa pháp tướng nguyên thần cản lại.
Đông Hoàng Thái Nhất không tốn chút sức lực, dựa vào một đôi đũa phá nát tuyến phòng ngự của bọn họ. Hất mạnh hai nàng ra xa.
"Ngươi cho rằng trẻ con dễ bắt nạt sao?" - La Sát công chúa lấy trong miệng ra Quạt Ba Tiêu phóng to, vung mấy cái đã thổi bay nửa tòa kiến trúc của tửu lầu.
Hắn tiện tay bắt lấy nàng ca kỹ đứng không vững muốn bay. Kim Ô vũ dực xòe ra tạo thành lá chắn bao bọc hai người. Trận cuồng phong quét qua, mọi người thở hồng hộc chui ra dưới đ·ống đ·ổ n·át.
Không một chút trầy xước, Thái Nhất ôm Độc Nương ngồi vững trên ghế.
"Không!!! Không thể nào."
Đáp trả đứa nhỏ bất trị. Hai mắt hắn bắn ra thái dương chân hỏa, tia lửa vẽ một vòng tròn bất khả x·âm p·hạm nhốt đám người La Sát bên trong.
Tiểu Nha đầu sợ rồi, nàng tay vung quạt thế nào cũng không d·ập l·ửa nổi.
"C·hết tiệt! Đây là lửa gì?"
Hai nàng hầu cận xanh mặt quỳ xuống. "Xin đại nhân nể mặt Minh Hà giáo chủ mà thủ hạ lưu tình."
"Câm miệng cho ta." - Nữ La Sát hét vào mặt thuộc hạ, cho dù có thua cũng không cho phép bọn họ năn nỉ địch nhân. Dù vậy trong lòng nàng đã biết thế nào là kinh sợ.
Pháo bảo Quạt Ba Tiêu chính tay Thái Thanh thánh nhân ban cho, quạt một cái tắt lửa, hai cái thổi gió, ba cái trời mưa, lại không có chút tác dụng với lửa này.
Bất quá... Bất quá đành dùng cái hạ sách cuối cùng.
"Oa oa... Oa oaa... Ngươi bắt nạt ta. Ta về méc cha ta, méc sư tôn."
Bé gái ngồi xuống đất khóc bù lu bù loa lên, bên này Thái Nhất không chút biến sắc trên mặt. Đâu phải con hắn, thích thì cứ khóc cho đã.
Thái Sơ về tới, mang theo rương nhỏ chứa đầy Hồng Huyết châu, cùng lúc Huyết thần tử - Tên đặt bàn cũng đã chạy tới, nhìn thấy chủ nhân khóc lóc ngồi dưới đất y tức giận chạy đến nói lý.
Đám hồng trần khách ngăn cản, họ thuật lại đầu đuôi mọi chuyện, Huyết Thần Tử ngoài mặt tỏ ra ái ngại đi tới tạ lỗi, kỳ thực lợi dụng công kích nguyên hồn, phóng ra Atula tướng cao hơn vạn trượng, mặt mài dữ tợn dọa nạt.
"Huynh đệ, chỗ ngồi bọn ta không cần nữa. Công chúa tuổi còn nhỏ, hy vọng ngươi bỏ qua. Nếu không chuyện hôm nay tới tai giáo chủ, không dễ giải quyết."
Atula tướng vừa hiển hiện đã dọa người, ba đầu sáu tay cầm theo toàn sát môn v·ũ k·hí. Đây là thái độ của kẻ muốn làm hòa à?
Định hỏi không dễ giải quyết thì thế nào? Minh Hà có thể làm gì hắn, mà nghĩ lại trước sau gì cũng gặp nên thôi. Thái Nhất đếm đủ mười viên Hồng Huyết châu ném cho họ rồi dập tắt thái dương chân hỏa, yêu cầu cô nhóc thực hiện lời hứa.
"Ngươi tại sao có thứ này?" - Cô nhóc cầm lấy thận trọng kiểm tra. Đúng là Hồng Huyết châu đồ thật.
Huyết Thần tử cầm lên xem lại lần nữa. A Tỳ, Nguyên Đồ dễ dàng bị người này hạ gục. Đối diện atula pháp tướng trên mặt không những chẳng sợ mà lộ ra vẻ khinh thường. Thực lực đoán chừng đã đạt đến đại la cảnh.
Cộng thêm việc Hồng Huyết châu có thể chắc chắn hắn là người trên thiên đình, ngoài Minh Hà và mười tám vị atula công chúa, vật báu chỉ dâng thiên hôn.
Bọn họ huyết hải cùng thiên giới nước sông không phạm nước giếng, tránh xung đột vẫn tốt hơn.
La Sát nữ phồng má. "Lý nào lại thế, ức h·iếp ta còn mặt dày bắt chẹt."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Nha đầu ngươi tự ra điều kiện. Ta không có ép."
Độc Nương thở dài. "Chuyện của các vị đã xong! Vậy còn tửu lầu của bọn ta nên tính sao?"
"Còn phải hỏi? Ai làm người nấy đền." Bạch Trạch rẽ đám đông bước tới. Huyết Thần tử nhận ra y bèn lên chào hỏi, đối phương vậy mà mặt lạnh ghét bỏ.
Huyết Thần Tử hiểu ý quay sang xin lỗi Thái Nhất. Thái độ cũng đã khác hoàn toàn.
"Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, dám hỏi huynh đệ là vị yêu thần nào?"
Đông Hoàng Thái Nhất :"Khỏi biết đi. Mà hôm nay chi phí của ta, các ngươi trả đúng không."
"Đương nhiên, đương nhiên." - Hai nàng hầu của La Sát nữ dật đầu lia lịa, lần này tiểu nha đầu cũng không phản bác nữa.
Bạch Trạch : "Điện hạ... À không! Huynh đệ, đ·ánh b·ạc thế nào rồi?"
Hắn lắc đầu. "Đã đánh được gì đâu, nhạc còn không nghe được trọn bài mà."
"Các vị, bọn ta còn có một chỗ rất vui, muốn đi xem không?" - Độc Nương nhận được truyền âm của Côn Bằng, tiếp theo đã mời họ di chuyển đến khu vực đấu giá. Nghe nói hôm nay bán rất nhiều tranh.